Chương 2514 Biện pháp duy nhất
“Cái gì?” Triệu Ngọc cầm điện thoại di động kinh dị nói: “Bệnh tâm thần?”“Đúng thế!” Trong điện thoại, Miêu Anh nói: “Chị Ngô đã hỏi thăm chuyên gia rồi, trong vụ án này, chúng ta chỉ có thể nhận định Trương Dũng Sinh có tội, mà lời khai của hắn ta thì lại không có hiệu quả!”
“Tại sao?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Trương Dũng Sinh đã nói rằng Tôn Quốc Đống sai hắn ta nhốt Bạch Tuyết Phỉ rồi mà! Cho dù có bệnh về thần kinh nhưng lời khai sao có thể không có hiệu quả chứ?”
“Bởi vì hắn ta mắc chứng rối loạn nhân cách, loại bệnh về thần kinh thế này dễ dàng khiến người ta sinh ra suy nghĩ chủ quan, cho nên lời khai của bọn họ đều không có hiệu quả! Chúng ta vẫn không làm gì được Tôn Quốc Đống…”
“À, còn có một điều nữa…” Miêu Anh bổ sung thêm: “Tôn Quốc Đống còn nhắc rằng tuy ông ta là cha ruột của Trương Dũng Sinh, nhưng không phải người giám hộ! Bởi vì Tôn Quốc Đống và mẹ của Trương Dũng Sinh ly hôn, đứa trẻ lúc ấy được tòa phán cho mẹ, cho nên về mặt pháp luật, hai bọn họ không liên quan gì đến nhau… Thế là lời khai của Trương Dũng Sinh lại càng không có hiệu quả…”
“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc kinh ngạc chậc lưỡi: “Nói như vậy tức là tên Tôn Quốc Đống này không đơn giản! Con mẹ nó chui vào sơ hở của pháp luật, đây là đang thị uy với chúng ta đấy!
“À… À…” Triệu Ngọc trừng to mắt: “Anh hiểu rồi, anh hiểu tất cả rồi! Tôn Quốc Đống không chỉ muốn trả thù đám người Bạch Văn Hải thôi đâu! Ông ta… ông ta muốn mượn vụ án này để báo thù cảnh sát chúng ta nữa đấy! Trả thù cảnh sát vì năm đó phán án oan cho ông ta…”
“Hả?” Miêu Anh vẫn chưa nghĩ đến tầng này, vì vậy rất là kinh ngạc: “Nói như vậy… tất cả, tất cả những chuyện này đều là kế hoạch báo thù mà Tôn Quốc Đống đã lập ra ngay từ đầu à?”
“Đúng rồi!” Triệu Ngọc nghiến răng nói: “Em ngẫm lại thử xem! Lúc trước, đoàn người Bạch Văn Hải đã hãm hại ông ta, khiến ông ta phải ngồi tù mười lăm năm, sau khi ra tù, ông ta lập tức trả thù đoàn người Bạch Văn Hải, cũng nhốt bọn họ mười lăm năm!”
“Mà ông ta sở dĩ sai đứa con trai vốn mắc bệnh tâm thần nhốt con gái của Bạch Văn Hải là để thị uy với cảnh sát hôm nay! Lúc trước, cảnh sát tin lời vu oan của đoàn người Bạch Văn Hải mà bắt ông ta”
“Vậy thì hôm nay, ông ta đặt tình tiết vụ án ra trước mặt chúng ta, lại khiến chúng ta không làm gì được ông ta, đây mới là mục đích của ông ta!!!”
“Bây giờ chúng ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao ông ta lại muốn thả Trương Vũ Âm, Cù Tiểu Hoa và Bạch Tuyết Phỉ ra rồi!” Triệu Ngọc hung hăng nói: “Con mẹ nó chính là đang tuyên chiến với chúng ta đấy!”
“Thì ra là thế…” Miêu Anh lo lắng mà nói: “Bởi vậy, chỉ sợ chúng ta chỉ có hai biện pháp mới có thể đánh bại Tôn Quốc Đống…”
“Đúng” Triệu Ngọc gật đầu: “Thứ nhất, chính là Cù Tiểu Hoa có thể hoàn toàn tỉnh táo, chính miệng chỉ ra và xác nhận Tôn Quốc Đống! Thứ hai, thì phải là mau chóng tìm được Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa!”
“Hơn nữa” Miêu Anh nói: “Tốt nhất là vẫn còn sống! Nếu họ đã chết thì chỉ sợ cũng khó có thể khiến Tôn Quốc Đống đền tội!”
“Đúng…” Triệu Ngọc tập trung cân nhắc một lúc, nói: “Anh cảm thấy nếu Tôn Quốc Đống dám thả Cù Tiểu Hoa ra thì chứng minh ông ta nắm chắc tuyệt đối rằng Cù Tiểu Hoa sẽ không khỏe mạnh lại được!”
“Cho nên tìm được Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa là biện pháp duy nhất để chúng ta đánh bại Tôn Quốc Đống!”
“Đúng rồi” Miêu Anh tò mò hỏi: “Triệu Ngọc, bây giờ anh ở đâu thế?”
“Xem ra, chúng ta vẫn xem nhẹ tên Tôn Quốc Đống này rồi!” Triệu Ngọc đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì thào nói: “Nói vậy, ông ta đã sớm biết chúng ta đang giám thị ông ta rồi nhỉ? Ông ta xách theo lồng chim đến chợ mua rau cần, củ lạc, chỉ sợ cũng là đang thử chúng ta, tên kia…”
“Em đang hỏi anh” Miêu Anh lặp lại một lần nữa: “Anh ở đâu thế? Tại sao còn chưa trở lại Cục Cảnh sát?”
“Ha ha, cứ xem như là anh không cần đoán cũng biết đi!” Triệu Ngọc chua xót cười, trả lời: “Bây giờ anh đang ở khu nhà Bích Quế Viên!”
“Ồ?” Miêu Anh hiểu ra: “Anh ở nhà của Tôn Quốc Đống à?”
“Đúng vậy…” Triệu Ngọc nói: “Điều anh lo lắng nhất chính là Tôn Quốc Đống đến chết vẫn mạnh miệng, cho nên sau khi các em bắt ông ta, anh lập tức tới nơi này xem xét…”
“Chỉ tiếc, tên Tôn Quốc Đống này thực sự vượt ra ngoài dự đoán của anh, không phải ông ta ngoan cố mạnh miệng, mà là đang đánh một trận đấu chắc chắn thắng đấy!”
“Được!” Miêu Anh nói: “Vậy anh hãy điều tra thật kỹ chỗ ở của ông ta đi, xem có thể tìm được manh mối chuyện ông ta nhốt đoàn người Bạch Văn Hải hay không…”
“Nghẹn chết mua đại!” Triệu Ngọc đáp lại một tiếng với vẻ vui đùa rồi cúp điện thoại.
Nhưng mà sau khi tắt điện thoại, hắn lọc các tin tức một lượt, lại đột nhiên phát hiện một vấn đề rõ ràng: “Không đúng nhỉ? Những lời giải thích khác đều hợp lý, thế nhưng… có khác gì Tôn Quốc Đống bán đứng con trai của mình không?”
“Thì thế đấy!” Tịch Mộng Na mở to mắt nói: “Vừa rồi tôi cũng nghĩ đến điểm này, nếu ông ta đã tính toán hết mọi thứ rồi thì tại sao lại làm lộ Trương Dũng Sinh ra?”
“Chẳng lẽ… Là bởi vì ông ta biết chúng ta sớm hay muộn sẽ tra được chỗ ở của Trương Dũng Sinh, tìm được phòng giam nhốt Bạch Tuyết Phỉ kia?”
“Còn có hai điểm mấu chốt nữa…” Triệu Ngọc nói: “Một là ngày không đúng, Bạch Tuyết Phỉ đáng ra bị nhốt thêm một ngày nữa!”
“Thứ hai, nếu ông ta muốn bảo vệ Trương Dũng Sinh thì chỉ cần tìm đại một nơi an toàn để thả người là được!”
“Tại sao lại cố tình sai Trương Dũng Sinh đưa người đến thôn Ứng?”
“Ông ta biết rõ làm như vậy sẽ làm bại lộ Trương Dũng Sinh ra… Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi thở dài: “Hổ độc không ăn thịt con, cho dù tinh thần của Trương Dũng Sinh có vấn đề, nhưng dù sao cũng là con ông ta mà?”
“Chẳng lẽ…” Tịch Mộng Na cân nhắc, nói: “Tôn Quốc Đống nhận định rằng Trương Dũng Sinh sẽ không bị phán tội?”
“Chuyện này… Thật đúng là không rõ ràng lắm!” Triệu Ngọc nói: “Cho dù có giấy chứng nhận bệnh tâm thần, nhưng mà giam cầm, xâm phạm cộng thêm ngược đãi, hẳn là không thể phán nhẹ đâu đúng không?”
“Hơn nữa, Bạch Tuyết Phỉ bị nhốt lúc vẫn còn chưa thành niên, tôi thấy án tử hình cũng chưa đủ đâu! Chẳng lẽ… Tôn Quốc Đống có thể trơ mắt nhìn con trai chết nhăn răng ra à?”
“Quái lạ, thật sự là quái lạ!” Tịch Mộng Na lắc đầu nói: “Chưa từng gặp vụ án nào kỳ quái thế này, rốt cuộc Tôn Quốc Đống muốn làm gì thế?
“Bây giờ ông ta bị chúng ta bắt lại, sau hôm nay là đến ngày thả Bạch Văn Hải…” Tịch Mộng Na đoán: “Anh nói xem, liệu Bạch Văn Hải có thể được thả đúng hạn hay không?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc suy nghĩ mà chỉ thấy hỗn loạn, xua tay nói: “Tôi thấy, vẫn nên đi tìm manh mối trước rồi tính sau! Theo tình hình bây giờ thì Tôn Quốc Đống sẽ tuyệt đối không nói ra tung tích của Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa đâu!”
“Được!” Tịch Mộng Na nói: “Tôi nghe Tiểu Thôi nói là đi tìm máy thăm dò kim loại! Cô ấy muốn cẩn thận điều tra nhà của Tôn Quốc Đống một lượt…”
“Chậc chậc… thế thì hơi quá rồi!” Triệu Ngọc lại chậc lưỡi, bởi vì trước đó, hắn đã dùng máy nhìn xuyên thấu tàng hình để dò xét rồi.
Nhà của Tôn Quốc Đống không lớn, chỉ có một bãi đậu xe dưới lòng đất, vốn dĩ không có nơi nào như phòng giam cả.
Vậy nên, Triệu Ngọc cho rằng Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa tất nhiên đã bị Tôn Quốc Đống giam giữ ở nơi bí mật không một ai biết, giờ chỉ có thể thử tìm kiếm manh mối thôi…