Chương 2515 tôi phát hiện một vấn đề
9 giờ 30 đêm hôm đó, tình hình đã tiến vào trạng thái gay cấnTrong phòng thẩm vấn, Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn vẫn còn đau khổ thẩm vấn người bị tình nghi Tôn Quốc Đống, thế nhưng Tôn Quốc Đống vẫn rất cẩn thận, một khi hỏi tin tức về đoàn người Bạch Văn Hải thì ông ta lập tức giả ngu.
Trong phòng quan sát, Triệu Ngọc vừa nhìn Tôn Quốc Đống đang bị thẩm vấn, vừa tích cực mà chỉ huy công tác điều tra.
Nhiễm Đào cầm một phần tư liệu báo cáo với hắn: “Sếp à, chúng tôi đã trích xuất tất cả các đoạn camera giám sát gần nơi ở của Tôn Quốc Đống và Trương Dũng Sinh rồi, bây giờ đang khôi phục lại quỹ tích hoạt động của hai người bọn họ trong vòng ba tháng gần đây!
“Tôi cảm thấy… trong vòng ba tháng, chắc chắn Tôn Quốc Đống đã từng tiếp xúc với nạn nhân…”
“Sếp à” Bên kia, Thôi Lệ Châu cầm một bản tư liệu khác và nói: “Chúng tôi điều tra nơi ở của Tôn Quốc Đống, vẫn không tìm được manh mối nào khả nghi!”
“Sếp à…” Thôi Lệ Châu đoán nói: “Anh có còn nhớ rõ Bạch Tuyết Phỉ từng nói rằng nơi mà cô ấy bị nhốt có lắp camera không?”
“Thế nhưng khi chúng tôi kiểm tra nhà tù của Trương Dũng Sinh thì lại phát hiện không thấy camera đâu nữa!”
“Chúng tôi cũng đã cẩn thận kiểm tra điện thoại di động của cha con bọn họ” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ lắc đầu: “Cả hai cái đều chưa từng lắp đặt phần mềm bắt tín hiệu video…”
“Hơn nữa, thông qua điều tra, chúng tôi cũng không tìm được máy móc khả nghi nào như máy tính hay thiết bị hiển thị…”
“À… Thì phải là cố ý!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Tôn Quốc Đống biết những chiếc máy camera đó có thể trở thành bằng chứng trước tòa, cho nên đã tiêu hủy trước!”
“Người này…” Nói xong, Triệu Ngọc lại ngẩng đầu liếc nhìn Tôn Quốc Đống một cái, nghiến răng nói: “Thật đúng là khó đối phó! Chẳng lẽ… Thật sự không có sơ hở sao?”
“Tiểu Thôi…” Hắn nhớ tới cái gì, lập tức hỏi: “Phương tiện giao thông thì sao? Lúc thả Bạch Tuyết Phỉ, không phải Trương Dũng Sinh đã lái một chiếc ô tô à? Tìm được chưa?”
“Tìm được rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Nó đậu ngay bên ngoài đồn điền! Chúng tôi đã kiểm tra thông tin chủ sở hữu và tài xế, tất cả đều là Trương Dũng Sinh!”
“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Trương Dũng Sinh con mẹ nó bị bệnh tâm thần, thế mà vẫn còn có thể đăng ký giấy phép lái xe cơ à? Hắn ta… làm thế nào mà đỗ được thế?”
“Đúng vậy, vừa rồi tôi còn đang lẩm bẩm đấy!” Thôi Lệ Châu lòng đầy căm phẫn mà nói: “À, xe cũng có thể lái, tại sao lời khai lại không có hiệu quả chứ?”
“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Tôn Quốc Đống thì sao? Ông ta có xe không?”
“Không có!” Thôi Lệ Châu trả lời: “Về mặt giấy tờ thì Tôn Quốc Đống không có xe, cũng không có bằng lái, mấy loại xe như ba bánh, xe điện hay thậm chí cả xe đạp cũng không có!”
“Ồ?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Thế là ra ngoài chỉ có thể gọi xe taxi hoặc xe buýt thôi à?”
“Và hai chân đi đường nữa!” Thôi Lệ Châu bổ sung.
“Vậy… các cô đã lục soát chiếc ô tô kia của Trương Dũng Sinh chưa?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Lục soát rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Đội ngũ kỹ thuật đã thu thập thông tin và đang tiến hành kiểm tra, nhưng mà… Cho dù có tìm được tin tức của Tôn Quốc Đống ở trên xe cũng là điều rất bình thường, không chứng minh được cái gì cả!”
“Không” Triệu Ngọc nói: “Thứ tôi muốn tìm trên xe không phải tin tức của Tôn Quốc Đống, mà là của Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa!”
“À…” Thôi Lệ Châu nhất thời hiểu ra: “Anh hoài nghi Tôn Quốc Đống đã lái chiếc xe này để vứt Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa lên núi Tiêu Dao à?”
“Thế nhưng…” Ánh mắt Thôi Lệ Châu ảm đạm: “Cho dù tìm được tin tức của Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa rồi, nhưng Tôn Quốc Đống vẫn có thể đổ hết tội danh lên đầu Trương Dũng Sinh! Tôi thấy buồn bực quá, ông ta chỉ có một đứa con trai như vậy, tại sao lại chướng mắt đến thế chứ?”
“Hắn ta bị bệnh tâm thần mà…” Nhiễm Đào phun tào: “Một đứa con trai như vậy, dù sao cũng không thể dưỡng lão, chăm sóc cho mình trước lúc lâm chung, nên dứt khoát lợi dụng thôi!”
“So với cái đó thì chuyện tôi hiếu kỳ hơn là sau buổi tối hôm nay, rốt cuộc Bạch Văn Hải có được thả ra hay không?” Nhiễm Đào đề nghị: “Sếp à, tuy rằng chúng ta đã giam Tôn Quốc Đống, nhưng mà để phòng lỡ như, núi Tiêu Dao và thôn Ứng đều nên sắp xếp người trông coi!”
“Chuyện này thì tôi đã sớm sắp xếp rồi” Triệu Ngọc nói: “Nhưng mà chỉ sợ ông ta đổi nơi khác thôi! Chúng ta còn phải kiểm tra xem còn nơi nào có ý nghĩa kỷ niệm đối với Tôn Quốc Đống hay không!”
“Ha ha” Thôi Lệ Châu cười gượng một tiếng: “Thật ra tôi đã nghĩ tới vấn đề lúc này trước rồi! Sếp à, anh nói xem, liệu có khả năng Tôn Quốc Đống sẽ thả Bạch Văn Hải ở cửa ngục giam không?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc nhíu mày: “Hình như cô nghĩ hơi xa rồi đấy? Nếu Bạch Văn Hải thật sự sẽ được thả ra, thì chứng tỏ Tôn Quốc Đống còn có đồng lõa!”
“Thế nhưng Trương Dũng Sinh và bản thân ông ta đều đang ở Cục Cảnh sát, còn ai vào đây nữa?”
“Sếp à!” Lúc này, Thôi Lệ Châu trừng to mắt, chỉ vào phòng thẩm vấn mà hỏi: “Hay là, hay là đại ca ngài đích thân ra tay đi!”
“Ngay cả tên cứng đầu cứng cổ như Hàn Khoan Hàn Trại mà anh vẫn có thể thu phục, thì sao phải sợ Tôn Kiến Quốc, à không, Tôn Quốc Đống kia chứ?”
“Đây là… hai chuyện khác nhau!” Ai ngờ, sau khi cẩn thận suy nghĩ sau, Triệu Ngọc lại lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy bây giờ mà mình đi vào thẩm vấn Tôn Quốc Đống thì hoàn toàn là lãng phí thời gian!”
“So với việc làm lãng phí thời gian, còn không bằng bình tĩnh lại để nghiên cứu phân tích thật kỹ, tôi luôn cảm thấy…” Triệu Ngọc lại nhìn thoáng qua Tôn Quốc Đống: “Thằng cháu trai kia hẳn là có sơ hở nào đó!”
Nói xong, Triệu Ngọc lại dặn dò vài câu, rồi lập tức xoay người rời khỏi phòng quan sát, trở lại văn phòng của tổ điều tra đặc biệt.
Vừa vào văn phòng thì thấy Tịch Mộng Na đang cầm một con gà quay không biết lấy từ đâu ra, đang ôm chân gà mà gặm lấy gặm để!
“Cô…”
Triệu Ngọc biết Tịch Mộng Na lúc nào cũng thèm ăn, nhưng thèm đến mức chẳng buồn để ý đến lịch sự như thế thì hắn cũng thua.
“Ui, thật ngại quá…” Nhìn thấy Triệu Ngọc đến, Tịch Mộng Na có lỗi nói: “Tôi vừa ăn hết đùi gà rồi, chỉ còn lại chân gà thôi, anh có muốn ăn không?”
“Hừ!” Triệu Ngọc khinh bỉ lườm cô ta một cái, cầm lấy bút lông đi đến trước mặt bảng trắng, bắt đầu phân tích vụ án.
Nhưng mà gà quay thơm quá, hắn chỉ viết được vài chữ đã lập tức xoay người nói: “Chân gà cũng được, cho tôi đi… Ừm…”
Triệu Ngọc vươn tay ra, lại phát hiện trong tay vẫn trống rỗng, nhìn lại thì chỉ thấy cái chân gà cuối cùng đã bị tiểu thư Tịch nhai như kẹo que rồi!”
“Ừm… Được rồi!” Triệu Ngọc đành nhường nhịn một bước: “Còn mồng gà không?”
⚝ ✽ ⚝
Một giờ sáng, đội trưởng Thi tiến vào văn phòng, báo cáo với Triệu Ngọc một tin tức mới nhất.
Sau khi bọn họ thẩm vấn suốt đêm, Trương Dũng Sinh đã khai đúng là Tôn Quốc Đống sai hắn ta thả Bạch Tuyết Phỉ vào rạng sáng hôm qua!
Hơn nữa, địa điểm thả người cũng là do Tôn Quốc Đống đã chỉ định!
Nhưng mà hắn ta nói có thể hắn ta đã nhớ lầm đường, không đi đến đúng vị trí được dặn mà chỉ tìm đại một cái thùng rác, rồi bỏ Bạch Tuyết Phỉ ở bên trong!
“Nói cách khác…” Triệu Ngọc nói: “Địa điểm mà Tôn Quốc Đống dự định lúc đầu chính là kho hàng cỏ linh chi của đoàn người Bạch Văn Hải năm đó?”
“Có thể lắm!” Đội trưởng Thi nói: “Nếu hắn ta thật sự làm như vậy thì đêm đó tất nhiên sẽ bị người của đội trưởng Chu bắt tại trận rồi!”
“Tổ trưởng Triệu, như vậy vẫn không được sao?” Đội trưởng Thi vội vàng nói: “Trương Dũng Sinh đã khai Tôn Quốc Đống ra rồi, chẳng lẽ… chúng ta vẫn không thể khiến Tôn Quốc Đống đền tội à? Sao tôi cảm thấy thằng nhóc Trương Dũng Sinh kia căn bản không bị bệnh chứ?”
“Đừng đùa, hắn ta không bị bệnh thì sao có thể ngu ngốc đến mức đi thả Bạch Tuyết Phỉ chứ?” Triệu Ngọc nói: “Hắn ta không biết Bạch Tuyết Phỉ sẽ khai hắn ta ra à? Hắn ta không biết nếu thả người ra sẽ có hậu quả gì sao?”
“Theo tôi thấy, không phải Trương Dũng Sinh giả bị bệnh tâm thần đâu, hắn ta chỉ là bị Tôn Quốc Đống lợi dụng mà thôi! Cho nên dù Trương Dũng Sinh nói gì cũng không thể làm chứng cứ!”
“Chuyện này… Thế giới người bệnh tâm thần thật đúng là khó hiểu…” Đội trưởng Thi lo lắng nói: “Nếu vậy thì ngoại trừ tìm được Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa còn sống ra, chúng ta không có biện pháp nào khác sao? Nếu thêm một ngày nữa thì chỉ sợ hai người này đều không sống nổi nữa đâu!”
“Biện pháp thì trước mắt không có…” Triệu Ngọc chỉ vào bức ảnh nghi phạm trên màn hình, nói: “Nhưng mà vấn đề thì thật ra tôi lại phát hiện ra một điểm!
“Lão Thi à, anh nhìn kỹ xem, sao tôi cảm thấy Trương Dũng Sinh và Tôn Quốc Đống không giống nhau lắm nhỉ?”