Chương 2516 đòn báo thù cực kỳ hung ác
Sáng sớm hôm sau, bên trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt tại Côn Dương Cục Cảnh sát“Chúng tôi tra được Tôn Quốc Đống đã đi xa nhà gần như mỗi lần một tuần trong ba tháng qua, và lần nào ông ta cũng ra ngoài hơn 10 giờ…”
Một cảnh sát chịu trách nhiệm theo dõi đang báo cáo cho Triệu Ngọc: “Chúng tôi dọc theo camera giám sát để tìm thì phát hiện ông ta đi về phía thành phố Khang Nhạc…”
“Khang Nhạc…” Triệu Ngọc hỏi: “Ông ta đi bằng phương tiện gì?”
“Đi taxi!” Cảnh sát trả lời: “Gần như lần nào cũng đều là đi taxi!”
“Bọn em tra rồi” Tăng Khả bổ sung nói: “Hình như Tôn Quốc Đống không biết cách sử dụng thanh toán trực tuyến, ông ta không có Alipay và WeChat, cũng không biết cách đặt xe trước… Nhà ông ta thậm chí ngay cả mạng Internet cũng không có…”
“Ồ?” Triệu Ngọc nhíu chặt mày: “Nếu ông ta không hiểu Internet thì làm sao mà sử dụng được camera?”
“Mấu chốt là…” Tăng Khả lắc đầu nói: “Bọn em không tìm được camera, lần theo đường dây cột điện trên đường bộ cũng không thể nào tra tìm!”
“Cho nên…” Triệu Ngọc nói chắc chắn: “Tôn Quốc Đống vốn khôn ngoan nhưng giả vờ ngu si, đang chơi mình đấy! Ông ta giả vờ không hiểu thôi…”
“Người này giỏi ẩn nhẫn thật!” Tịch Mộng Na nói: “Tôi thậm chí đều có thể tưởng tượng được cảnh lúc ông ta ngồi tù, trong đầu đang lập ra kế hoạch báo thù lớn này như thế nào! Cho dù chúng ta hoài nghi ông ta rõ ràng như vậy, lại vẫn không làm gì được…”
“Tổ trưởng Triệu…” Trong lúc nói chuyện, đội trưởng Thi xuất hiện ở văn phòng, lắc đầu nói với Triệu Ngọc: “Tôi đã hỏi các quận ở thành phố Côn Dương và khu vực lân cận rồi, không phát hiện ra ai khả nghi bị vứt cả! Bạch Văn Hải… Hẳn là không được thả ra…”
“Nếu như vậy…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Thì chứng tỏ Tôn Quốc Đống không có đồng lõa! Bây giờ… Chỉ sợ chỉ có chính ông ta biết tăm tích của Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa!”
“Có lẽ…” Tịch Mộng Na nghi ngờ nói: “Tôn Quốc Đống căn bản không có ý định thả Bạch Văn Hải ra! Những chuyện này vẫn đang nằm trong kế hoạch của ông ta!”
“Từ từ… Từ từ đã…” Triệu Ngọc hỏi cảnh sát đang báo cáo kia: “Các anh đã tra được Tôn Quốc Đống hàng tuần đều đến Khang Nhạc, thế có tra được gì không? Có biết cụ thể ông ta đi đâu không?”
“Ừm…” Cảnh sát nói quanh co một chút, lắc đầu nói: “Chúng tôi vẫn còn tiếp tục điều tra, có tìm được vài xe taxi từng chở ông ta, chúng tôi… ừm… còn cần thời gian!”
“Vậy đừng đứng ngây ra đó nữa!” Đội trưởng Thi mệnh lệnh nói: “Mau đi thăm dò đi, không đủ nhân lực thì nói cho tôi biết! Mạng người quan trọng, dù thế nào đi nữa cũng phải giải quyết quỹ tích hành động của Tôn Quốc Đống mới được!”
“Vâng!” Cảnh sát chào một cái, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
“Thế thì…” Tịch Mộng Na hỏi Triệu Ngọc: “Kế tiếp, chúng ta chỉ có thể chờ thế này thôi à? Nghi phạm đã bị bắt rồi, nhưng lại… Chậc chậc…”
“Đội trưởng Thi” Triệu Ngọc xoay người nói với Thi Mẫn: “Anh giúp tôi làm một chuyện, bảo đội trưởng Chu đưa hồ sơ phạm tội bỏ tù của Tôn Quốc Đống năm đó cho tôi xem!”
“Hả?” Đội trưởng Thi bất ngờ: “Anh định…”
“Tôi cảm thấy…” Triệu Ngọc thở ra một hơi, nói: “Nếu muốn giải quyết vụ án này, có lẽ còn phải bắt đầu từ nguồn cội mới được!”
“Nếu tôi có thể làm rõ xem năm đó Tôn Quốc Đống có đúng là bị oan uổng hay không, thì có lẽ cuộc điều tra vụ án này mới có tiến triển…”
“À… Được, được…” Đội trưởng Thi nhanh chóng lấy điện thoại ra, đi gọi điện cho đội trưởng Chu.
“Oa, ý kiến này của anh có vẻ hơi mạnh mẽ thì phải?” Tịch Mộng Na khen: “Một vụ án cũ cách đây hơn 30 năm, hơn nữa đã được thẩm lý và phán quyết rồi, chẳng lẽ… anh vẫn có thể xử lý được à?”
“Xóa chữ ‘à’ đi!” Triệu Ngọc không hề khiêm tốn nói: “Cô không biết biệt hiệu của tôi là người quét sạch vụ án chưa giải quyết à? Ừm, bảo là biệt hiệu thì không thích hợp, nên gọi là danh hiệu thì đúng hơn…”
“…” Tịch Mộng Na lau mồ hôi.
“Nhưng mà…” Tăng Khả lo lắng mà nói: “Tổ trưởng, cho dù anh có thể tra được chân tướng, anh có thể chứng minh Tôn Quốc Đống oan uổng, nhưng sau đó thì phải làm thế nào đây?”
“Dưới tình huống như vậy, Tôn Quốc Đống sẽ không chính miệng nói ra vị trí Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa bị nhốt đâu đúng không?”
“Chưa chắc đâu!” Triệu Ngọc nói: “Tôn Quốc Đống báo thù như thế, tất nhiên là trong lòng vốn chứa rất nhiều oán giận! Những oán giận này không chỉ nhằm vào đoàn người Bạch Văn Hải mà còn nhằm vào cảnh sát chúng ta nữa, nếu có thể hóa giải nỗi oán giận ấy của ông ta thì có lẽ…”
“Tổ trưởng Triệu…”
Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì một cô gái mặc áo blouse trắng bước vào cửa, đúng là pháp y Trương Bồi Bồi.
Trương Bồi Bồi có vẻ kích động, dường như vừa phát hiện ra điều gì đó quan trọng.
Cô ta cầm một bản báo cáo, nhanh chóng đến trước mặt Triệu Ngọc, dồn dập nói: “Anh mau nhìn xem đi! Anh đoán đúng, Trương Dũng Sinh quả nhiên không phải con trai ruột của Tôn Quốc Đống…”
Hả!?
Vừa nghe vậy, cả căn phòng đều kinh ngạc.
“Wow…” Đội trưởng Thi lại nhìn về phía Triệu Ngọc với ánh mắt không thể tin nổi: “Tổ trưởng Triệu… thật sự là Hỏa Nhãn Kim Tinh! Thế này… thế này mà cũng có thể nhìn ra được à?”
Thì ra vấn đề quan trọng mà Triệu Ngọc phát hiện ra tối hôm qua đúng là như thế.
Từ lâu, hắn đã cảm thấy bất kể từ chiều cao cân nặng, hay là dáng vẻ biểu cảm thì Trương Dũng Sinh đều rất khác Tôn Quốc Đống.
Sau lại kết hợp với hành vi “vứt nồi” của Tôn Quốc Đống lên Trương Dũng Sinh, hắn càng cảm thấy trong chuyện này có bí ẩn gì đó.
Không ngờ ý nghĩ của mình lại được chứng minh là thật, Trương Dũng Sinh quả nhiên không phải con trai ruột thịt của Tôn Quốc Đống!
Nhưng mà điều khiến mọi người khiếp sợ vẫn chưa chấm dứt.
Trương Bồi Bồi đưa báo cáo cho Triệu Ngọc và nói: “Chúng tôi đã so sánh ADN của Trương Dũng Sinh, phát hiện… Ừm…” Cô ta thoáng do dự một chút, rồi mới nói: “Hắn và Bạch Tuyết Phỉ có quan hệ máu mủ gần gũi…”
Xôn xao…
Trong văn phòng lại ồ lên…
“Bạch Tuyết Phỉ là con gái của Bạch Văn Hải…” Tịch Mộng Na nuốt một ngụm nước miếng: “Nói cách khác, lúc trước, Bạch Văn Hải không chỉ đơn giản là hãm hại Tôn Quốc Đống mà hơn nữa còn đội ‘mũ xanh’ cho ông ta nữa!”
“Là cắm sừng!” Triệu Ngọc bĩu môi: “Cô tưởng ông ta là Xì Trum à!”
“Tổ trưởng” Tăng Khả sửa chữa: “Xì Trum toàn đội mũ trắng thôi…”
Triệu Ngọc bụm mặt, tất cả cảnh sát cũng lần lượt bụm mặt…
“Giờ vẫn chưa thể xác nhận phán đoán này trăm phần trăm được” Trương Bồi Bồi nghiêm túc nói: “Chúng ta còn cần nắm giữ ADN của Bạch Văn Hải cùng với vợ ông ta, còn có vợ Tôn Quốc Đống nữa mới có thể xác định!”
“À… Nhưng mà…” Triệu Ngọc chậc lưỡi nói: “Cho dù chưa xác định thì cũng là tám chín phần mười! Bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu được rốt cuộc Tôn Quốc Đống muốn làm gì rồi!”
“Xem ra, ông ta cho rằng chỉ nhốt Bạch Văn Hải thôi thì không đủ để thỏa mãn dục vọng báo thù của ông ta, thứ ông ta muốn là bắt Bạch Văn Hải phải trả giá lớn hơn nữa!”
“Chuyện này sao mà… sao mà… biến thái thế? Làm thế không phải là loạn luân à?” Tịch Mộng Na kinh dị nói: “Trương Dũng Sinh xâm phạm Bạch Tuyết Phỉ, đó chẳng phải là xâm phạm em gái ruột của mình ư?”
“Không phải em gái ruột, hẳn là cùng cha khác mẹ!” Đội trưởng Thi sửa chữa.
“Cùng cha khác mẹ chẳng phải vẫn em gái ruột à?” Tịch Mộng Na nhấn mạnh.
“Camera!” Triệu Ngọc ôm ngực nói: “Con mẹ nó, đúng là tạo nghiệp mà! Chỉ sợ cái camera kia không chỉ dùng để giám thị mà còn… còn để cho người ta xem nữa!”
“Tôn Quốc Đống cố ý bật video lên cho Bạch Văn Hải xem, khiến tinh thần của Bạch Văn Hải bị đả kích khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khó có thể chấp nhận kia…”
“Ôi đậu xanh rau má nhà nó…” Triệu Ngọc nghiến răng nói: “Loại báo thù này thật sự quá tàn nhẫn…”