Chương 2517 phương tiện giao thông
Phù…Nhìn tin tức mà mình vừa mới viết thêm lên bảng trắng, Triệu Ngọc cảm thấy hơi hoảng hốt.
Hắn trăm triệu lần không thể tưởng được vụ án cầm tù phi pháp này lại phức tạp như thế.
Hắn càng không ngờ Tôn Quốc Đống lại lựa chọn cách báo thù trái với luân thường như thế…
Bây giờ, tất cả những điểm khó hiểu lúc trước dường như đều có đáp án.
Tôn Quốc Đống sở dĩ lựa chọn thả Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa ra ở trên núi Tiêu Dao là bởi vì nơi đó từng là nơi bọn họ cùng nhau gieo trồng cỏ linh chi tím;
Sở dĩ ngay cả con gái của Bạch Văn Hải là Bạch Tuyết Phỉ mà Tôn Quốc Đống cũng bắt cóc, là bởi vì ông ta đã coi Bạch Tuyết Phỉ là mục tiêu ngay từ đầu;
Hiện giờ, ông ta sai Trương Dũng Sinh thả Bạch Tuyết Phỉ ra, làm bại lộ mục tiêu, là để chôn vùi cả tiền đồ của Trương Dũng Sinh vào, bởi vì hắn ta căn bản không phải con trai ruột thịt của mình…
Nhìn các tin tức phức tạp này, Triệu Ngọc có thể nhận thức được mối hận ấy lớn đến thế nào!
Tịch Mộng Na nói đúng, có lẽ từ lúc Tôn Quốc Đống bị hãm hại ngồi tù, ông ta đã ôm chặt tín niệm báo thù, bắt đầu bày ra kế hoạch báo thù lớn của mình rồi!
Ông ta lợi dụng bệnh tâm thần của Trương Dũng Sinh, chui vào sơ hở của pháp luật, khiến cảnh sát dù biết được chân tướng nhưng cũng phải bó tay không thể làm gì được ông ta.
Triệu Ngọc đã mơ hồ cảm giác được cuộc điều tra vụ án này không giống như các vụ án trước kia.
Thứ Tôn Quốc Đống muốn chính là khiến đoàn người Bạch Văn Hải phải trả giá lớn, khiến cảnh sát cũng nếm thử mùi vị bó tay không biện pháp, để trả lại án oan sai của ông ta năm đó!
Cho nên Triệu Ngọc gần như có thể chắc chắn hai chuyện!
Thứ nhất, Tôn Quốc Đống sẽ không bao giờ khai ra tăm tích của Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa, nếu nói ra thì tương đương với việc ông ta đã thua!
Thứ hai, năm đó, Tôn Quốc Đống đích thật là bị hãm hại!
Bởi vậy, sau khi xác định hai điểm này, Triệu Ngọc phải thay đổi sách lược, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để tìm Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa…
Nhưng mà đâu dễ dàng gì tìm được hai người kia chứ?
Nếu Tôn Quốc Đống đã lập ra kế hoạch kỹ càng từ đầu, hơn nữa còn nhốt bốn người này hơn mười lăm năm, thì làm sao mới có thể tìm ra đây?
“Tổ trưởng Triệu” Lúc này, đội trưởng Thi đang cầm một tập hồ sơ, mô tả chi tiết với Triệu Ngọc: “Vừa rồi tôi có nói chuyện với nhân viên điều tra năm đó một lúc, ông ấy vẫn còn nhớ rõ vụ án này”
“Ông ấy nói, nguyên nhân chính là vì vụ án của Tôn Quốc Đống còn có một số điểm đáng ngờ cho nên cuối cùng toà án chỉ tuyên án chung thân” Đội trưởng Thi nói: “Đầu tiên, nếu hung thủ giết người cướp của lúc trước đúng là Tôn Quốc Đống thì tại sao ông ta lại ngốc đến mức để tiền ở trong nhà?”
“Tiếp theo, Tôn Quốc Đống tuy rằng đầu tư thất bại, hơn nữa bởi vì đánh bạc thua tiền, nhưng vẫn chưa tới mức táng gia bại sản, đối với ông ta mà nói, số tiền hàng 200000 nhân dân tệ kia hoàn toàn không đến mức khiến ông ta bí quá hoá liều”
“Còn nữa, nguyên nhân tử vong của Vương Phúc Tài cũng có phần gây tranh cãi, bởi kết quả khám nghiệm của pháp y là Vương Phúc Tài vì đầu bị thương nặng mà chết”
“Nhưng căn cứ vào vị trí và tình huống ngay lúc đó, Vương Phúc Tài cũng có thể là bất ngờ ngã sấp xuống mà xảy ra tai nạn, nhưng bởi vì trình độ giám chứng năm đó thật sự hạn chế, cho nên không thể hoàn toàn điều tra rõ”
“Cuối cùng” Đội trưởng Thi lại nói: “Chính là chuyện két sắt, có lẽ Tôn Quốc Đống đã biết trong két sắt có tiền hàng, nhưng đâu thể nào biết được mật mã chứ!”
“Nguyên nhân chính là vì còn nhiều điểm đáng ngờ như vậy cho nên Tôn Quốc Đống mới không bị phán án tử hình…”
“Cũng chính vì trình độ kỹ thuật rất lạc hậu, lại không có camera, cũng không có phương pháp nghiệm chứng ADN cho nên… Chậc chậc…”
“Chuyện này… cũng không phải là lý do chính đáng!” Triệu Ngọc nắm chặt nắm đấm, nói: “Cho dù Tôn Quốc Đống gặp phải cảnh ngộ gì đi nữa, cũng không phải là lý do chính đáng để bây giờ ông ta làm xằng làm bậy thế này!”
“Ông ta đã phạm pháp, tôi phải bắt được ông ta, khiến ông ta phải chịu trách nhiệm vì tội ác của chính mình!”
“Cho dù đoàn người Bạch Văn Hải quả thật đã hãm hại ông ta, thế Bạch Tuyết Phỉ thì sao? Một cô bé vô tội cứ thế bị kẻ cực kỳ tàn ác là ông ta coi như công cụ trả thù?” Triệu Ngọc nghiến răng nói: “Dù thế nào đi nữa, tôi phải tìm bằng được sơ hở của ông ta để đánh bại ông ta mới được!”
“Tôi cảm thấy…” Tịch Mộng Na nghiêm túc nói: “Liệu chúng ta có thể bàn điều kiện với ông ta hay không?”
“Điều kiện?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Nghĩa là sao?”
“Dù sao thì Trương Dũng Sinh đã khai ông ta ra rồi, cho dù không thể trở thành lời khai hợp pháp nhưng chúng ta vẫn sẽ khởi tố Tôn Quốc Đống đúng không?”
“Cho nên, chúng ta có thể đàm phán với ông ta xem sao? Chúng ta có thể đồng ý cân nhắc mức hình phạt cho ông ta, chỉ cần ông ta có thể giao Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa ra…”
“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc xem thường: “Cô coi đây là nơi nào thế? Tôn Quốc Đống là tội phạm, bàn điều kiện, giao dịch với phạm nhân á? Đùa kiểu gì thế!?”
“Hả? Không được sao?” Tịch Mộng Na mở to hai mắt: “Bên phía chúng tôi thường xuyên làm như vậy!”
“Thôi thôi thôi… Cô đứng sang bên cạnh hóng mát đi!” Triệu Ngọc đẩy Tịch Mộng Na ra, sau đó nhìn bảng trắng mà chìm vào suy nghĩ sâu xa, mấy phút sau, hai mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi! Nếu Tôn Quốc Đống không có phương tiện giao thông thì… Ông ta làm thế nào để đưa Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa lên núi Tiêu Dao chứ?”
“Chuyện này…” Đội trưởng Thi nhanh chóng trả lời: “Lúc trước, tôi có lưu ý thấy tuy Tôn Quốc Đống không còn nhỏ tuổi, nhưng thân thể rất cường tráng, Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa bị nhốt và tra tấn nhiều năm như vậy, cân nặng của hai người bọn họ còn chưa được 35 cân, cho nên Tôn Quốc Đống hoàn toàn có thể cõng được bọn họ lên núi!”
“Không, ý tôi là…” Triệu Ngọc nói: “Phương tiện giao thông ấy! Tôn Quốc Đống làm thế nào để đưa người đến chân núi Tiêu Dao…”
Nói đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng tìm kiếm tư liệu mà một cảnh sát đưa cho hắn lúc trước.
“Nhìn này!” Triệu Ngọc chỉ vào tư liệu, nói: “Bảy ngày trước, và mười ngày trước, Tôn Quốc Đống không hề ở nhà, thậm chí không qua đêm trong nhà, thế thì… ông ta đi đâu?”
“Chuyện này còn cần phải hỏi à?” Tịch Mộng Na nói: “Chắc chắn là lên núi Tiêu Dao mà?”
“Nhưng mà…” Tăng Khả lắc đầu nói: “Chuyện này chỉ có thể chứng minh Tôn Quốc Đống không có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường mà thôi! Vẫn không phải chứng cứ đâu!”
“Tăng Khả” Triệu Ngọc dặn dò: “Cậu gửi phát hiện này cho Miêu Anh, bảo cô ấy hỏi Tôn Quốc Đống xem ông ta giải thích như thế nào…”
“Vâng” Tăng Khả lập tức làm theo.
Hai phút sau, bên phía Miêu Anh truyền đến hồi âm, Tôn Quốc Đống nói rằng buổi tối hai ngày này, ông ta đều qua đêm ở trong nhà Trương Dũng Sinh!
“Chết tiệt!” Triệu Ngọc mắng: “Đối xử với đứa con trai bị bệnh tâm thần của mình tốt thật! Chuyện gì cũng đổ lên người hắn ta…”
“Vậy…” Tăng Khả nói: “Cho dù thế nào đi nữa, chúng ta cứ hỏi Trương Dũng Sinh chẳng phải sẽ biết rồi à?”
“Biết cũng vô dụng!” Tịch Mộng Na thè lưỡi: “Đã nói là lời khai của Trương Dũng Sinh đều không có hiệu quả rồi mà?”
“Không sao” Triệu Ngọc nhìn chằm chằm bảng trắng mà nói: “Tôi đã hỏi Trương Dũng Sinh rồi, hắn ta chưa bao giờ cũng không quen biết đoàn người Bạch Văn Hải, nói cách khác, chuyện núi Tiêu Dao không liên quan đến Trương Dũng Sinh, tất cả đều là một mình Tôn Quốc Đống gây ra! Thế thì… Tôi cần biết rốt cuộc Tôn Quốc Đống đã sử dụng phương tiện giao thông gì?”
“Tổ trưởng” Tịch Mộng Na hỏi: “Anh vẫn luôn nhấn mạnh phương tiện giao thông, rất quan trọng à?”
“Đương nhiên quan trọng rồi!” Triệu Ngọc nói: “Tôn Quốc Đống ngay cả xe đạp cũng không có, nếu muốn đưa người đến núi Tiêu Dao… Tạm thời chưa nói đến phương tiện mang lên núi, cứ nói xem ông ta đã đưa người đến chân núi như thế nào đã!”
“Vậy…” Tịch Mộng Na nhíu mày: “Vận chuyển như thế nào?”
“Mọi người nhìn này…” Triệu Ngọc chỉ vào bức ảnh trên bảng trắng, nói: “Lúc Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa bị phát hiện, trên người đều không có quần áo! Tại sao?”
“Bởi vì… Hung thủ khá cao minh” Tịch Mộng Na trả lời: “Không muốn khiến chúng ta nhanh chóng tra ra lai lịch của bọn họ, hoặc là không muốn lưu lại tin tức lai lịch của mình ở trên người bọn họ…”
“Tôi cảm thấy hình như còn có lý do quan trọng hơn…” Triệu Ngọc nói: “Hung thủ cố ý thả người ở trên núi cao, hình như… là muốn dời tầm mắt của chúng ta đi!”
“Dời tầm mắt đi?” Tịch Mộng Na không hiểu: “Dời tầm mắt gì khỏi đâu cơ?”
“Chết tiệt!” Triệu Ngọc mắng một câu, vỗ tay nói: “Có khi nào… phòng giam mà Tôn Quốc Đống dùng để nhốt đoàn người Bạch Văn Hải đang ở con mẹ nó ngay núi Tiêu Dao không!?”