← Quay lại trang sách

Chương 2518 bản chất con người trước lợi ích (1)

31năm trước, 10 giờ 30 tối, trong một quán thịt nướng ven đường ở thành phố Khang Nhạc bỗng có tiếng thủy tinh vỡ vang lên!Choang!

“Á!”

Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, kèm theo đó là tiếng hét đầy kinh ngạc.

“Tôn Quốc Đống! Mày bị điên rồi à?” Trương Vũ Âm che phía trước Bạch Văn Hải đang chảy máu ròng ròng từ trên đầu xuống, hét vào mặt Tôn Quốc Đống đang cầm bình rượu vỡ trong tay: “Mày muốn giết người hả!?”

“Nói đúng lắm” Tôn Quốc Đống phẫn nộ trừng Bạch Văn Hải, con mắt đỏ bừng, giận không thể át: “Bạch Văn Hải, mày con mẹ nó đúng không phải là người! Tao nể tình anh em nên mới đầu tư cỏ linh chi tím cho bọn mày, bọn mày vừa phát tài đã lập tức đá tao ra ngay!”

“Được! Thằng này không thiếu tiền, tao không cần, thế nhưng…” Tôn Quốc Đống dùng bình rượu sắc nhọn chỉ vào Bạch Văn Hải mà quát: “Không ngờ mày lại làm ra… làm ra chuyện như thế! Tao con mẹ nó thế nào cũng phải giết mày mới được! A!!!”

Nói xong, Tôn Quốc Đống xông tới đá ngã Bạch Văn Hải xuống đất.

Lúc này, đầu Bạch Văn Hải chảy máu, không còn bất cứ năng lực phản kháng nào, sau khi bị đạp ngã thì chỉ biết co rúm người dưới bàn…

“Tôn Quốc Đống!” Trương Vũ Âm khẩn trương, vội vàng tiến lên bắt lấy cổ tay của Tôn Quốc Đống: “Mày thật sự đã trợ giúp bọn tao, nhưng mà mày đã quên hành động của mày quá đáng đến thế nào rồi à?”

“Mày là đứa đầu tư nhiều tiền nhất, nhưng tất cả sự cố gắng đều là do bọn tao trả giá hết! Mày hỏi chính mày đi, bọn tao thay nhau chăm sóc phát triển căn cứ ở trên núi thì mày làm được cái gì?”

“Lúc bọn tao đang liều mạng bảo vệ vườn cỏ linh chi trong những ngày trời mưa gió thét thì mày đang ở đâu hả?”

“Tại sao đến khi thu hoạch, mày còn muốn chiếm phần to chứ?”

“Tôn Quốc Đống, mày hãy ngẫm lại thật kỹ, không phải bọn tao từ bỏ mày mà là mày chưa từng coi bọn tao là bạn bè…”

“Mày con mẹ nó bị thiểu năng à?” Tôn Quốc Đống túm lấy áo Trương Vũ Âm: “Tao đã nói là chuyện này không liên quan đến ân oán trước kia của chúng ta!”

“Vậy…” Trương Vũ Âm hỏi: “Rốt cuộc mày vì cái gì?”

“Cút ngay! Ở đây không có chuyện của mày!” Tôn Quốc Đống đẩy Trương Vũ Âm ra, lại lao về phía Bạch Văn Hải.

“Không được!” Trương Vũ Âm mặc kệ, dùng sức kéo Tôn Quốc Đống lại, nói: “Tao biết, gần đây mày đầu tư thất bại, mày còn đánh bạc thua một số tiền lớn! Nhưng mà…”

“Cút ngay!” Tôn Quốc Đống lại giãy, nhưng Trương Vũ Âm vẫn không buông tay.

“Nếu mày thiếu tiền thì cứ nói với bọn tao” Trương Vũ Âm khuyên nhủ: “Nể tình chúng ta từng là anh em, bọn tao sẽ không…”

“Mày có thấy phiền hay không thế!” Tôn Quốc Đống ném nửa bình rượu trong tay xuống, sau đó hai tay túm chặt lấy áo Trương Vũ Âm, cuối cùng cũng đẩy ông ta ra: “Tao nói cho mày biết, chuyện này không phải vì tiền, tao con mẹ nó còn chướng mắt tiền của bọn mày đấy!”

“Nếu mày còn ngăn cản tao nữa, tao sẽ cho người đốt kho hàng bọn mày, cho bọn mày một năm trắng tay, một ngọn cỏ cũng không thu hoạch được!”

“Hả? Mày…” Trương Vũ Âm bị đẩy lảo đảo, vẻ mặt hoảng sợ.

Tôn Quốc Đống thì sải bước đi về phía Bạch Văn Hải.

“Bạch Văn Hải! Đồ chó nuôi! Mày không có đạo nghĩa! Đồ đê tiện hèn hạ! Hôm nay tao sẽ…”

Kết quả, Tôn Quốc Đống còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy chủ quán thịt nướng và một vài nhân viên đang tiến lại gần, chủ quán thịt nướng cầm xẻng quát Tôn Quốc Đống: “Để tao xem thằng nào dám gây chuyện ở quán tao!”

Tuy rằng Tôn Quốc Đống uống rượu, mặt đỏ bừng, nhưng mà ông ta biết rõ chủ quán thịt nướng có xã hội đen chống lưng, nên trong lòng nhất thời kiêng kỵ, không dám đi lên.

Cuối cùng, ông ta đành phải tức giận chỉ vào Bạch Văn Hải mà quát: “Thằng họ Bạch kia! Mày chờ đấy cho tao! Tao sẽ không để yên chuyện này đâu! Tao không bắt mày phải thân bại danh liệt thì tao con mẹ nó sẽ không họ Tôn!”

Nói xong, Tôn Quốc Đống thở phì phì mà rời khỏi quán…

⚝ ✽ ⚝

Hai giờ sau đã là hơn 12 giờ đêm.

Bạch Văn Hải đầu quấn băng vải, được Trương Vũ Âm nâng tới kho hàng cỏ linh chi.

“Văn Hải à” Trương Vũ Âm hỏi: “Tôi không rõ, nếu bởi vì chuyện chúng ta đuổi ông ta thì tại sao ông ta chỉ nhằm vào một mình anh thế? Có phải anh còn làm chuyện gì đắc tội ông ta không?”

“Còn có thể là vì sao chứ?” Bạch Văn Hải không kiên nhẫn mà nói: “Chẳng phải là thấy chúng ta buôn bán lời nên đỏ mắt à? Quyết định đuổi ông ta là tôi đưa ra, ông ta đương nhiên nhằm vào tôi rồi?”

“Tôi rất hiểu biết ông ta, lòng dạ hẹp hòi, tự cho là đúng, hơn nữa còn lá gan to lắm” Bạch Văn Hải chỉ vào kho hàng nói: “Nếu ông ta mà điên lên thì chuyện gì cũng làm được! Mấy ngày nay, chúng ta phải trông kho hàng thật chặt mới được, nếu mà bị ông ta đốt thì công lao vất vả của chúng ta năm nay sẽ uổng phí đấy!”

“Không đến mức đó chứ? Ông ta thực sự dám làm như thế à? Làm thế là phải ngồi tù đấy!” Trương Vũ Âm không tin lắm.

“Chết tiệt!” Bạch Văn Hải mắng: “Bực quá! Ai có thể chứng minh là ông ta làm chứ?”

“À… Cũng phải…” Trương Vũ Âm gật đầu: “Đợt hàng năm nay của chúng ta quá quan trọng, mấy ngày nữa là thương nhân Đài Loan mà chúng ta đã liên hệ sẽ đến nơi, lô hàng này mà xuất kho được thì sẽ đủ để chúng ta ăn cả đời, đúng là phải trông chừng thật kỹ mới được!”

“Hả?” Đột nhiên, Bạch Văn Hải phát hiện một chuyện, chỉ vào văn phòng phía trước nói: “Sao trong văn phòng của chúng ta vẫn còn đèn sáng thế?”

“Hả?” Trương Vũ Âm nhìn qua, cũng rất nghi hoặc: “Đúng nhỉ? Tại sao vẫn còn đèn sáng thế? Hình như có người thì phải?”

“Có khi nào…” Bạch Văn Hải nghi ngờ nói: “Là Vương Phúc Tài không? Không phải ông ta trông ca đêm cho chúng ta à?”

“Không đúng nhỉ?” Trương Vũ Âm quan sát một chút rồi nói: “Không phải Vương Phúc Tài nên ở phòng bảo vệ ư? Ông ta không có chìa khóa văn phòng của chúng ta mà?”

“Ôi trời ạ! Suỵt…” Nhìn thấy bóng người chớp lên trong văn phòng, Bạch Văn Hải nhanh chóng giơ tay ra hiệu chớ lên tiếng, sau đó cùng Trương Vũ Âm lén lút đến gần.

Lúc đi ngang qua đống củi, hai người bọn họ còn lấy mỗi người một cây.

Đi đến gần, quả nhiên bọn họ phát hiện cửa phòng đang mở, trong phòng phát ra tiếng sột soạt.

Hai người ở cửa trao đổi một ánh mắt, sau đó cùng nhau vọt vào trong phòng!

Cạch!

Đèn sáng!

Bạch Văn Hải và Trương Vũ Âm nhìn thấy rõ tình hình bên trong văn phòng, một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi xổm trước két sắt và đếm tiền.

Mà cánh cửa két sắt đang mở, bên trong có tiền hàng mà bọn họ vừa thu gần đây.

“Hả!?” Người đàn ông lớn tuổi hoảng sợ, khi nhìn thấy rõ ràng người vào là hai ông chủ thì nhất thời sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.

“Vương Phúc Tài!?” Bạch Văn Hải nhíu mày quát: “Ông con mẹ nó… Ông là bảo vệ mà đi trộm à!? Ông… ông làm sao mà biết được mật mã két sắt hả?”

Thì ra, người này không phải người khác, đúng là bảo vệ của bọn họ – Vương Phúc Tài.

“Ông chủ… ông chủ Bạch, ông chủ Trương…” Vương Phúc Tài run rẩy, một xấp tiền trong tay rơi xuống đất: “Tôi… Tôi… Tôi bị người ta đòi nợ, nếu không trả tiền sẽ bị đánh chết!”

“Ông!” Trương Vũ Âm cả giận nói: “Ông thiếu tiền thì nói với chúng tôi! Sao có thể đi trộm chứ!?”

“Tôi… Tôi không lấy nhiều đâu, chỉ lấy một ngàn, một ngàn là đủ rồi…” Vương Phúc Tài sợ tới mức mặt mũi trắng xanh.

“Một ngàn?” Bạch Văn Hải nhớ tới điều gì: “À, thảo nào trước kia cứ thấy không giống sổ sách! Thì ra là ông làm…”

“Không, không không không… Không phải tôi… Ừm… Cái kia…” Đầu Vương Phúc Tài đổ đầy mồ hôi, nhanh chóng thở dốc cầu xin: “Tôi van xin các ông, cho tôi một cơ hội đi, tôi… lần sau tôi không dám nữa…”

“Cơ hội?” Trương Vũ Âm quát: “Ông trộm tiền của bọn tôi mà còn muốn bọn tôi cho ông cơ hội à!?”

Nói xong, Trương Vũ Âm đi nhanh về phía điện thoại, hiển nhiên là muốn báo cảnh sát.

“Đừng, đừng mà…” Vương Phúc Tài cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng nhảy từ trên mặt đất lên, định ngăn cản Trương Vũ Âm.

Bạch Văn Hải thì tiến lên một bước để ngăn cản ông ta, hô lên với Trương Vũ Âm: “Đừng để ý đến ông ta, nhanh chóng báo cảnh sát đi! Dám trộm tiền của chúng ta, thật sự là chán sống rồi!”

“Đừng, đừng mà” Vương Phúc Tài tuyệt vọng hô: “Ông báo cảnh sát thì tôi chẳng còn gì nữa, tôi van xin các ông mà hai ông chủ…”

“Còn dám giả vờ đáng thương với bọn này!” Bạch Văn Hải cả giận nói: “Chúng tôi đối xử với ông không tệ, không ngờ ông lại là kẻ ăn cháo đá bát! Vũ Âm, đừng để ý đến ông ta, mau gọi đi! Có cái gì tủi thân thì cứ để ông ta nói với cảnh sát đi!”

“Ừ!” Trương Vũ Âm gật đầu, bấm phím điện thoại.

“Không, không không không…” Vương Phúc Tài khẩn trương, đẩy mạnh Bạch Văn Hải ra, lao thẳng về phía Trương Vũ Âm.

“Á!” Đầu của Bạch Văn Hải lúc trước bị Tôn Quốc Đống cầm bình rượu đập, nên vừa bị đẩy như vậy, băng vải của ông ta nhiễm đỏ, khiến ông ta đau đớn kêu lên.

“Hả?” Trương Vũ Âm nhìn Vương Phúc Tài lao tới, không chút suy nghĩ, nắm gậy gỗ trên bàn lên, lập tức giơ tay đập ông ta một cái…