← Quay lại trang sách

Chương 2519 bản chất con người trước lợi ích (2)

Một giờ sau, Cù Tiểu Hoa và bạn trai của mình là Bành Chính Nghĩa chạy tới kho hàngHai người vốn còn buồn ngủ, trên đường đi không ngừng bực tức mắng mỏ, nhưng khi hai người bọn họ tiến vào văn phòng, nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ thì bỗng dưng tỉnh táo!

Bảo vệ Vương Phúc Tài nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, còn Trương Vũ Âm và Bạch Văn Hải thì ngây ngốc ngồi xổm một bên, trông rất đờ đẫn.

“Sao lại thế này?” Cù Tiểu Hoa hỏi: “Tại sao lại có thể như vậy được?”

“Hả?” Bành Chính Nghĩa phát hiện két sắt đang mở, số tiền hàng 200000 nhân dân tệ mà bọn họ vừa mới thu được đang bị đặt ở trên bàn.

“Tại sao két sắt lại mở thế?” Bành Chính Nghĩa hỏi một câu.

“Tạm thời đừng nói két sắt vội, cứ nói về người trước đi!” Bạch Văn Hải ôm đầu nói: “Ông ta đã chết rồi, phải làm sao bây giờ?”

“Tại sao lại chết?” Cù Tiểu Hoa ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét Vương Phúc Tài một chút: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Nghe thấy vậy, Bạch Văn Hải mới kể lại những gì vừa xảy ra.

Khi Vương Phúc Tài và Trương Vũ Âm đánh nhau, Trương Vũ Âm theo bản năng đẩy Vương Phúc Tài một cái, khiến Vương Phúc Tài đập đầu vào bệ cửa sổ, sau đó không còn thở nữa…

“Thật sự đã chết rồi à?” Bành Chính Nghĩa cũng xem xét một lúc, hỏi: “Tại sao không gọi xe cứu thương thế? Nếu ông ta muốn trộm đồ thì chúng ta cứ báo cảnh sát, không phải là xong rồi à?”

“Báo cảnh sát?” Trương Vũ Âm nóng nảy: “Không liên quan đến anh cho nên anh mới nói dễ dàng như thế đúng không? Cảnh sát mà đến đây thì tôi… tôi có thanh minh được cho mình không? Lỡ như họ tố cáo tôi cố ý giết người thì sao?”

“Người này… đâu đổ máu nhỉ…” Cù Tiểu Hoa đá Vương Phúc Tài một cái, nhưng Vương Phúc Tài đã chết rồi.

“Đúng đấy!” Bạch Văn Hải nói: “Mấy người không thấy đâu, cú đập kia vốn đâu mạnh, nhẹ hơn đầu tôi nhiều! Đúng là xui xẻo mà…”

“Vậy… có thể làm gì được bây giờ?” Bành Chính Nghĩa nhìn Trương Vũ Âm, nói: “Rốt cuộc anh định giải quyết thế nào? Người đã chết rồi, chẳng lẽ chúng ta cứ tìm đại một chỗ chôn ông ta à?”

“Anh!” Trương Vũ Âm tức giận mà nói: “Tôi nói cho anh biết, tôi cũng là vì công ty của chúng ta thôi, nếu các anh không bảo vệ tôi thì tôi cũng sẽ làm giống Tôn Quốc Đống, ngày nào cũng đến quấy rầy các anh, khiến các anh không ai được sống yên ổn hết!”

“Còn nữa” Trương Vũ Âm nói: “Chuyện bên phía Hội Lâm nghiệp đều là tôi làm việc cả, không có tôi, các anh tuyệt đối không cáng nổi cơ sở trồng trọt này đâu!”

“Lão Trương” Bạch Văn Hải khuyên nhủ: “Anh đừng kích động! Anh yên tâm, tất cả mọi người đều là anh em tốt cùng nhau gây dựng sự nghiệp, chúng tôi làm sao có thể không bảo vệ anh được chứ?”

“Lão Bạch!” Bành Chính Nghĩa hỏi: “Vương Phúc Tài không phải bà con xa thân thích của anh à? Anh nghĩ biện pháp xử lý đi chứ!”

“Nếu tôi có biện pháp thì còn gọi hai người tới đây làm gì nữa?” Bạch Văn Hải trừng mắt.

“Chờ đã, nhắc mới nhớ Tôn Quốc Đống…” Cù Tiểu Hoa chớp mắt, hỏi: “Bây giờ ông ta đang ở đâu?”

“Úi, em nhắc tới ông ta làm gì?” Bành Chính Nghĩa nói: “Bây giờ đang nói chuyện chính! Đang có người chết đây này!”

“Không” Cù Tiểu Hoa lắc lắc đầu: “Chẳng phải Tôn Quốc Đống đã nói rồi sao? Nếu ông ta muốn đốt kho hàng của chúng ta thì rất có thể là sẽ đến đây đốt thật đấy!”

“Lúc trước, chúng ta đã bị thiệt thòi mấy lần rồi, chẳng lẽ…” Cù Tiểu Hoa hỏi: “Các anh không nhớ rõ chuyện ông ta từng cho người lên núi chém cỏ linh chi của chúng ta à?”

“Ôi ôi, bà nội của anh ơi, bây giờ chúng ta hãy nghĩ đến người chết trước, sau đó hẵng nhớ tới Tôn Quốc Đống được không?” Bành Chính Nghĩa nói: “Trước tiên chúng ta hãy xem nên xử lý người chết này như thế nào là tốt nhất, được không? Rốt cuộc có báo cảnh sát hay không thế!”

“Đúng vậy! Tôn Quốc Đống đích thật là một mối họa lớn!” Ai ngờ, Bạch Văn Hải tiếp lời Cù Tiểu Hoa: “Lúc trước, tôi cũng nghĩ như vậy, sau khi lật mặt thì ông ta đã quấy rối chúng ta không ít lần rồi!”

“Nếu không phải ông ta báo cáo vị trí cơ sở của chúng ta cho Hội Lâm nghiệp thì làm sao mà Hội Lâm nghiệp biết được chứ? Giờ thì hay rồi, chúng ta còn phải khơi thông quan hệ, còn phải thành lập công ty, còn phải cầu xin ông nội cáo bà nội mà năn nỉ người ta…”

“Tôi nghe nói…” Cù Tiểu Hoa lại nói: “Ông ta gần đây đầu tư vào cây nhục thung dung, hình như lỗ không ít thì phải?”

“Đúng thế!” Bạch Văn Hải gật đầu: “Không riêng gì lỗ mà còn đánh bạc thua một số tiền lớn nữa chứ…”

“Này, tôi bảo, có phải hai người bị bệnh gì hay không thế?” Bành Chính Nghĩa lại chỉ vào người chết mà nói: “Chúng ta đang bàn xem nên xử lý người chết như thế nào mà sao hai người cứ nói về Tôn Quốc Đống thế hả?”

“Tôn Quốc Đống biết quá nhiều bí mật của chúng ta” Cù Tiểu Hoa nói: “Không loại trừ thì người này sẽ trở thành tai hoạ ngầm lớn nhất trong tương lai của chúng ta!”

“Cô…” Bạch Văn Hải nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn Cù Tiểu Hoa, dường như hiểu ra cái gì.

Lúc này, Trương Vũ Âm cũng không nói gì nữa, ông ta cũng nghe ra dường như Cù Tiểu Hoa liên tục nói về Tôn Quốc Đống là có thâm ý.

“Không phải chứ?” Bành Chính Nghĩa trừng to mắt, hỏi với vẻ kinh dị: “Không lẽ mấy người định đổ chuyện này… lên… lên người Tôn Quốc Đống à?”

“Chuyện này… không thể được, không được đâu…” Bành Chính Nghĩa run rẩy nói: “Giết người là tội lớn! Có khi lại hại chính chúng ta nữa, không được, tuyệt đối không được!”

“Thật… Thật vậy chăng?” Trương Vũ Âm tỉnh táo, nói với Bạch Văn Hải và Cù Tiểu Hoa: “Chúng ta có thể làm như vậy không? Đổ hết chuyện này… lên người Tôn Quốc Đống?

“Nhưng… Thế nhưng… liệu cảnh sát có tin tưởng không?”

“Tại sao lại không tin chứ?” Bạch Văn Hải nói: “Các anh nhìn đầu của tôi này, ông ta uống rượu, đập bình vào đầu tôi, còn tuyên bố muốn đốt kho hàng của chúng ta nữa, bao nhiêu người đều nghe thấy cả!”

“Thế nhưng… Ông ta đâu thực sự đốt kho hàng của chúng ta!” Bành Chính Nghĩa nhếch miệng nói: “Đây là vu oan giá họa! Ông ta không hề làm gì, cảnh sát không có chứng cứ, đâu thể chỉ bằng chuyện ông ta đập đầu anh mà tống được ông ta vào tù chứ?”

“Không!” Trong mắt Cù Tiểu Hoa lóe ra ánh sáng giảo hoạt, chỉ vào số tiền hàng 200000 nhân dân tệ trên bàn và nói: “Nếu muốn bằng chứng thì cái kia không phải à?”

“Cô?” Trương Vũ Âm trừng to mắt: “Ý cô là chúng ta đem 200000 nhân dân tệ này… Chuyện này… liệu có thể thành công không?”

“Bành Chính Nghĩa” Cù Tiểu Hoa nói với Bành Chính Nghĩa: “Anh giỏi đột nhập vào nhà nhất, chuyện này giao cho anh làm, hẳn là rất đơn giản đúng không?”

“Em… nghĩ cái gì thế! Mấy người đều bị điên cả rồi à?” Bành Chính Nghĩa tức giận nói: “Vương Phúc Tài là bảo vệ nhưng lại đi ăn trộm, cho dù bị Trương Vũ Âm giết chết thì cũng là phòng vệ chính đáng, cho dù không nói rõ được nhưng ít nhất cũng đâu cần ngồi tù?”

“Thế nhưng vu oan hãm hại là chuyện thương thiên hại lý, sao có thể làm thế được?”

“Bành Chính Nghĩa” Cù Tiểu Hoa nói: “Anh đã quên những gì mà em đã nói với anh hôm qua rồi à?

“Chỉ vài ngày nữa thôi là các thương nhân Đài Loan sẽ đến thu mua cỏ linh chi của chúng ta rồi, em đã nghe được tiếng gió, nói là Tôn Quốc Đống cũng đã từng tiếp xúc với bọn họ, chẳng lẽ… các anh thật sự không sợ ông ta làm hỏng mối làm ăn của chúng ta sao?”

“Hả?” Bạch Văn Hải và Trương Vũ Âm sửng sốt: “Có… có chuyện này sao?”

“Các anh nói thử xem? Đây đâu phải lần đầu tiên thương nhân Đài Loan làm ăn buôn bán với chúng ta chứ, Tôn Quốc Đống cũng quen biết bọn họ mà!” Cù Tiểu Hoa nói: “Tôn Quốc Đống biết rất rõ cỏ linh chi của chúng ta rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền, ông ta chỉ cần để lộ giá quy định của cỏ linh chi cho thương nhân Đài Loan là chúng ta sẽ tổn thất một nửa số tiền! Các anh có biết đó là bao nhiêu tiền không?”

“Chuyện này…” Những người khác đều nghẹn lời.

“Được!” Một phút sau, Bạch Văn Hải dẫn đầu tỏ thái độ: “Tôi đồng ý! Đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta diệt trừ ông ta, tôi cho rằng đáng để cho chúng ta bí quá hoá liều!”

“Đúng, đúng vậy…” Trương Vũ Âm nói: “Cho dù… cho dù không tống được ông ta vào tù thì ít nhất cũng có thể giúp chúng ta yên tâm bán được cỏ linh chi cho thương nhân Đài Loan mà!”

“Hơn nữa” Trương Vũ Âm nắm lấy bả vai Bành Chính Nghĩa: “Chúng ta mới là người bị mất tiền, cho dù cảnh sát không thể định tội cho Tôn Quốc Đống thì cũng không thể hoài nghi chúng ta đâu đúng không?”

“Có phải không?” Ông ta bóp mạnh vai Bành Chính Nghĩa một cái mà khuyên nhủ: “Cho dù không thành công thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta cả!”

“Chuyện này…” Bành Chính Nghĩa vẫn còn do dự, nhưng ánh mắt đã bán đứng ông ta rồi…