← Quay lại trang sách

Chương 2520 Không bao giờ mở miệng

Thời gian quay lại trước mắt, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệtTất cả thành viên đều ở đây bàn bạc về công tác điều tra vụ án giam giữ.

“Xem ra…” Miêu Anh nói với vẻ tiếc nuối: “Muốn Tôn Quốc Đống mở miệng là điều không thể! Chúng ta thẩm vấn cả buổi tối mà tên này ngậm miệng rất chặt, cũng không mắc mưu”

“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn phụ họa: “Người này trông thì có vẻ khiếp đảm ngốc nghếch, nhưng thực tế thì ông ta thông minh lắm! Hẳn là ông ta cực kỳ hiểu biết pháp luật, hễ là câu hỏi liên quan tới đoàn người Bạch Văn Hải thì ông ta lại bắt đầu giả ngu…”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc nhíu chặt mày, hắn cũng đã sớm biết nếu muốn ra tay từ Tôn Quốc Đống thì khó như lên trời.

Tôn Quốc Đống sẽ không bao giờ nói ra tăm tích của đoàn người Bạch Văn Hải, nói ra thì chẳng khác nào đã chứng thực tội danh của ông ta.

Thế nhưng Tôn Quốc Đống lại là người duy nhất biết được sự thật, nếu muốn cứu Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa ra thì thông qua Tôn Quốc Đống là biện pháp nhanh nhất.

“Khụ! Tôi không hiểu mấy người các anh còn đang do dự cái gì?” Tịch Mộng Na nói với Triệu Ngọc: “Chẳng lẽ anh đã quên biểu hiện phấn khích của anh lúc thẩm vấn Hàn Trại rồi à?”

“Bây giờ, kỹ thuật đổi mặt phát đạt như thế” Tịch Mộng Na mở hai tay, ra nói: “Chỉ cần chúng ta tìm một người sắm vai Cù Tiểu Hoa, khiến Cù Tiểu Hoa sống lại chỉ ra và xác nhận Tôn Quốc Đống thì chẳng phải Tôn Quốc Đống teo luôn rồi à?”

“Cù Tiểu Hoa vốn đã chết đâu…” Tăng Khả sửa đúng.

“Teo?” Thôi Lệ Châu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cô dùng quốc ngữ đúng là càng ngày càng thuần thục rồi đấy…”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi, lắc đầu nói: “Tiểu Na Na à, cô quá ngây thơ rồi! Cô không phát hiện ra vụ này khác với vụ thi thể nữ dưới cây cầu à?”

“Tôn Quốc Đống chỉ có một mình, không con không cháu, ông ta sớm đã quyết tâm rồi, chúng ta mà lừa ông ta thì sẽ chỉ gây phản tác dụng thôi!”

“Lỡ như bại lộ thì ông ta lại có thể thoải mái thoát tội, còn chúng ta thì vừa không đạt được mục đích, lại vừa có thể bị xử phạt truy cứu trách nhiệm nữa…”

“Không phải chứ?” Tịch Mộng Na vẫn không thể hiểu nổi: “Hai vụ án này có gì khác nhau đâu? Cù Tiểu Hoa mà tỉnh táo thì chắc chắn Tôn Quốc Đống sẽ bối rối mà?”

“Không!” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta tìm người giả trang Cù Tiểu Hoa thì đơn giản, nhưng mà chúng ta vốn dĩ không biết Cù Tiểu Hoa cụ thể đã gặp phải chuyện gì, một khi đối chất thì sẽ lòi ngay!”

“Hơn nữa, điều quan trọng nhất là nếu Tôn Quốc Đống đã chủ động thả những người này ra thì trong lòng ông ta tất nhiên đã chuẩn bị sẵn rồi!” Triệu Ngọc nói: “Cho nên dù chúng ta có thể khiến ông ta tin rằng Cù Tiểu Hoa thật sự đã tỉnh táo, nhưng cô nghĩ liệu ông ta có thể nói ra tăm tích của Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa không?”

“À…” Tịch Mộng Na cuối cùng cũng hiểu ra: “Người này là con rùa ăn quả cân*, quyết tâm rồi đấy! Không dễ lừa nhỉ…”

* 王八吃秤砣 – Vương bát cật xứng đà: tức là con rùa ăn quả cân, ý bảo là quyết tâm làm việc gì đó.

“Ôi trời…” Thôi Lệ Châu lau mồ hôi: “Thật sự là thuần thục quá đi, ngay cả mấy lời ví von cũng dùng được!”

“Tổ trưởng” Lúc này, Tăng Khả báo cáo với Triệu Ngọc một tin tức mới nhất: “Bọn em vừa mới tra được nạn nhân năm đó rồi, bảo vệ Vương Phúc Tài là người đàn ông độc thân, không có con cháu, cũng không có thân thích…”

“À…” Triệu Ngọc gật đầu, có chút đăm chiêu.

“Nếu Tôn Quốc Đống bị oan uổng” Thôi Lệ Châu phân tích: “Vậy cái chết của Vương Phúc Tài rất có thể không liên quan gì đến ông ta đâu nhỉ?”

“Chị Ngô” Thôi Lệ Châu hỏi Ngô Tú Mẫn: “Chị nói xem, liệu chúng ta có thể nói chuyện rõ với Tôn Quốc Đống không? Chúng ta có thể đồng ý trả lại sự trong sạch cho ông ta để khuyên ông ta nói ra tung tích của Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa?”

“Không được!” Miêu Anh lắc đầu nói: “Thông qua cuộc thẩm vấn, bọn chị đã hiểu được đại khái ý nghĩ của ông ta, thứ Tôn Quốc Đống muốn không phải trong sạch mà là báo thù!”

“Đúng thế” Ngô Tú Mẫn phụ họa: “Biện pháp này không thành công được đâu!”

“Vậy…” Nhiễm Đào hỏi: “Nếu Tôn Quốc Đống không chịu mở miệng thì chẳng phải chúng ta không còn biện pháp nào khác à? Chỉ có thể chờ Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa bị đói chết ở nhà giam thôi sao?”

“Sếp à!” Thôi Lệ Châu hỏi: “Lúc trước, không phải anh đoán là nơi Tôn Quốc Đống nhốt đoàn người Bạch Văn Hải ngay trong núi Tiêu Dao ư? Thế thì… có phải chúng ta nên đi lục soát núi Tiêu Dao kia hay không?”

Nghe thấy câu hỏi của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc búng tay một cái với pháp y Trương Bồi Bồi.

Trương Bồi Bồi lập tức đi đến trước mặt màn hình lớn, mô tả chi tiết với mọi người: “Mời mọi người nhìn này” Cô ta chỉ một ngón tay vào màn hình lớn, một số bức ảnh và báo cáo xuất hiện rất rõ ràng: “Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra chi tiết cho Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa, phát hiện hai người bọn họ đều bị thấp khớp nặng, ngoài ra còn thiếu canxi, thiếu vitamin và nổi một số mụn trứng cá…”

“Cho nên chúng tôi hoài nghi nơi hai người bọn họ bị nhốt hẳn là không có ánh mặt trời, hơn nữa còn khá ẩm ướt!”

“Ẩm ướt, âm u” Thôi Lệ Châu cũng học Triệu Ngọc mà búng tay một cái: “Là hang núi nhỉ? Hang núi nào đó ở núi Tiêu Dao!”

“Không chỉ vậy thôi đâu” Trương Bồi Bồi lại nói: “Sau khi kiểm tra chi tiết, chúng tôi tìm thấy một khoáng chất trong móng tay của Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa. Sau khi xét nghiệm, chúng tôi đã phát hiện ra loại khoáng vật này là vân mẫu xanh!”

“Vân mẫu xanh?” Nhiễm Đào lặp lại, hỏi: “Nó là gì thế?”

“Là một loại khoáng chất được sử dụng làm vật liệu cách nhiệt hoặc lớp sơn đặc biệt” Trương Bồi Bồi giải thích: “Trong quá trình sản xuất mica thì sản lượng loại vật chất này không nhiều lắm”

“Lúc trước, chúng tôi đã tra xét tình hình mạch khoáng trên núi Tiêu Dao” Trương Bồi Bồi nói: “Phát hiện không có hoạt động khai thác loại vân mẫu xanh này với quy mô lớn, cũng không có sự phân bố chi tiết”

“Bây giờ, thầy Cao đang liên hệ với Cục Địa chất Nam Vân” Trương Bồi Bồi nói: “Xem chỗ bọn họ có hồ sơ ghi chép nào liên quan hay không! Nếu chúng ta có thể làm rõ tình hình phân bố của loại vân mẫu xanh này trong núi Tiêu Dao thì có thể thu nhỏ lại phạm vi tìm kiếm!”

“Nói như vậy là…” Nhiễm Đào trừng to mắt: “Chắc chắn chúng ta phải lục soát núi Tiêu Dao à?”

“Đúng thế!” Triệu Ngọc nói: “Trụ sở tỉnh đã phê chuẩn, bây giờ đang chuẩn bị tiến hành rồi! Nếu việc thẩm vấn Tôn Quốc Đống vô vọng thì chúng ta chỉ có thể lựa chọn biện pháp ngu nhất thôi!”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc chỉ vào bản đồ của núi Tiêu Dao, nói: “Chúng ta cũng không phải mù quáng mà lục soát núi Tiêu Dao, thông qua phân tích của tôi, tôi cho rằng nơi Tôn Quốc Đống nhốt nạn nhân hẳn là ngay gần ngọn cao nhất của núi Tiêu Dao!”

“Mọi người nhìn này…” Triệu Ngọc chỉ điểm đỏ đánh dấu trên bản đồ: “Những điểm đỏ này đều là camera theo dõi trên trục đường chính của núi Tiêu Dao”

“Lúc trước, chúng ta đã từng điều tra tất cả các phương tiện lưu thông trên trục đường chính trong thời điểm xảy ra vụ việc, nhưng không phát hiện ra chiếc xe ô tô khả nghi nào!”

“Cho nên…” Triệu Ngọc lại chỉ vào nơi khác: “Rất có thể là Tôn Quốc Đống đã đi đường núi!”

“Những con đường núi này rất hẹp, ô tô bình thường không thể đến đó, bởi vậy, tôi hoài nghi ông ta sử dụng các loại xe linh hoạt hơn như xe ba bánh vân vân… Đầu tiên, ông ta dùng xe ba bánh chở người dọc theo đường nhỏ lên giữa sườn núi cao nhất, sau đó nâng nạn nhân lên núi, cuối cùng thả vào hang núi gần đỉnh núi nhất!”

“Ông ta sở dĩ làm như vậy là để dời tầm mắt của chúng ta đi, khiến chúng ta thả lực chú ý vào nơi phát hiện nạn nhân, mà thứ ông ta thật sự muốn che giấu chính là đường núi này!”

“Cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Phạm vi tìm kiếm của chúng ta thực ra không lớn lắm, lấy ngọn núi cao nhất làm trung tâm, trong phạm vi bán kính dưới 5 km, chắc chắn có thể tìm được phòng giam của Tôn Quốc Đống!”