Chương 2521 Câu chuyện dễ nghe
30giờ sau, sau âm thanh ma sát nặng nề của kim loại, Triệu Ngọc mở cửa chính của phòng thẩm vấn ra và bước vào trongLúc này, Tôn Quốc Đống đang gục xuống bàn thẩm vấn để ngủ, nghe được động tĩnh, ông ta thức dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Ngọc.
Ngọn đèn trong phòng thẩm vấn chói mắt, ông ta nhất thời không thấy gì, đành phải dùng sức mà dụi mắt, lúc này mới dần thấy rõ dáng vẻ của Triệu Ngọc.
Nhưng mà lúc trước Triệu Ngọc vốn không lộ diện lần nào, cho nên Tôn Quốc Đống không biết hắn.
“Tôn Quốc Đống” Triệu Ngọc không đi đến vị trí của nhân viên thẩm vấn mà là trực tiếp đi đến trước mặt Tôn Quốc Đống, nói: “Trong lòng ông vẫn luôn tính toán xem Bạch Văn Hải có thể kiên trì bao lâu mới có thể chết nhỉ?”
“Lại là Bạch Văn Hải” Tôn Quốc Đống lắc đầu nói: “Anh cảnh sát à, tôi đã nói vô số lần rồi, tôi và Bạch Văn Hải đúng là có thù oán, nhưng từ khi vào tù thì tôi không hề gặp ông ta lần nào nữa!”
“Lão Tôn” Triệu Ngọc nói với vẻ thân thiết: “Ông nhìn tôi này, đã hơn 30 giờ tôi không chợp mắt rồi, không lẽ ông không thể nể tình thấy tôi vất vả như vậy mà khai ra sự thật à?”
“Anh…” Tôn Quốc Đống bĩu môi, lộ ra biểu cảm bất cần đời.
“Ông không biết tôi đúng không?” Triệu Ngọc cười nhẹ: “Tại hạ chính là thám tử Triệu Ngọc nổi tiếng cả nước, được người khác tặng cho danh hiệu người quét sạch các vụ án huyền bí chưa giải quyết!”
“Cái gì mà vụ án ác ma này, vụ án thi thể nữ không đầu này, đều là tôi điều tra phá án đấy!”
“Tôi không biết là lúc quyết định thả Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa ra, ông có hỏi thăm danh tiếng của tôi hay không?” Triệu Ngọc tự hào nói: “Vừa hay tôi lại đang ở Côn Dương, ông nói xem, có phải là ông xui xẻo? Hay là ông cố ý muốn khiêu chiến tôi thế?”
“Anh… Triệu Ngọc…” Tôn Quốc Đống gãi gãi đầu, qua biểu cảm kinh ngạc của ông ta, hiển nhiên ông ta chưa bao giờ nghe qua cái tên Triệu Ngọc này.
“Được rồi!” Triệu Ngọc cảm thấy hơi xấu hổ, đành phải tiến vào đề tài chính, nói: “Hay là chúng ta nói chuyện chính đi!”
“31 năm trước, Bạch Văn Hải, Cù Tiểu Hoa, Bành Chính Nghĩa và Trương Vũ Âm liên hợp hãm hại ông, khiến ông bởi vì tội trộm cướp giết người mà bị bỏ tù mười lăm năm mười bảy ngày!”
“Sau khi ông ra tù, à không, ông còn chưa ra tù đã lập ra kế hoạch báo thù lớn của mình rồi!” Triệu Ngọc nói: “Ông đã sớm biết Trương Dũng Sinh vốn không phải con trai ruột của ông mà là nghiệt chủng của Bạch Văn Hải, cho nên trong kế hoạch báo thù của ông, ngay cả Trương Dũng Sinh cũng bị kéo vào!”
“Sau khi ra tù, ông đã xây dựng một nhà giam trong hang núi bí mật trên núi Tiêu Dao, mặt khác, ông còn xây một căn phòng bí mật khác trong ngôi nhà mái bằng của mình nữa!”
“Kế tiếp, ông liên hệ với đứa con trai không phải ruột thịt của mình là Trương Dũng Sinh, đưa nhà cho hắn ta, còn thành lập cơ sở trồng trọt cỏ linh chi cho hắn ta, dạy hắn ta cách trồng cỏ linh chi…”
“Ông biết Trương Dũng Sinh bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, cho nên đã lợi dụng bệnh này để tẩy não hắn ta, khiến hắn ta nghe lời ông nói…”
“Sau đó, kế hoạch báo thù lớn của ông bắt đầu, ông đi đến La Duy bắt cóc Trương Vũ Âm, sau đó đi đến Bảo Sơn bắt cóc Cù Tiểu Hoa, sau đó là cha con Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa…”
“Ông nhốt bốn người từng hãm hại ông vào trong phòng giam mà ông đã xây dựng, tra tấn bọn họ đủ mọi cách để khiến bọn họ cũng phải nếm thử mùi vị mất đi tự do…”
“Mà bên kia, ông giao con gái của Bạch Văn Hải cho Trương Dũng Sinh, sai Trương Dũng Sinh giam giữ cô ấy, bắt nạt cô ấy, không ngừng lấy cách này để báo thù Bạch Văn Hải vì lúc trước đã ‘cắm sừng’ cho ông…
“Bây giờ, mười lăm năm rồi” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Ông cảm thấy nên kết thúc chuyện này, cho nên ông lần lượt thả Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa ra…”
“Ông biết sức khỏe và tinh thần của hai người kia suy yếu, cho dù có thể được cứu cũng không nói ra được bí mật của ông, cho nên ông không phải lo lắng”
“Sau đó, ông lại chỉ thị Trương Dũng Sinh thả Bạch Tuyết Phỉ ra, khiến cảnh sát nhanh chóng bắt được Trương Dũng Sinh… Thế là Trương Dũng Sinh sẽ trở thành tội phạm bị cảnh sát bắt lấy, ngồi tù cả đời…”
“Mà ông thông minh nên cũng đã tính chuẩn, Trương Dũng Sinh bởi vì bị bệnh tâm thần cho nên lời khai của hắn ta không có hiệu quả, tuy rằng sẽ bị cảnh sát hoài nghi, nhưng vẫn không thể chứng minh tội danh của ông được!”
“Ông sở dĩ làm như vậy là bởi vì ông luôn bất mãn với cảnh sát, muốn nhân cơ hội trả thù cảnh sát, khiến cảnh sát biết rõ ông chính là kẻ làm chủ phía sau màn, nhưng lại không làm gì được ông hết!”
“Chỉ cần chúng tôi không tìm thấy Bạch Văn Hải và Bành Chính Nghĩa, là ông có thể vĩnh viễn vô tư… Ông nói xem, tôi nói có đúng không?”
“A… Ha ha…” Nghe thấy phân tích của Triệu Ngọc, Tôn Quốc Đống lộ ra một nụ cười khinh miệt, tiếp tục giả ngu: “Anh cảnh sát à, anh đang kể chuyện cho tôi nghe đấy à? Trương Dũng Sinh làm ra chuyện như vậy, khiến tôi quả thực rất bất ngờ, nhưng nếu các anh cứ nói là tôi làm thì đúng là đang vu tội cho tôi rồi!”
“Hừ” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Ông muốn nghe kể chuyện chứ gì? Được, tôi đây sẽ kể cho ông một câu chuyện dễ nghe nhé!”
“Anh cảnh sát à, tôi không muốn nghe kể chuyện gì đâu!” Tôn Quốc Đống bụm mặt nói: “Các anh nhốt tôi lâu như vậy chắc là đủ rồi nhỉ? Lâu thế này, tôi đã nghe quá nhiều câu chuyện rồi!”
“Không!” Triệu Ngọc mỉm cười: “Tin tôi đi, chắc chắn ông sẽ thích nghe câu chuyện kế tiếp này đấy!”
“Phù…” Tôn Quốc Đống thở mạnh ra một hơi, hiển nhiên đã rất mất bình tĩnh.
“Trong núi Tiêu Dao có một loại khoáng vật là vân mẫu xanh” Triệu Ngọc nói: “Loại vân mẫu này rất hiếm gặp, theo số liệu khảo sát của Cục Địa chất tỉnh Nam Vân thì chỉ có tầng nham thạch cao nhất phía Tây ngọn núi Tiêu Dao mới có…”
“Càng khéo hơn chính là chúng tôi lại phát hiện ra loại vân mẫu xanh này trong kẽ móng tay của Cù Tiểu Hoa và Trương Vũ Âm…”
⚝ ✽ ⚝
Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, nét mặt của Tôn Quốc Đống đột nhiên đọng lại, dường như đã nghe ra được gì đó từ giọng điệu và lời nói của Triệu Ngọc.
“Đừng nóng vội, còn có tình tiết thú vị hơn nữa đấy!” Triệu Ngọc lấy điện thoại di động của mình ra, mở một bức ảnh và kể: “Loại dụng cụ trên bức ảnh này trông thì xấu xí, nhưng lại là máy dò tầm xa tiên tiến nhất trên thị trường quốc tế trước mắt đấy, ‘ngài ấy’ có thể thông qua sóng điện từ để dò xét địa hình bí ẩn!”
“Máy dò tầm xa cao cấp nhất có thể phát hiện các hình ảnh cấu trúc dưới lòng đất trong phạm vi thậm chí vài km, nên nếu chỉ dùng để tìm kiếm các hang động bí ẩn trên sườn núi thì có thể nói là đại tài tiểu dụng* rồi nhỉ?”
* Đại tài tiểu dụng: tài năng lớn bị sử dụng vào việc nhỏ.
“Chuyện này…” Tôn Quốc Đống nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh mắt rõ ràng đã trở nên u ám.
“Trong vòng hơn 30 giờ, chúng tôi đã phái ra tổng cộng 11 chiếc phi cơ trực thăng, hơn 1000 nhân viên công tác, tìm tòi hơn 50 hang động lớn nhỏ, ông nói xem, nếu chúng tôi không tìm ra thì liệu có phải đã làm thất vọng ông rồi không?”
“…” Giờ khắc này, môi Tôn Quốc Đống trở nên trắng bệch, hai gò má rung lên, hiển nhiên đang chột dạ.
“Chính cái gọi là công lao bỏ ra không phụ người có lòng” Triệu Ngọc trượt màn hình điện thoại di động, một bức ảnh khác lại xuất hiện trên màn hình: “Sự cố gắng của chúng tôi cuối cùng cũng không uổng phí!”
“Tôn Quốc Đống, ông đúng là giảo hoạt, ông lợi dụng một lô-cốt bị bỏ hoang, mở rộng lô-cốt thành phòng giam của mình!”
“Còn nữa, ông còn trồng cây lên lô-cốt, ngụy trang một cách hoàn mỹ, giỏi thật, thảo nào suốt mười lăm năm qua, ông chưa từng bị phát hiện ra!”
“Hả?” Vừa nghe thấy Triệu Ngọc nhắc tới hai chữ “lô-cốt”, Tôn Quốc Đống hoàn toàn sợ ngây người, nhất thời co quắp lại.
“Không tin à?” Triệu Ngọc lại trượt màn hình điện thoại di động xuống chút nữa, bức ảnh chụp lô-cốt lập tức xuất hiện.
Lúc này, cuối cùng thì Tôn Quốc Đống cũng không còn lời nào để nói, ông ta nhìn Triệu Ngọc với vẻ kinh dị, trăm triệu lần không thể tưởng được cảnh sát có thể tìm được phòng giam của mình nhanh như vậy.
“Tôi lại nói cho ông một tin tức tốt nữa nhé, Bạch Văn Hải chẳng những còn sống mà còn tỉnh táo lắm đấy!” Triệu Ngọc lạnh lùng cười: “Cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao ông không dám thả Bạch Văn Hải ra rồi! Nếu thả ông ta ra thì ông xong đời rồi!”
“…” Tôn Quốc Đống dường như bị đột ngột đông lạnh vậy, cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
“Chẳng qua…” Triệu Ngọc cất điện thoại di động, nhướng mày hỏi một câu: “Tôi còn nghi hoặc một điều nữa, Bạch Văn Hải thì tìm được rồi, nhưng mà… Bành Chính Nghĩa đâu? Ông giấu ông ta ở đâu rồi?”
“Hay là…” Triệu Ngọc nghi hoặc hỏi: “Ông đã sớm thả ông ta ra ở nơi nào đó bí ẩn không ai biết rồi?”