← Quay lại trang sách

Chương 2522 Bàn về sự kiên nhẫn

Trong phòng thẩm vấn, Tôn Quốc Đống cầm điện thoại di động của Triệu Ngọc, đang cẩn thận quan sát một đoạn videoĐoạn video này đúng là quay lại quá trình cảnh sát lục soát núi Tiêu Dao, phát hiện nhà giam mà Tôn Quốc Đống xây, sau đó cứu người bị nhốt là Bạch Văn Hải.

Có thể nhìn thấy lúc được cứu, Bạch Văn Hải vẫn có thể nói tên mình ra, tuy rằng âm thanh cực kỳ mỏng manh, nhưng đủ để thấy được tinh thần của ông ta vẫn tỉnh táo.

“Ông đào lô-cốt sâu hơn mười mét, hơn nữa còn đào được cả vân mẫu xanh” Triệu Ngọc cảm thán nói: “Thật đúng là bỏ không ít công sức nhỉ!”

“Nhưng mà ông vẫn xem nhẹ một vài chi tiết” Triệu Ngọc nói: “Ông xây nhà giam nên phải sử dụng kim loại làm cũi, mà những kim loại này thì chúng tôi có thể sử dụng máy dò kim loại bình thường để phát hiện ra!”

“Cộng với công nghệ dò từ xa của chúng tôi, cho nên việc tìm được phòng giam của ông chỉ là vấn đề thời gian mà thôi…”

Tôn Quốc Đống dường như không nghe thấy Triệu Ngọc nói gì, vẫn hết sức chăm chú xem đoạn video.

Cả người ông ta không còn run rẩy, sắc mặt cũng không trắng bệch nữa, trái lại hình như còn bình tĩnh, không có bất cứ cảm xúc nào khác.

Mà lúc này, một cảnh khác xuất hiện trong đoạn video, các cảnh sát tìm thấy một chiếc xe ba bánh màu đỏ có thể gập lại ở phòng giam.

Không hề nghi ngờ, Tôn Quốc Đống đã dùng chiếc xe ba bánh nhỏ này để đưa Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa đến dưới chân ngọn cao nhất của núi Tiêu Dao.

Mà khi thấy được chiếc xe ba bánh này, cũng càng có thể chứng minh rằng đoạn video này không giả, cảnh sát đích thật đã tìm được phòng giam mà Tôn Quốc Đống xây nên, tội ác của ông ta đã hoàn toàn bại lộ rồi!

Ban đầu, Triệu Ngọc còn muốn lải nhải với ông ta vài câu, nhưng thiết bị liên lạc của mình đột nhiên vang lên, hắn nhận được một tin tức mới nhất.

“À…” Sau khi nghe, Triệu Ngọc thổn thức một tiếng với Tôn Quốc Đống, nói: “Thì ra Bành Chính Nghĩa đã chết rồi!”

Nghe được lời này, Tôn Quốc Đống cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

“Là Bạch Văn Hải nói” Triệu Ngọc phẫn nộ nói: “Ông ta còn nói kẻ nhốt bọn họ chính là ông! Hơn nữa, ông còn cho ông ta xem đoạn video của Trương Dũng Sinh và Bạch Tuyết Phỉ…”

“Đủ rồi! Đủ rồi!!” Tôn Quốc Đống nổi giận gầm lên một tiếng, quát lớn: “Bọn nó đều bị trừng phạt đúng tội thôi! Bọn nó hại tôi ngồi tù mười lăm năm, nhưng bọn nó lại không có một chút hối hận nào hết, cho rằng đó đều là chuyện đương nhiên!”

“Tôi bị bọn nó đá ra khỏi công ty, con trai tôi cũng không phải ruột thịt, sau đó, bọn nó lại vô duyên vô cớ mà hãm hại tôi, khiến tôi suýt nữa đã bị bắn chết!”

“Các anh nói xem, ai có thể nuốt nổi cơn tức này được chứ? Ai có thể trả lại công bằng cho tôi đây?”

“À…” Triệu Ngọc thuận thế hỏi: “Nói như vậy tức là ông đã dùng hành động thực tế của mình để chứng minh kẻ hãm hại ông chính là đám Bạch Văn Hải?”

“Đúng thế!” Nghe đến đó, Tôn Quốc Đống bình tĩnh lại, âm u nói: “Kiên nhẫn là một loại mỹ đức, đây là chân lý duy nhất mà tôi học được trong lao tù!”

“Tôi biết, chỉ dựa vào chống án, chỉ dựa vào giải oan thì không có cách nào đổi lấy tự do! So với việc chịu đủ khuất nhục mà chết đi, không bằng ẩn nhẫn mà sống…”

“Cho nên tôi hạ quyết tâm, nhất định phải sống ra khỏi tù!” Tôn Quốc Đống nói: “Nếu tôi muốn báo thù thì nhất định phải sống…”

“Vì thế, tôi tích cực cải tạo lập công, cuối cùng cũng được giảm hình phạt, chỉ mất mười lăm năm mười bảy ngày là ra tù!”

“Trong mười lăm năm này, mỗi một ngày tôi đều lập kế hoạch xem nên báo thù như thế nào, vì thế, tôi tìm đọc rất nhiều sách, cố gắng đuổi kịp thế giới bên ngoài…”

“Mà sau khi ra tù, tôi không sốt ruột ra tay” Tôn Quốc Đống nói: “Mà là chuẩn bị hơn một năm!”

“Vậy… Trương Dũng Sinh… là ông đón về?” Triệu Ngọc hỏi.

“Đúng, tôi đến Hải Lan một chuyến, đón Trương Dũng Sinh từ nhà bà ngoại về” Tôn Quốc Đống nói: “Vợ cũ của tôi ra nước ngoài với người khác, vì tinh thần của Trương Dũng Sinh có vấn đề cho nên không dẫn nó đi cùng!”

“Bà ngoại của nó luôn coi nó như gánh nặng, cho nên chỉ ước gì có thể ném gánh nặng này cho tôi thôi!”

“Lúc ấy…” Triệu Ngọc mở miệng hỏi: “Ông đã biết là…”

“Chỉ là không thể xác định mà thôi, lúc đứa trẻ được sinh ra, tôi còn chưa ngồi tù đâu!” Tôn Quốc Đống nói: “Từ lúc ấy, tôi đã rất hoài nghi, chỉ là vì lúc ấy còn chưa có kỹ thuật xét nghiệm chứng minh quan hệ cha con nên chỉ có thể dừng ở mức hoài nghi”

“Sau này, khi tôi đi Hải Lan đón nó, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu nó là con trai ruột của tôi thì tôi sẽ đối xử với nó thật tốt!”

“Nếu không phải” Một vẻ lạnh như băng hiện lên trong ánh mắt Tôn Quốc Đống: “Thì tôi lập tức coi nó làm công cụ trả thù Bạch Văn Hải…”

“Nhưng mà… ngay giây phút nhìn thấy nó ở Hải Lan, tôi cũng đã dự cảm được rằng tôi nên lựa chọn khả năng thứ hai!”

“Bởi vì Trương Dũng Sinh không có bất cứ điểm nào giống tôi cả, cho dù là tướng mạo hay là hình thể, quả thực rất rõ ràng…”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Ông cứ thế chắc chắn hắn ta là con của Bạch Văn Hải à?”

“Cũng không hoàn toàn là như thế” Tôn Quốc Đống nói: “Khi tôi biết vợ cũ của tôi và Bạch Văn Hải cấu kết với nhau thì con trai tôi đã được hai tuổi!”

“Tôi…” Nói đến đây, Tôn Quốc Đống tạm dừng một chút, rồi mới trầm thấp nói: “Tôi đón Trương Dũng Sinh từ Hải Lan về, lập tức đi xét nghiệm cha con, có được kết quả gây thất vọng…”

“Sau đó, chuyện thứ hai tôi làm chính là tìm tóc của Bạch Văn Hải, chứng minh… Bọn nó mới là cha con chân chính…”

“Cho nên…” Tôn Quốc Đống nắm chặt nắm đấm: “Từ thời khắc đó, tôi càng thêm kiên định về kế hoạch báo thù lớn của mình…”

“Thế là… ông lập tức bắt cóc bọn họ…” Triệu Ngọc thuận thế hỏi: “Tại sao không bắt Bạch Văn Hải trước?”

“Không dễ bắt nó đâu…” Tôn Quốc Đống nói: “Bạch Văn Hải là người nổi tiếng ở Khang Nhạc, một là không dễ bắt, hai là nếu bắt nó trước thì không chừng sẽ khiến những người khác chú ý!

“Đương nhiên, còn có một nguyên nhân nữa đó là tôi không chỉ muốn bắt một mình nó…”

“Ông có nghĩ tới không? Bạch Tuyết Phỉ là người vô tội” Triệu Ngọc nhấn mạnh: “Ông khiến một cô bé phải chịu đựng tra tấn suốt mười lăm năm, như thế thì ông có khác gì đám súc sinh kia chứ?”

“Tôi không quan tâm được nhiều như thế!” Tôn Quốc Đống nghiến răng nói: “Chỉ bắt Bạch Văn Hải nếm chịu tai ương trong lao ngục mười lăm năm vẫn không đủ để khiến lửa giận của tôi nguôi ngoai được, như vậy quá lợi cho nó rồi!”

“Nó đã đối xử với tôi như thế nào, tôi đây sẽ trả lại cho nó đúng như thế ấy!”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Bọn họ có thừa nhận không? Ông thật sự đã bị bọn họ hãm hại à?”

“Đương nhiên rồi!” Tôn Quốc Đống nói: “Tên bảo vệ kia… vốn đã bị Trương Vũ Âm giết chết! Ngay ngày đầu tiên tôi bắt cóc Cù Tiểu Hoa đến phòng giam, Cù Tiểu Hoa đã lập tức khai ra tất cả rồi!”

“Ồ? Trương Vũ Âm?” Triệu Ngọc bất ngờ.

“Đúng thế!” Tôn Quốc Đống nói: “Chuyện đó không hề liên quan đến tôi một chút nào hết! Tên bảo vệ kia nợ nần người ta cho nên đã âm thầm nhớ kỹ mật mã két sắt, ngày nào cũng trộm lấy tiền!”

“Bởi vì ông ta lấy ít, mà đám Bạch Văn Hải lại luôn qua loa nên mãi không phát hiện ra!”

“Thế nhưng vào ngày gặp chuyện không may thì bởi vì tôi đã tuyên bố muốn thiêu hủy kho hàng của bọn nó, cho nên Bạch Văn Hải và Trương Vũ Âm nửa đêm về tới văn phòng, đúng lúc nhìn thấy bảo vệ đang trộm tiền!”

“Sau đó, bọn nó đã gây gổ đánh nhau, Trương Vũ Âm đẩy mạnh bảo vệ một cái, khiến bảo vệ đập đầu vào cửa sổ mà chết…”

“Ồ? Vậy sao?” Triệu Ngọc không thể tin được.

“Sau đó, hai người bọn nó gọi Cù Tiểu Hoa và Bành Chính Nghĩa tới để cùng bàn bạc cách giải quyết” Tôn Quốc Đống phẫn nộ nói: “Cho nên mới quyết định đổ hết tội lên đầu tôi! Bọn nó bảo Bành Chính Nghĩa mang 200000 nhân dân tệ tiền mặt lẻn vào nhà của tôi để vu oan, thế là dù tôi có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được…”