← Quay lại trang sách

Chương 2523 Đều là nạn nhân

Cục Cảnh sát Côn Dương, bên trong văn phòng tổ điều tra đặc biệtCảm xúc khẩn trương biến mất khi cứu được Bạch Văn Hải, thế nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoải mái được.

Mọi người vẫn đắm chìm trong tội ác khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa này.

Đúng là tội trong lòng người, nếu lúc trước, đoàn người Bạch Văn Hải không lập ra kế hoạch ác độc hãm hại Tôn Quốc Đống thì mấy chục năm sau, bọn họ đã có cuộc đời hoàn toàn khác rồi.

“Tôi không hiểu…” Bởi vì không tham dự thẩm vấn nên Tịch Mộng Na nói ra nghi hoặc của mình: “Năm đó, tại sao đám người Bạch Văn Hải cứ muốn đẩy Tôn Quốc Đống vào chỗ chết chứ?”

“Mỗi người ai cũng có suy tính riêng của mình mà” Thôi Lệ Châu mím môi, nói: “Cù Tiểu Hoa lo lắng Tôn Quốc Đống sẽ làm hỏng vụ thương nhân Đài Loan thu mua cỏ linh chi; Bành Chính Nghĩa thì là cái đuôi của Cù Tiểu Hoa, chuyện gì cũng nghe Cù Tiểu Hoa; Dù sao thì Trương Vũ Âm cũng là người đánh chết bảo vệ, kẻ muốn đổ tội cho Tôn Quốc Đống nhất chính là ông ta; Còn nữa, chuyện vợ Tôn Quốc Đống ngoại tình với Bạch Văn Hải đã bị bại lộ, Bạch Văn Hải biết Tôn Quốc Đống sau này sẽ không tha cho ông ta, nên tự nhiên hy vọng có thể giải quyết Tôn Quốc Đống…”

“Haiz…” Tịch Mộng Na lắc đầu thở dài: “Lòng người hiểm ác thật! Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng thì bọn họ cũng phải trả giá lớn cho tội nghiệt của mình…”

“Chẳng qua, Trương Dũng Sinh và Bạch Tuyết Phỉ rất vô tội” Thôi Lệ Châu thở dài: “Vừa sinh ra đã trở thành vật hy sinh vì ân oán của thế hệ trước, thật sự là đáng tiếc!”

“Tôi cảm thấy… không thể coi Trương Dũng Sinh vô tội được” Tịch Mộng Na gật bừa: “Nếu hắn ta là người thiện lương thì đã không bị Tôn Quốc Đống mê hoặc, làm ra chuyện tà ác như thế rồi!”

“Nhưng mà hắn ta bị bệnh tâm thần mà…”

“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc mắt thấy không khí bất thường, nhanh chóng lên tiếng ngăn lại: “Căn cứ vào kinh nghiệm của bản thần thám thì sau khi xảy ra vụ án mà còn đi rối rắm về nguyên nhân thì chỉ biết tự rước lấy phiền não thôi! Cho nên mọi người vẫn nên thảo luận về công việc xử lý hậu kỳ của vụ án này đi!”

“Tổ trưởng Triệu!” Triệu Ngọc vừa mới nói xong, đội trưởng Thi lập tức chạy từ bên ngoài vào báo cáo: “Căn cứ vào lời khai của Tôn Quốc Đống, chúng ta đã tìm được thi thể của Bành Chính Nghĩa rồi!”

“Ông ta đã bị chôn trong rừng cây không xa phòng giam…”

“À…” Triệu Ngọc vui mừng gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vụ án này có thể chính thức tiến vào giai đoạn kết án!”

“Bành Chính Nghĩa đã chết như thế nào?” Tịch Mộng Na tò mò hỏi một câu.

“Căn cứ theo như lời của Tôn Quốc Đống” Triệu Ngọc trả lời: “Bành Chính Nghĩa đã chết vào năm thứ năm bị giam, hẳn là ông ta đã mắc bệnh gì đó…”

“Vậy…” Tịch Mộng Na lại hỏi: “Bây giờ Bạch Văn Hải thế nào rồi?”

“Tôi thấy sức khỏe của ông ta không có gì đáng ngại, đầu óc cũng rất tỉnh táo!” Đội trưởng Thi nói: “Bây giờ đang được cứu trị ở bệnh viện Côn Dương rồi! Chẳng qua… trạng thái tinh thần của ông ta rất kém, chỉ sợ là sau này sẽ rất khó chuyển biến tốt đấy!”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc khoanh hai tay vào nhau, thở dài nói: “Tôn Quốc Đống tuy rằng đã đền tội, nhưng mà không thể không nói, kế hoạch báo thù của ông ta thật sự là rất ngoan độc! Cuộc sống của Bạch Văn Hải sau này tất nhiên sẽ không được dễ chịu cho lắm…”

“Đúng thế!” Đội trưởng Thi nói: “Chị dâu của Bạch Văn Hải và cả cháu gái là Bạch Tuyết Kỳ đã bay từ Ma Đô đến đây, họ đang chăm sóc Bạch Tuyết Phỉ…”

“Bây giờ, tôi vẫn chưa nói cho bọn họ biết tin Bạch Văn Hải đã được cứu!” Đội trưởng Thi trầm thấp mà nói: “Tôi đang nghĩ, sau khi họ biết được chân tướng vụ án này thì họ sẽ đối mặt với Bạch Văn Hải như thế nào?”

“Mọi người thường nói là ‘hố cha’, nhưng Bạch Văn Hải lại dùng thực lực hố con cái, mười lăm năm thanh xuân tươi đẹp của Bạch Tuyết Phỉ thế mà bị giày xéo uổng phí!” Thôi Lệ Châu thở dài nói: “Làm con gái sao có thể tha thứ cho cha của mình chứ?”

“Sau lưng mỗi một vụ án đều có một cm nước mắt” Tịch Mộng Na nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu ra chân lý của những lời này rồi! Các nhân vật trong mỗi vụ án đều là nạn nhân cả…”

“Là một lít mà chị đại à!” Thôi Lệ Châu sửa đúng: “Cô cũng không học giỏi toán à?”

“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn báo cáo: “Tổ phó Miêu vừa gửi tin nhắn, bởi vì lần này là cuộc tìm kiếm quy mô lớn do nhiều ngành hợp tác thực hiện cho nên ý của lãnh đạo tỉnh là cậu phải tới tham gia cuộc họp tổng kết tối nay!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc rất phiền chuyện xã giao, thấy bài xích rất rõ ràng: “Tôi vốn đang định gọi đội của lão Cao đến đây liên hoan một bữa đấy! Thật là!”

“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn khuyên nhủ: “Đây là chuyện tốt mà! Mọi nhân viên tham gia hoạt động điều tra đều muốn được gặp thám tử nổi tiếng là cậu một lần đấy! Nếu cậu tham gia thì chẳng khác nào đã trở thành nguồn động viên lớn nhất cho bọn họ!”

“Ừm… Lời này thì tôi thích nghe!” Triệu Ngọc cười: “Được rồi, tôi sẽ cố mà làm thôi!”

“Sếp à, không sao đâu” Thôi Lệ Châu nói: “Dù cuộc họp kết thúc muộn đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đến tận 12 giờ đâu đúng không? Chúng tôi đi ăn trước, anh tham gia cuộc họp xong rồi chạy tới trả tiền hóa đơn cho chúng tôi là được rồi!”

“Hả? Lại muốn hôi của chứ gì?” Triệu Ngọc búng cái mũi của Thôi Lệ Châu một cái: “Dạo này mọi người cũng kiếm được không ít tiền thưởng đâu, chẳng lẽ không nên mời tôi một bữa à?”

“Sếp à, chúng tôi đương nhiên có thể mời khách, nhưng hôm nay thì không được!” Thôi Lệ Châu cười nói: “Hôm nay là lần đầu tiên anh phá án mà không gài bẫy người ta đấy, chẳng lẽ không nên chúc mừng à?”

“Đậu xanh…” Triệu Ngọc muốn chửi đổng, lại cố nén lại: “Cô nói lời này khiến tôi ngạc nhiên đấy nhé! Cái gì mà lần đầu phá án không gài bẫy chứ? Triệu Ngọc này quang minh lỗi lạc, có lần nào là không dựa vào sự cơ trí dũng cảm của tôi để phá án đâu?” Triệu Ngọc vươn ngón tay ra: “Cô hãy nhớ lại thật kỹ cho tôi, vụ án ác ma…”

“Ừm…” Hắn đè ngón tay xuống, sau đó lại vươn lên: “Vụ án thi thể nữ dưới cây cầu…”

“Ừm…” Hắn lại ấn xuống, tiếp tục lặp lại, cuối cùng, vào lần thứ năm thì nhớ tới một vụ án, nói: “Nhật ký giết người, vụ án nhật ký giết người thì tôi không dùng kế lừa đảo đâu đúng không? Cả vụ án giết người trên livestream vừa rồi nữa, tôi cũng thật thà phá án mà?”

“Thân là siêu cấp thần thám danh chấn vũ trụ lay động càn khôn, sao tôi có thể dùng thủ đoạn thấp kém này chứ… Ủa? Ấy ấy ấy?”

Triệu Ngọc đang nói hăng say thì lại phát hiện các thành viên nhóm đã sớm tản ra, chỉ còn lại Tịch Mộng Na đang chớp đôi mắt to đáng yêu mà nhìn hắn.

“Cô nói đúng không, Tiểu Na Na?” Triệu Ngọc hỏi.

“Đêm nay tôi còn muốn gọi một con gà hấp nữa, được không?” Tịch Mộng Na yếu ớt hỏi một câu…

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc lau mồ hôi, Tịch Mộng Na lại tưởng Triệu Ngọc định bạo lực nên nhanh chóng chạy vọt đi.

“Phù…”

Triệu Ngọc thở ra một hơi thật dài, xoay người nhìn về phía bảng trắng ở giữa văn phòng.

Ba vụ án, hai vụ đã kết án, hiện giờ chỉ còn lại một vụ án – vụ án thi thể nữ bị đóng băng!

Nghĩ đến đây, hắn không tự chủ được mà nhìn về phía giao diện hệ thống trong đầu mình.

Thấy chính giữa giao diện, quẻ Song Cấn biến dị vẫn xuất hiện trên vị trí rất bắt mắt.

Xem ra, chỉ khi phá được vụ án cuối cùng này, quẻ Song Cấn biến dị mới có thể chấm dứt!

Thi thể nữ bị đóng băng… Thi thể nữ bị đóng băng…

Triệu Ngọc xóa một vài bảng trắng, nhìn tư liệu trên bảng trắng, hắn triển khai các suy đoán mới.

Nhưng mà vừa mới bắt đầu thì hắn bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng!

Đúng vậy!

Sao mình lại quên chứ, chẳng phải là hồi Bạch Văn Hải học trường nghề, Tô Nhược Hoa đã làm giáo viên ở đó rồi sao?

Bây giờ, nếu Bạch Văn Hải đã được cứu thì… tại sao mình không đi hỏi ông ta nhỉ?

Liệu manh mối mấu chốt để điều tra vụ án thi thể nữ bị đóng băng có thể nằm trên người Bạch Văn Hải hay không!?