← Quay lại trang sách

Chương 2524 Gặp nhau

Mười giờ tối, Triệu Ngọc lái xe đến bệnh viện nhân dân Côn Dương sau khi tham dự đại hội tổng kết do trụ sở tỉnh cử hànhBạch Văn Hải tuy rằng bị nhốt dưới mặt đất hơn mười lăm năm, nhưng mà tình hình của ông ta vẫn không xấu như hắn nghĩ.

Sau khi được bác sĩ cho phép, Triệu Ngọc bước vào phòng bệnh của Bạch Văn Hải, bắt đầu tiến hành hỏi thăm ông ta.

Giống như lời của đội trưởng Thi, Bạch Văn Hải tuy rằng sức khỏe vẫn ổn định, nhưng trạng thái tinh thần lại cực kỳ tệ, ánh mắt ông ta ảm đạm, uể oải không phấn chấn, giống như một ông lão già cả gần đất xa trời vậy.

Sau khi Triệu Ngọc đến gần, hắn còn nhìn thấy khóe mắt ông ta hơi ẩm ướt, hiển nhiên vừa mới khóc.

“Anh cảnh sát à… Tôi van xin các anh mà…” Nhìn thấy Triệu Ngọc, ông ta lộ vẻ sầu thảm mà năn nỉ: “Tôi có thể gặp con gái mình không? Các anh sẽ không dối gạt tôi đấy chứ? Nó… nó thật sự không sao đúng không?”

“Ông yên tâm” Triệu Ngọc nói: “Cô ấy thật sự không sao đâu, ông sẽ được gặp cô ấy nhanh thôi! Cô ấy vẫn còn đang được điều trị, không nên kích động…”

Kết quả, Triệu Ngọc vừa mới khuyên giải an ủi một hai câu như vậy thì Bạch Văn Hải lại lập tức chảy nước mắt.

“Tôi biết… là nó… nó không chịu gặp tôi rồi! Hu hu…” Bạch Văn Hải khóc ròng nói: “Là tôi hại nó mà!”

“Ông… Ừm…” Triệu Ngọc nhẹ nhàng hỏi một câu: “Ông có biết Trương Dũng Sinh là con trai ruột của ông không?”

“Ừ!” Bạch Văn Hải gật đầu nói: “Tôn Quốc Đống đã cho tôi xem báo cáo xét nghiệm, đám Cù Tiểu Hoa cũng đều biết cả…”

“Là tôi sai, đều là tại tôi cả!” Bạch Văn Hải hối hận nói: “Tôi không nên qua lại với phụ nữ khắp nơi, tôi không nên quyến rũ vợ Tôn Quốc Đống, tôi lại càng không nên… Tôi lại càng không nên tin lời gièm pha của bọn họ để hãm hại Tôn Quốc Đống! Tôi sai lầm rồi… Hu hu… Tôi thật sự sai lầm rồi…”

“Ông đừng kích động” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Việc đã đến nước này rồi, chúng ta vẫn nên nhìn về phía trước thì hơn! Hãy nhìn… Ừm…” Hắn không biết nên khuyên nhủ như thế nào, không nói được nữa.

“Thật ra… Hu hu…” Bạch Văn Hải khóc ròng nói: “Tôi chỉ muốn biết Tuyết Phỉ bình an là tốt rồi, tôi không biết nên đối mặt với nó như thế nào…”

“Cô ấy không sao cả” Triệu Ngọc nói: “Chị dâu và cháu gái ông đang chăm sóc cô ấy, yên tâm đi!”

“Ừm… Ừm…” Bạch Văn Hải mệt mỏi nằm xuống, dường như ông ta còn có rất nhiều vấn đề, nhưng không lên tiếng.

“Bạch Văn Hải, tôi muốn hỏi ông một chuyện… không liên quan gì đến vụ án này!” Triệu Ngọc do dự một lát, nói: “Tôi nghe nói ông từng học ở trường dạy nghề Côn Dương đúng không?”

“Ừm… Đúng rồi, trường dạy nghề…” Bạch Văn Hải buồn bực, lau nước mắt hỏi: “Làm sao vậy?”

“Trường các ông có giáo viên nào tên là Tô Nhược Hoa không?” Triệu Ngọc hỏi xong, đột nhiên nhớ tới Tô Nhược Hoa là tên sau này, vì thế sửa lời: “Hoặc là Tô Lỵ?”

“Tô Lỵ… cô Tô…” Ai ngờ, Bạch Văn Hải thậm chí không cần nhớ lại đã trực tiếp gật đầu nói: “Biết chứ! Cô ấy dạy lớp 3 và lớp 4, hai lớp này vốn cao hơn tôi một cấp nên cô ấy không dạy chúng tôi lần nào…”

“…” Triệu Ngọc sửng sốt, không ngờ ông ta trả lời rõ ràng như thế, nên hỏi ngay: “Sao ông nhớ rõ ràng thế?”

“Chuyện này… Ừm…” Bạch Văn Hải cúi đầu nói: “Chắc đây là tật xấu đấy! Tôi luôn có ấn tượng rất khắc sâu với những cô gái xinh đẹp!”

“Cô Tô Lỵ, ừm… Nói như thế nào nhỉ?” Bạch Văn Hải điều chỉnh từ ngữ một chút, nói: “Có thể nói thế này, cô Tô Lỵ là người phụ nữ xinh đẹp nhất tôi từng gặp, không có một trong!”

“Ôi trời…” Triệu Ngọc kinh ngạc.

“Nhưng mà khi đó tôi là học sinh, chỉ có thể ảo tưởng giống các nam sinh khác mà thôi” Bạch Văn Hải tiếp tục nói: “Sau này thì tôi tốt nghiệp, không còn gặp cô ấy nữa, anh cảnh sát à, tôi không hiểu, sao tự dưng anh lại hỏi cái này làm gì thế?”

“Thế thì… Sau này, ông có nghe nói đến chuyện cô Tô Lỵ mất tích không?” Triệu Ngọc hỏi một câu.

“Mất tích?” Bạch Văn Hải bất ngờ: “Không có nhỉ? Tôi cũng không biết nữa, sau khi tốt nghiệp là tôi trở về Khang Nhạc trồng cỏ linh chi, không còn trở về nữa…”

“À… Nói cách khác, hai người vốn không thân?”

“Đâu chỉ không thân chứ, căn bản không trò chuyện nhiều, hẳn là cô ấy không biết tôi” Bạch Văn Hải nói: “Chẳng qua, ấn tượng mà cô ấy để lại cho tôi thật sự quá sâu khắc, người đẹp thì tôi nhìn thấy nhiều rồi, nhưng cô Tô Lỵ thì tuyệt đối không giống người thường nhất…”

“Không giống người thường?” Triệu Ngọc hỏi: “Chỗ nào không giống người thường thế?”

“Khí chất, có lẽ là khí chất nhỉ?” Bạch Văn Hải nhớ lại, nói: “Vào thời ấy, phụ nữ thường không có đồ trang điểm cao cấp, cô Tô Lỵ đoan trang, hào phóng, mang vẻ đẹp giản dị tự nhiên, tôi… Ừm… Trình độ của tôi có hạn, chỉ có thể hình dung được như vậy thôi…”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Ông hãy nhớ lại kỹ xem, lúc ông theo học trường dạy nghề, trong các bạn học hay các giáo viên của ông có ai bán thủy sản hoặc thực phẩm tươi sống không? Hoặc là… trong nhà có kho lạnh, hoặc là khá thành thạo kỹ thuật đông lạnh?”

“Đông lạnh?” Bạch Văn Hải càng nghe càng khó hiểu, hỏi: “Tại sao anh lại hỏi cái này thế? Tôi… không hiểu lắm?”

“Ông hãy ngẫm lại xem có ai giống như tôi mô tả không?” Triệu Ngọc hỏi: “Rất có thể có liên quan đến chuyện cô Tô Lỵ mất tích đấy!”

“À… Vậy…” Bạch Văn Hải nhíu chặt mày, cố gắng nhớ lại: “Là thế này, lúc vào trường dạy nghề, lúc ấy, tôi vốn theo học kỹ thuật nông nghiệp, tôi nhớ hình như cũng có học chuyên ngành chăn nuôi thủy sản…”

“Nhưng mà… nếu anh muốn hỏi nhà ai có kho lạnh thì có lẽ…” Bạch Văn Hải lắc đầu nói: “Vào thời đó, chỉ sợ cũng chỉ nhà nước mới có kho lạnh thôi nhỉ?”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Ông có lưu ý thấy ai đặc biệt thích cô Tô Lỵ, mà người này lại có vẻ không quá hòa đồng, hoặc là tính cách khác biệt hay không?”

“À, tôi… tôi hiểu ý của anh rồi…” Bạch Văn Hải nói: “Anh đang hoài nghi chuyện cô Tô Lỵ mất tích có liên quan đến học sinh ái mộ cô ấy chứ gì?”

“Ôi ôi, vấn đề này thì e là tôi phải hỏi các học sinh cũ cùng lớp với tôi mới biết được!” Bạch Văn Hải nói: “Chỉ là tôi bị nhốt mười lăm năm, không biết mấy học sinh cũ giống tôi có còn nữa không…”

“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Thế này đi, khi nào ông bình phục lại, tôi sẽ phái người giúp ông liên hệ với những người đó, ông hãy hỏi bọn họ thật kỹ nhé!”

“Được, được, không thành vấn đề” Bạch Văn Hải đồng ý: “Chuyện cô Tô Lỵ mất tích, tôi chắc chắn sẽ cố hết sức… nhất định sẽ hết sức…”

Cộc cộc cộc… Cộc cộc cộc…

Đúng lúc này, cửa chính của phòng bệnh đột nhiên bị gõ.

Triệu Ngọc bất ngờ, nhưng vẫn ra hiệu cho cảnh sát canh cửa mở ra.

Sau đó, chị dâu của Bạch Văn Hải và cháu gái là Bạch Tuyết Kỳ xuất hiện ngoài cửa, Bạch Tuyết Kỳ đang đẩy xe lăn, người ngồi trên xe đúng là con gái của Bạch Văn Hải – Bạch Tuyết Phỉ!!

“Ôi…” Bạch Văn Hải lập tức giãy giụa ngồi dậy, nước mắt chảy ra…

“Cha ơi…” Trong nháy mắt, Bạch Tuyết Phỉ cũng khóc.

Xe lăn bánh, người một nhà cuối cùng cũng được đoàn tụ với nhau…

Thấy thế, Triệu Ngọc đành phải lén rời khỏi phòng, ngay sau đó, trong phòng lập tức vang lên tiếng khóc đau đớn và kích động…