← Quay lại trang sách

Chương 2525 Chăn nuôi thuỷ sản

Vào 11 giờ 30 tối, trong một nhà hàng thịt nướng ở thành phố Côn Dương“Kiên nhẫn là một loại mỹ đức…” Tăng Khả nói: “Đây là câu thoại trong một bộ phim của Anh! Xem ra, trong lúc ngồi tù, Tôn Quốc Đống quả thực đã đọc không ít thứ!”

“Sao tôi cảm thấy” Sau khi gắp một miếng mề gà, Tịch Mộng Na vừa nhai vừa nói: “Tôn Quốc Đống vẫn thắng lợi nhỉ? Cuối cùng thì ông ta vẫn phá hủy cuộc sống của bốn người kia mà!”

“Cù Tiểu Hoa và Bạch Văn Hải sống sót thì sao chứ?” Tịch Mộng Na lập tức uống một cốc bia, tiếp tục nói: “Cù Tiểu Hoa thần chí không rõ, không khác gì người thực vật cả! Bạch Văn Hải tuy rằng còn sống, nhưng tâm lý lại phải chịu đựng tra tấn vĩnh viễn…”

“Lúc này…” Ngô Tú Mẫn nói: “Sự kiên nhẫn của Tôn Quốc Đống trở nên vô ích, thứ chờ đợi ông ta chỉ có án tử hình thôi! Mà Trương Dũng Sinh mặc dù có bệnh tâm thần nhưng cũng chỉ có thể đổi lấy mức giảm án vài năm mà thôi…”

“Vụ án này…” Thôi Lệ Châu giơ một xâu thận lên: “Chắc được xem như hai vụ mới đúng nhỉ? Vụ án giam giữ đã được giải quyết, vụ án oan 31 năm trước cũng coi như được điều tra xong, cho nên chúng ta có thể xin hai phần tiền thưởng nhỉ?”

“Hả? Chỉ có mấy xâu thận thôi mà” Triệu Ngọc đưa tay giật lấy xâu thận của Thôi Lệ Châu, trách cứ: “Cô nhóc ăn ít thôi!”

Nói xong, hắn đưa xâu thận vào miệng, lại phát hiện trên xâu không còn một mẩu thận nào nữa.

“Ôi trời ạ…” Thấy Thôi Lệ Châu vẫn cầm thịt ở trong tay, Triệu Ngọc lúc này mới nhớ tới nghề nghiệp trước kia của tiểu thư Thôi, đành phải từ bỏ ý định cướp thận.

“Rồi, vẫn còn cho cô ăn đấy” Triệu Ngọc uy hiếp: “Thận cũng không cho tôi ăn, còn muốn hai phần tiền thưởng nữa chứ, cô nghĩ hay thật!”

“Nhân viên phục vụ” Tịch Mộng Na đứng lên nói: “Thêm mười xâu thận to nữa!”

“Vâng ạ…” Nhân viên phục vụ đồng ý.

“Tổ trưởng Triệu” Tịch Mộng Na mỉm cười với Triệu Ngọc: “Thế nào, vấn đề được giải quyết rồi chứ? Tôi muốn hỏi lúc nào tôi có thể mở công ty thế? À không, có tiền lương thế… Anh xem, LV lại ra túi mới rồi…”*

* “Mở công ty” Hán Việt là “khai công ti”, “có tiền lương” là “khai công tư”, Tịch Mộng Na nói nhầm.

“Cô… Ừm…” Triệu Ngọc đưa xâu thịt vào tay cô ta: “Cứ ăn xâu thịt của cô đi!”

“Tổ trưởng Triệu” Miêu Anh nói: “Mấy ngày tới, chỉ sợ sẽ rất bận đấy! Ngoại trừ vụ án cuối cùng ra, chúng ta không thể bỏ qua công tác hậu kỳ của vụ án giam giữ được! Vụ án này đã kéo dài 31 năm, liên lụy đến rất nhiều nạn nhân, có thể coi là một vụ án lớn hiếm có ở tỉnh Nam Vân!”

“Cho nên, trụ sở tỉnh chắc chắn phải làm rất nhiều hoạt động, biết anh thanh cao, nếu em có thể giúp anh trong buổi xã giao nào thì em sẽ giúp ngay, nhưng mà buổi nào không được thì Triệu đại thần anh phải tự mình ra trận thôi!”

“Hì hì…” Nhiễm Đào uống hết, tự dưng lại nhảy ra một câu: “Đúng là người sợ lừng danh heo sợ béo mà! Hu hu…”

Tăng Khả phản ứng cực nhanh, vừa lên đã lập tức bịt kín miệng Nhiễm Đào, chọc mọi người cười vang một trận.

“Lão Cao! Pháp y Quách, nào…” Triệu Ngọc giơ chén rượu lên, kính rượu với Cao Phát Tài và Quách Phượng Triển: “Lúc này, may nhờ có hai cao thủ hỗ trợ! Nào nào nào, Triệu Ngọc này xin kính hai người một ly, hai người cứ tùy ý nhé, tôi uống cạn đây!”

Nói xong, Triệu Ngọc ngửa cổ nốc sạch.

Cao Phát Tài bởi vì có bệnh tim nên chỉ dùng thức uống bình thường, lúc này cũng cạn.

Quách Phượng Triển thì quá say nên chỉ uống khoảng một phần ba.

“Kế tiếp” Triệu Ngọc nói: “Về vụ án thi thể nữ bị đóng băng, chúng tôi còn phải làm phiền hai người tiếp tục hỗ trợ! Vụ án này có hơi ly kỳ…”

“Ha ha, cậu còn khách sáo với chúng tôi làm gì nữa?” Pháp y Cao cười nói: “Đây đều là công việc của chúng tôi mà!”

“Đúng vậy!” Quách Phượng Triển phụ họa: “Vụ án như vậy có thể được coi là hiếm có, đối với chúng tôi mà nói, đây cũng là một cơ hội học tập hiếm có!”

“Tiểu Triệu à!” Cao Phát Tài buông chén rượu xuống, nói: “Tôi cảm thấy về cuộc nghiên cứu thi thể nữ bị đóng băng thì pháp y chúng tôi chỉ có thể xét nghiệm khoa học theo quy trình bình thường thôi! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ e không thể giúp được cuộc điều tra vụ án này cho lắm!”

“Cho nên…” Pháp y Cao dặn nói: “Tôi cảm thấy các cậu vẫn nên ra tay từ phương diện khác mới được!”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Tôi biết, chúng tôi cũng đang cố gắng… Vừa điều tra thi thể nữ bị đóng băng từ đâu ra; cũng vừa điều tra những người biết chuyện năm đó”

“Ừm…” Lúc này, pháp y Quách Phượng Triển nói: “Tổ trưởng Triệu, tổ pháp y chúng tôi cho rằng người đông lạnh Tô Nhược Hoa lại chắc không chỉ là một người bán cá bình thường hoặc kinh doanh kho lạnh”

“Bởi vì hắn ra sử dụng chất hydroxyethyl cực kỳ khoa học, cho nên chúng tôi cho rằng hung thủ phần nào nắm được khoa học kỹ thuật về đông lạnh!”

“Cho nên, lúc cậu truy tìm hung thủ, cậu có thể chú ý đến các nghiên cứu khoa học xem trong những người quen biết Tô Nhược Hoa, có ai nghiên cứu về đông lạnh hay không?”

“Thế à?” Nhiễm Đào nhíu mày nói: “34 năm trước, số người tham gia công nghệ đông lạnh hẳn là không nhiều đâu nhỉ? Nếu dựa theo Logic này thì chắc là không khó tìm!”

“Không phải đâu!” Tăng Khả lắc đầu nói: “Chúng tôi đã tìm tất cả công ty hoặc tập đoàn liên quan đến đông lạnh, nhưng không tìm được một ai cả!”

“Mọi người biết không? 34 năm trước, kinh tế ở Côn Dương không phát đạt, mọi người vẫn còn sống vì kế sinh nhai, nói gì đến nghiên cứu khoa học chứ?”

Lúc này, đĩa thận mới nướng đã được người phục vụ bưng lên bàn ăn.

Triệu Ngọc vốn cướp được một xâu, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Tăng Khả thì lại thả thận xuống đĩa, sau đó nhíu chặt mày nói: “Không… Từ từ đã…” Hắn giơ tay ra hiệu nói: “Hôm nay tôi đã đi hỏi Bạch Văn Hải! Bạch Văn Hải nói cho tôi biết là lúc họ còn theo học trường dạy nghề, trường bọn họ còn có chuyên ngành chăn nuôi thủy sản, có khi nào… vấn đề nằm ở trong này hay không?”

“Ồ?” Mắt Miêu Anh sáng lên: “Bạch Văn Hải biết Tô Nhược Hoa à?”

“Lúc theo học trường dạy nghề, Tô Nhược Hoa vẫn còn tên là Tô Lỵ” Triệu Ngọc nói: “Là thần tượng của tất cả nam sinh trường dạy nghề, không ai không biết cả!”

“Chuyên ngành chăn nuôi thủy sản…” Pháp y Cao nói: “Nghe có vẻ chỉ có trường nông nghiệp mới có loại chương trình học này thì phải? Các trường trung học dạy nghề thường dạy kế toán tài vụ, giáo dục mầm non vân vân…”

“Không!” Triệu Ngọc nói: “Bạch Văn Hải nói với tôi là thành phố Côn Dương không giống với các thành phố khác, vào những năm 1980 thì không có trường nông nghiệp nào cả, trường dạy nghề có dạy cả về nông nghiệp nữa, ví dụ như bản thân ông ta cũng có học về chuyên ngành trồng trọt!”

“Nếu như vậy…” Miêu Anh nói: “Thì chúng ta phải điều tra ngôi trường này mới được!”

“Đúng thế!” Nhiễm Đào cực kỳ tin tưởng: “Kẻ hại chết Tô Nhược Hoa không nhất định phải là học sinh, cũng có thể là giáo viên! Chỉ cần chúng ta tìm được các giáo viên chuyên ngành chăn nuôi thủy sản năm đó thì không chừng có thể tìm được manh mối quan trọng!”

Thương lượng đến đây, tất cả mọi người đều tỉnh táo, chỉ hận không thể lập tức bắt đầu điều tra.

“Nào!” Triệu Ngọc giơ chén rượu lên: “Chén này vừa chúc mừng chúng ta phá được hai vụ án liên tiếp, vừa chúc chúng ta có thể thu hoạch được gì đó trong vụ án thi thể nữ bị đóng băng, sớm ngày bắt hung thủ đã sát hại cô Tô ra trước công lý!”

“Tốt!” Nhiễm Đào hưng phấn nói: “Giải quyết ba vụ án liên tiếp thì lợi hại lắm đấy, tôi thích! Ha ha ha…”

“Nào, cụng ly!”

“Cụng ly!”

Tất cả mọi người đều đứng dậy chạm cốc, ai cũng tràn đầy tin tưởng với cuộc điều tra sắp tới…