Chương 2526 Bí ẩn trong đông lạnh
Năm ngày sau, trong một nhà máy đông lạnh tại thành phố Côn Dương“Quản đốc Ngưu” Trong văn phòng nhỏ hẹp bừa bộn, Miêu Anh hỏi quản đốc của nhà máy đông lạnh: “Theo chúng tôi được biết, nhà máy đông lạnh này của các anh là một trong số ít nhà máy đã kinh doanh vài chục năm của thành phố Côn Dương đúng không?”
“Đúng vậy” Quản đốc Ngưu sửa sang lại cái bàn một chút rồi nói: “Không biết cảnh sát có gì phải làm không?”
“À, không sao đâu, chẳng qua chúng tôi muốn hỏi anh một vài vấn đề về đông lạnh thôi!” Miêu Anh nói: “Tôi thấy tuổi của anh không lớn, nhà máy này là của gia đình anh à?”
“40 mà còn không lớn à?” Quản đốc Ngưu xấu hổ cười, trả lời: “Cũng có thể coi là công việc kinh doanh của gia đình. Nghe sao mà có vẻ cao lớn thế nhỉ?”
“Thật ra, nhà máy vốn là của cậu tôi, cậu và mợ không có con cái, cho nên sau khi qua đời, cậu đã truyền lại nhà máy cho tôi, hồi trẻ tôi đã không nghiêm túc học tập, luôn làm việc trong nhà máy, cho nên… khá nắm rõ nghiệp vụ thôi!”
“Vậy anh có biết nhà máy này được thành lập lúc nào không?” Miêu Anh lại hỏi.
“Ừm… Lúc ấy tôi đã làm ở đây rồi” Quản đốc Ngưu nhớ lại: “Có lẽ là khoảng năm 83 hoặc 84 thì phải? Nhưng mà lúc ấy chỉ là xưởng nhỏ, ở phố Tư Nhạc có mấy căn nhà trệt nhỏ, không làm được thứ chất lượng, chỉ có thể làm kem que bơ mà thôi…”
“À…” Miêu Anh ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Vậy nhà máy đông lạnh đã mở rộng quy mô từ lúc nào thế?”
“Có lẽ… là năm Hương Giang trở về thì phải? Năm 97, lúc ấy thì tôi đã học việc rất lâu rồi, tôi làm cùng với cậu của tôi, quy mô nhà máy giống như những gì hai người nhìn thấy bây giờ đấy…”
“À… ra là vậy!” Miêu Anh và Triệu Ngọc trao đổi một ánh mắt, lại hỏi: “Quản đốc Ngưu, vào khoảng năm 86, nhà máy đông lạnh của các anh có kho lạnh không?”
“Kho lạnh?” Quản đốc Ngưu ngẩn ra, nói: “Kho lạnh đối với chúng tôi hồi đó mà nói thì có vẻ khá xa xỉ mà? Nhưng mà… nếu cô nói năm 86 thì lúc ấy tôi chỉ mới sáu tuổi thôi!”
“Ôi trời, thật ra thì tôi có nghe cậu tôi nói rồi, lúc ấy chúng tôi chỉ là xưởng nhỏ, chỉ đông lạnh những thứ nhỏ thôi, nếu là kho lạnh thì chỉ xuất hiện sau giữa những năm 90 thôi”
“Theo tôi được biết, kho lạnh vào lúc ấy cũng hiếm có lắm, hình như sau quốc doanh mới có, ví dụ như kho lạnh Viễn Đông hay thị trường kho lạnh bán sỉ chuyên đồ tươi sống và thủy sản…”
“À…” Miêu Anh liếc nhìn Triệu Ngọc một cái, lúc này mới lấy ra một bức ảnh của Tô Nhược Hoa và hỏi: “Thế thì… anh đã gặp người này bao giờ chưa?”
Quản đốc Ngưu cẩn thận nhìn rõ, lắc đầu nói: “Tôi chưa gặp bao giờ cả, người này là ai thế? Chẳng lẽ có liên quan đến nhà máy chúng tôi à?”
“Quản đốc Ngưu” Triệu Ngọc nói: “Tôi muốn hỏi anh một vấn đề chuyên nghiệp, vào những năm 1980, anh có biết công ty tư nhân nào ở Côn Dương có công nghệ kỹ thuật cấp đông tiên tiến không? Giống như nhà máy đông lạnh của anh ấy, quy mô lớn hơn anh một chút?”
“Ôi ôi, chuyện này…” Quản đốc Ngưu lắc đầu nói: “Tôi chỉ có thể nói là không, theo tôi được biết, dường như không còn nhà máy nào nữa đâu! Nói thật ra, đừng thấy thiết bị nhà tôi khá thô sơ, nhưng ở thời ấy, có thể làm ra que kem bơ đã có thể xem như rất tốt rồi!”
“Vậy…” Miêu Anh lại hỏi: “Anh có biết chất hydroxyethyl không? Hoặc là chất phụ gia thực phẩm khác, chất bảo quản ấy?”
“Chuyện này… Anh cảnh sát à, trời đất chứng giám!” Quản đốc Ngưu hiểu lầm, nhanh chóng làm sáng tỏ: “Sản phẩm do nhà chúng tôi sản xuất, tuyệt đối không có phụ gia và chất bảo quản đâu! Còn chất gì mà anh vừa nói đến thì tôi chưa bao giờ nghe nói đến cả, tôi… Lúc trước, ngay cả tiểu học tôi cũng chưa tốt nghiệp…”
Khi nói chuyện, cửa phòng bỗng bị mở ra, Thôi Lệ Châu vốn phụ trách đến kho lạnh xem xét, giờ đang đứng ở ngoài cửa ra hiệu một cái.
Triệu Ngọc và Miêu Anh hiểu ra, Thôi Lệ Châu cũng không phát hiện ra manh mối nào dị thường.
Vì thế, Triệu Ngọc và Miêu Anh từ biệt quản đốc Ngưu, rời khỏi nhà máy đông lạnh này.
Sau khi trở lại xe, Thôi Lệ Châu nhanh chóng nói: “Hai sếp à, vừa rồi tôi thấy nhà máy làm que kem này đông khách lắm, bên kho lạnh cũng người ra người vào, nếu muốn đông lạnh hẳn một người đang sống thì quá sức rồi!”
“Tăng Khả cũng tra rồi” Miêu Anh nhìn điện thoại di động của mình và nói: “Cậu của quản đốc Ngưu vốn dĩ không hề có quan hệ gì với Tô Nhược Hoa cả…”
“Sếp à” Thôi Lệ Châu hỏi Triệu Ngọc: “Hay là chúng ta điều tra bí mật nhé? Xem nhà máy này có kho lạnh tư nhân hay không?”
“Không cần đâu!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Tôi thấy chúng ta vẫn nên thử suy đoán kiểu khác đi!”
Sở dĩ Triệu Ngọc nói khẳng định như vậy là bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ra quẻ Song Cấn biến dị vậy mà đã kết thúc rồi!
Hắn đạt được độ hoàn thành là 1001%, chiếm được 60 đạo cụ đủ các loại cấp bậc, điểm tích lũy Kỳ Ngộ cũng thu hoạch được hơn 50000 điểm…
Tuy đạt được nhiều thứ nhưng Triệu Ngọc biết rõ đó đều là công lao mà hắn điều tra được hai vụ án trước.
Quẻ Song Cấn biến dị chấm dứt, không thể nghi ngờ rằng hắn đã đi sai hướng trong cuộc điều tra vụ án thi thể nữ bị đông lạnh!
Có thể nói là Triệu Ngọc vừa mừng vừa buồn, nửa nọ nửa kia, quả thực hắn đã yên lặng quá lâu, không đạt được đạo cụ cao cấp.
Lúc này xem như buôn bán lời, máy bay tàng hình, áo tàng hình, máy phiên dịch tàng hình, máy cúp điện vv… đều thu hoạch được khá nhiều.
Thế nhưng sau khi Kỳ Ngộ chấm dứt, quẻ văn sẽ bị cooldown hai mươi ngày, trong thời gian ngắn không thể gieo quẻ.
Bởi vậy, Triệu Ngọc lại trở về điểm xuất phát, chỉ có thể dựa vào năng lực của mình để điều tra phá án.
Đương nhiên, giờ này ngày này, Triệu Ngọc tin tưởng mình trăm phần trăm, hắn tin rằng dù không có quẻ văn chỉ dẫn, hắn vẫn có thể dựa vào sự cố gắng của mình để đi tìm manh mối phá án.
“Sếp à, kế tiếp, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Trong xe, Thôi Lệ Châu hỏi một câu.
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc lâm vào trầm tư, trong năm ngày qua, bọn họ như “ngựa không dừng vó” mà điều tra rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm được manh mối hữu dụng.
Đầu tiên, bọn họ đã điều tra các con thuyền đi qua sông Tĩnh Giang trong thời gian phát hiện thi thể cô gái, nhưng không một con thuyền nào khả nghi cả.
Tiếp theo, bọn họ tìm kiếm những giáo viên chuyên ngành chăn nuôi thủy sản trong trường dạy nghề năm đó, nhưng mà người thì đã ốm chết, hoặc là có người đi nước ngoài, không có ai khả nghi cả.
Hơn nữa, thông qua điều tra, bọn họ còn phát hiện kỹ thuật đông lạnh tuy rằng thuộc chuyên ngành chăn nuôi thủy sản, nhưng mà gần như “thùng rỗng kêu to”, vốn dĩ không có ai nghiên cứu, thậm chí ngay cả trong các kỳ thi cũng đều sơ lược.
Nói ngắn lại, tình hình trong trường dạy nghề lúc ấy, tất cả giáo viên đều dạy học là chính, căn bản không có ai định nghiên cứu khoa học cả.
Vì thế, đoàn người Triệu Ngọc chỉ có thể dời mắt đến nhà máy đông lạnh giống như xưởng của quản đốc Ngưu, xem liệu có liên quan đến các nhà máy nhỏ hay không…
Miêu Anh lắc đầu nói: “Nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng ta gần như đang tìm kim trong biển rộng rồi! Kho lạnh Viễn Đông và kho lạnh thị trường bán sỉ đều được xây dựng từ giữa đến cuối những năm 90, hơn nữa đã di chuyển nhiều lần, hiển nhiên không liên quan gì nhiều đến họ…”
“Thế thì… rốt cuộc Tô Nhược Hoa đã bị kẻ nào đông lạnh chứ?”
Nói đến đây, Miêu Anh và Thôi Lệ Châu đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Ngọc, bởi vì cứ đến thời khắc mấu chốt, Triệu đại thần thám dù thế nào cũng có thể đưa ra một vài suy đoán mới mẻ độc đáo cho cuộc điều tra!
Nhưng mà hai cô gái nhìn hắn rất lâu, Triệu Ngọc mới nặng nề thở dài một tiếng rồi nói: “Được rồi! Xem ra tôi chỉ có thể tung ra tuyệt chiêu thôi!”