← Quay lại trang sách

Chương 2533 Điều bất ngờ mới nhất

Rạng sáng bốn giờ, bên trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt lại là một cảnh tượng rối renMột bản đồ điện tử lớn xuất hiện trên màn hình.

“Tổ trưởng” Tăng Khả dùng bút đỏ chỉ vào bản đồ, nói: “Sau khi điều tra thì trước mắt có mười lăm hạng mục dự án phá dỡ ở ven bờ Tĩnh Giang, trong thành phố Côn Dương và xung quanh Khang Nhạc và La Duy! Trong đó, có mười một nơi là phá dỡ khu dân cư…”

“Tăng Khả” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Thứ tôi muốn là nơi đã khởi công phá dỡ gần đây, không cần mấy nơi đã bị phá lâu rồi, hoặc là còn chưa bắt đầu khởi công…”

“À…” Tăng Khả nhanh chóng điều chỉnh máy tính, nói: “Nếu vậy thì chỉ còn lại sáu nơi phù hợp với yêu cầu thôi!”

“Chẳng phải đã nói là… tìm một chuyên gia của Cục Quy hoạch à? Người đó đâu rồi?” Triệu Ngọc hỏi.

“Ông ấy vẫn đang trên đường đến đây” Đội trưởng Thi nói: “Nhà ông ấy ở bên thành Tân, có hơi xa một chút, giờ đang chạy đến đây rồi!”

“Sếp à…” Thôi Lệ Châu mím môi hỏi: “Anh khăng khăng níu lấy chuyện phá dỡ như vậy rốt cuộc là có ý gì?”

“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Chỉ có khả năng này mới có thể giải thích được!” Triệu Ngọc lúc này trả lời một câu.

“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” Thôi Lệ Châu nói: “Hình như chúng ta đã thảo luận về vấn đề này trước đây rồi thì phải? Nhưng mà tôi đang hỏi phá dỡ mà, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì liên quan gì đến phá dỡ chứ?”

“Đội trưởng Thi” Nhưng mà Triệu Ngọc không trả lời câu hỏi của Thôi Lệ Châu mà là hỏi đội trưởng Thi: “Các vụ tai nạn giao thông mà tôi đã nhờ anh điều tra thế nào rồi?”

“Tôi đã nhắn mệnh lệnh xuống, các sở giao thông vận tải địa phương đang tuần tra suốt đêm” Đội trưởng Thi nói: “Nhưng mà ven bờ thượng nguồn sông Tĩnh Giang dài khoảng hơn 200 km nên còn cần một chút thời gian nữa…”

“Được, mau chóng đi!”

“Sếp à” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Ý của anh là tai nạn giao thông ấy à?”

“Đúng thế!” Triệu Ngọc nhìn chằm chằm màn hình lớn, nói: “Bởi vì thi thể trôi theo dòng sông cho nên chúng ta cứ rối rắm về vấn đề tàu thuyền! Chúng ta cứ luôn cho rằng thi thể nữ bị đóng băng bị rơi từ trên thuyền xuống!”

“Thế nhưng chúng ta đã điều tra tất cả con thuyền rồi, nhưng lại không tra được gì cả, cho nên chúng ta phải suy đoán theo phương hướng khác!”

“Tôi cảm thấy tổ trưởng Triệu nói đúng” Đội trưởng Thi nói: “Bây giờ đường xá phát triển như vậy, nếu vận chuyển bằng đường quốc lộ thì có vẻ hợp lý hơn!”

“Ý anh là…” Thôi Lệ Châu hỏi: “Anh hoài nghi lúc hung thủ đang vận chuyển thi thể nữ bị đóng băng thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thi thể kia… là..

là từ trên bờ… rơi xuống sông à?”

“Đúng” Triệu Ngọc nói: “Hôm nay khi chúng ta đi tàu du ngoạn trên sông, tôi thấy có đường núi ở hai bờ thượng nguồn sông Tĩnh Giang, mấy đường núi đó nằm gần bờ sông, nếu thật sự xảy ra tai nạn xe cộ thì xác suất rơi xuống sông rất lớn!”

“Một chiếc ô tô chứa thi thể bị đóng băng xảy ra tai nạn ở thượng nguồn sông Tĩnh Giang…” Thôi Lệ Châu thì thào: “Sau đó thi thể bị đóng băng rơi xuống sông, sau đó trôi xuôi dòng tới chỗ chùa cổ Tĩnh Giang… Đây… Đây là chuyện ngoài ý muốn mà anh nói à!?

“Thế này cũng quá… cái kia thì phải?”

“Có phải cô muốn nó là suy nghĩ kỳ lạ không?” Tịch Mộng Na bên cạnh nói xen vào: “Tôi lại cảm thấy tổ trưởng Triệu nói có lý đấy!”

“Nói vậy là…” Thôi Lệ Châu nhìn về phía đội trưởng Thi: “Vấn đề chẳng phải đơn giản rồi à? Chỉ cần tìm được vụ tai nạn xe cộ đã xảy ra trên thượng nguồn sông Tĩnh Xuống trong đêm thi thể bị rớt xuống là có thể tìm được hung thủ rồi nhỉ?”

“Đúng không?” Triệu Ngọc nói: “Ban ngày tôi nhìn thấy nhiều ống thép rơi từ xe vận tải xuống nên mới có được linh cảm đấy! Nếu chúng ta vẫn chú ý mặt nước mà không có kết quả thì tại sao không thể chú ý mặt đường chứ?”

“Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu tò mò hỏi: “Tại sao anh lại bảo Tăng Khả đi điều tra tình hình phá dỡ thế?”

“Vận chuyển thi thể thì dù sao cũng phải cần một lý do chứ?” Triệu Ngọc nói: “Hung thủ đang đông lạnh thi thể của Tô Nhược Hoa yên lành, tại sao phải di chuyển chứ?”

“Chỉ khi hắn ta thay đổi nơi ở” Tịch Mộng Na tiếp lời: “Hắn ta bất đắc dĩ mới phải di chuyển thi thể…”

“À…” Thôi Lệ Châu dần hiểu ra: “Thảo nào, lúc trước chúng ta mãi vẫn không hiểu nổi mục đích của hung thủ!”

“Đúng thế” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta không rõ tại sao hung thủ lại ném thi thể xuống sông, cho dù là xảy ra ngoài ý muốn thì cũng phải cần một lý do! Bây giờ nếu đã tìm được một lý do thích hợp rồi thì đương nhiên phải điều tra dọc theo lý do này đúng không?”

“Vách núi kia…” Thôi Lệ Châu lại nghĩ tới một vấn đề: “Vách núi kia cao như vậy, nếu thi thể rơi từ trên xuống thì liệu có thể…”

“Có lẽ ô tô cũng rơi xuống sông?” Triệu Ngọc nói: “Huống hồ, thi thể vốn đã bị đóng băng rồi, cho dù rơi từ trên cao xuống thì bản thân thi thể cũng sẽ không bị thương…”

“Lần nào cũng vậy” Thôi Lệ Châu mím môi nói: “Ý kiến của sếp lần nào cũng kỳ lạ như thế, mà lần nào tôi cũng cho rằng anh trăm ngàn chỗ hở, nhưng tất cả lại đều bị anh đoán trúng…”

“Tôi cứ coi như cô đang khen tặng tôi nhé!” Triệu Ngọc cười nhẹ: “Đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, lúc trước tôi đã thử phủ định suy đoán này, hơn nữa có thể nghĩ đến 100 biện pháp phủ định, thế nhưng vụ án đang bế tắc rồi, dù thế nào đi nữa cũng phải thử xem sao!”

Cộc cộc cộc…

Đúng lúc này, có người gõ cửa, một người đàn ông trung niên đeo kính, hào hoa phong nhã đi từ bên ngoài vào.

“Xin chào mọi người, tôi là Lưu Tiểu Dũng của Cục Quy hoạch, xin hỏi…”

“Đúng, chính là ông! Cuối cùng ông cũng đến rồi…” Đội trưởng Thi nhanh chóng tiến lên, kéo Lưu Tiểu Dũng đến trước mặt màn hình lớn, giới thiệu với mọi người: “Đây là trưởng ban Lưu, là người nắm rõ quy hoạch phá dỡ ở cả Côn Dương nhất, không có ai hơn đâu!”

“Trưởng ban Lưu” Triệu Ngọc chỉ vào màn hình lớn, nói: “Cuộc điều tra vụ án đang rất khẩn cấp, chúng tôi không thể nói rõ được, anh mau giới thiệu cho chúng tôi biết gần đây có những dự án phá dỡ nào mới bắt đầu không?”

“À… À…” Tuy rằng vẫn hơi khó hiểu, nhưng trưởng ban Lưu vẫn đẩy kính lên, đi tới trước mặt màn hình lớn, nói: “Thôn Tiểu Long, bến Bắc, còn có hạng mục Aerqiadiya ở khu Đại Lương đều vừa mới khởi công, bây giờ vẫn còn có hộ không chịu di dời đấy…”

“À, còn có thôn Nam Trần, làng Tiểu Kim nữa… Cũng đều vừa mới tiến hành phá dỡ xong, vào thứ năm tuần trước, tất cả những căn nhà ở đó đều đã được phá dỡ…”

Lúc trưởng ban Lưu giới thiệu, Triệu Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, hiển nhiên là hắn đang tìm kiếm khu vực thích hợp nhất.

“Trưởng ban Lưu” Triệu Ngọc hỏi: “Tình hình ở những khu vực mà anh vừa nói là thế nào? Những hộ phá dỡ đó là chờ nhà được xây dựng lại rồi trở về, hay là chuyển sang nơi khác sống?”

“Ừm…” Trưởng ban Lưu nhìn vài lần rồi nói: “Đại bộ phận đều là trở về ở, chỉ có… Chỉ có bến Bắc là di chuyển hẳn!”

“Ồ? Tại sao?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Bến Bắc sẽ xây dựng một công viên nước lớn” Trưởng ban Lưu nói: “Cho nên cư dân nơi đó đều bị sắp xếp đi biệt thự Kim Lĩnh, biệt thự này vốn ở trung tâm thành phố Côn Dương, lại là một khu nhà xa hoa, đối với các hộ phá dỡ mà nói thì rất có lời!”

“Bến Bắc… Phù…” Triệu Ngọc đột nhiên ý thức được phương pháp của mình có thể không đúng.

Bởi vì bến Bắc và biệt thự Kim Lĩnh cách nhau rất gần, hơn nữa sẽ không đi ngang qua Tĩnh Giang.

Nếu hung thủ thật sự nằm trong các hộ phá dỡ thì hắn ta có thể đi đến bất cứ đâu.

Ít nhất… hung thủ cũng phải tìm một nơi có thể tiếp tục đông lạnh Tô Nhược Hoa đúng không?

Thế thì… Nên làm thế nào mới có thể tìm ra người này chứ?