← Quay lại trang sách

Chương 2534 Phá dỡ

6 giờ 30 sáng, đoàn người Triệu Ngọc vẫn đang nghiêm túc tiến hành phân tích“Trưởng ban Lưu” Triệu Ngọc nói với Lưu Tiểu Dũng của Cục Quy hoạch: “Trong các khu vực phá dỡ này, những nơi nào có khả năng lắp kho lạnh trong nhà nhất?”

Đến đây lâu như vậy, trưởng ban Lưu đã sớm hiểu được nhiệm vụ của cảnh sát, ông ta lập tức đứng trước màn hình lớn, nghiêm túc mà nhớ lại rồi nói:

“Nếu lắp được kho lạnh thì ít nhất không phải tòa nhà bình thường, cho nên về cơ bản có thể loại trừ bến Bắc, ở đó toàn là những tòa nhà nhỏ bốn tầng được xây dựng từ những năm 1970, rất ít nhà trệt…

“Thôn Nam Trần… Nơi đó thì toàn là nhà trệt, nhưng mà…”

“Thôn Nam Trần cách Côn Dương quá xa” Triệu Ngọc nói: “Tạm thời gác lại tính sau…”

“À” Trưởng ban Lưu ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Thôn Nam Trần vốn là một thị trấn, vào năm 2010, bởi vì phía Bắc mở rộng nên mới thuộc khu khai phá, quả thực… cư dân ở đó về cơ bản đều là dân bản xứ…”

“Thế thì… Thôn Tiểu Long và thôn Nam Trần, một Bắc một Tây, tình hình cơ bản không khác gì nhau lắm… Xem ra cũng chỉ có làng Tiểu Kim và hạng mục Aerqiadiya ở khu Đại Lương thôi…”

“Anh hãy nói về tình hình của hai khu vực này đi!” Triệu Ngọc nói: “Tôi cần biết lịch sử của hai khu vực này…”

“Làng Tiểu Kim ở khu Tây Sơn, gần chợ hoa” Trưởng ban Lưu mô tả chi tiết: “Sẽ có một thủy cung đời thứ năm với quy mô lớn được xây dựng ở đó, bởi vì đều là nhà trệt và nhà kính trồng hoa nên quá trình phá dỡ khá thuận tiện, giờ đã được hơn một tháng rồi!”

“Chợ hoa?” Thôi Lệ Châu há to miệng: “Đó không phải là nơi Đậu Mạn Âm bị hại à?”

“Đúng thế” Trưởng ban Lưu gật đầu nói: “Mấy ngày hôm trước, nơi đó quả thực đã xảy ra một vụ án mạng, một nữ streamer đã bị sát hại khi đang phát sóng trực tiếp, nhưng mà nơi đó cách làng Tiểu Kim khoảng hai, ba cây số…”

“Không” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Không phải nơi này! Nếu đã phá dỡ hơn một tháng trước thì không phải sát thủ đông lạnh mà chúng ta muốn tìm!”

“Vậy…” Đội trưởng Thi vội hỏi: “Còn khu Đại Lương thì sao? Tôi biết nơi đó, hình như có rất nhiều nhà xưởng đúng không?”

⚝ ✽ ⚝

Đội trưởng Thi vừa nói như vậy, hai mắt Triệu Ngọc lập tức sáng lên.

“Đúng thế, đúng thế” Trưởng ban Lưu nhanh chóng nói: “Trước kia thì nơi đó là nhà máy điện gia dụng Côn Dương, sau này khi nhà máy thất bại thì bị rất nhiều tập đoàn tư nhân nhỏ nhận thầu, nhưng vẫn không ít người thất bại…”

“Ồ?” Triệu Ngọc nhướng lông mày hỏi: “Những người ở đó là ai thế?”

Khi trò chuyện, Triệu Ngọc đi đến trước bản đồ, bắt đầu tìm kiếm vị trí khu vực phá dỡ ở khu Đại Lương.

Đội trưởng Thi nhanh chóng tiến lên ra hiệu, kết quả là ngay sau đó, mọi người đều trừng to mắt!

Bởi vì trong lúc lơ đãng, bọn họ đã phát hiện ra một nơi quan trọng, khu vực phá dỡ này gần trường Cao đẳng Sư phạm Nam Vân năm đó đến mức quả thực không thể gần hơn, gần như chỉ cách nhau một bức tường!

“Hơi phức tạp” Trưởng ban Lưu mô tả chi tiết: “Những người sống ở đó hầu hết là nhân viên của nhà máy thiết bị điện hồi trước!”

“Năm đó, nhà máy điện gia dụng Côn Dương vốn là nhà máy lớn nổi tiếng cả nước, có hơn 5000 công nhân, kỹ thuật thiết bị truyền tin vô tuyến cũng dẫn đầu cả nước, máy ghi âm hiệu Desheng cũng là do nhà máy này sản xuất đấy…”

“Nhưng mà sau này nhà máy thất bại, rất nhiều công nhân chuyển nghề hoặc là nghỉ việc, tập đoàn cũng bị chia cắt làm mấy mảnh, chuyển thành rất nhiều nhà máy nhỏ!”

“Cho nên tình hình ở nơi đó khá phức tạp, vừa có công nhân cũ của nhà máy điện gia dụng, vừa có doanh nhân tập đoàn nhỏ và công nhân sau này”

“Một số người trong số họ sống trong các tòa nhà ký túc xá cũ của nhà máy, có người xây nhà trệt mới để ở, còn có người dứt khoát coi nhà máy vốn đã ố vàng lụp xụp làm của riêng, xây lên những tòa nhà nhỏ hai, ba tầng, coi như biệt thự…”

“Còn có người khoa trương hơn là biến phân xưởng thành quán ăn hoặc là khách sạn…

“Nói ngắn lại, tình hình nơi đó rất loạn, có người có quyền sở hữu tài sản, có người thì chẳng có gì hết, Cục Quy hoạch đã bắt đầu lập kế hoạch phá dỡ từ thế hệ Millennials*, nhưng bởi vì có quá nhiều tranh chấp về quyền sở hữu tài sản nên mấy lần phá dỡ đều không thành công…”

* Thế hệ Millennials, hay còn được biết đến với tên gọi thế hệ Y (hay Gen Y), là đoàn hệ nhân khẩu học tiếp theo của thế hệ X và trước thế hệ Z.

Các nhà nghiên cứu và truyền thông chọn năm đầu thập niên 1980 là thời điểm khởi đầu cho thế hệ này và những năm cuối thập niên 1990 – đầu thập niên 2000 là thời điểm kết thúc của thế hệ này.

“Nhưng mà bây giờ thì khác, quốc gia của chúng ta đã ban hành luật phá dỡ mới, hơn nữa lãnh đạo tỉnh rất coi trọng, cuối cùng chúng tôi cũng giải quyết được công tác phá dỡ khu vực này!”

“Nơi này…” Triệu Ngọc hỏi: “Khi nào thì bắt đầu phá dỡ?”

“Vẫn chưa bắt đầu đâu” Trưởng ban Lưu kể: “Tất cả hợp đồng đã được ký xong rồi, chỉ còn có hai, ba hộ không chịu di dời, nhưng trên cơ bản thì không có gì đáng ngại!”

“Trước mắt đang trong giai đoạn chuẩn bị. Bởi vì liên quan đến rất nhiều cơ sở nhà xưởng cũ nên chúng tôi để bọn họ tự tháo dỡ trước, nơi đó là nhà máy điện gia dụng, có rất nhiều thứ có thể dỡ xuống và bán lấy tiền!”

“Nói cách khác” Triệu Ngọc nói: “Có vài người đang bắt đầu chuyển nhà rồi à?”

“Đúng thế!” Trưởng ban Lưu nói rất chắc chắn: “Hạng mục dự án mà Aerqiadiya thực hiện có các căn nhà cao tầng rộng lớn với vườn hoa thực vật, lại rất gần nội thành, trăm phần trăm các hộ phá dỡ đều muốn có một căn như thế, đòi tiền thì không có lời!”

“Đội trưởng Thi” Triệu Ngọc hỏi: “Năm đó, Cao đẳng Sư phạm Nam Vân là ở chỗ này nhỉ?”

“Đúng thế, tôi nhìn thấy rồi!” Đội trưởng Thi kích động nói: “Cao đẳng Sư phạm Nam Vân tuy rằng sau này đã di dời, nhưng khoảng cách vẫn không quá xa, cái này…”

“À, đúng, đúng thế…” Trưởng ban Lưu nhớ tới cái gì, vội vàng bổ sung thêm: “Nhà máy điện gia dụng và Cao đẳng Sư phạm chỉ cách nhau một bức tường, lúc ấy, chỉ có vài giáo viên mua nhà ở đó…”

“Có rất nhiều tòa nhà của công nhân nhà máy điện gia dụng, cũng có rất nhiều khu nhà trệt, trồng hoa trồng rau, diện tích không nhỏ, trong lần phá dỡ này thì ai cũng kiếm được ít nhiều…”

Trưởng ban Lưu nói xong, đột nhiên phát hiện không khí trong văn phòng cực kỳ yên lặng, tất cả ánh mắt của cảnh sát đều ngơ ngác trợn to, không ai nói tiếng nào!

“Này…”

“Ôi trời ạ!” Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng hưng phấn mà hét lên một tiếng, bắt lấy bả vai trưởng ban Lưu mà nói: “Mau! Mau nói ngay cho tôi biết người của Cao đẳng Sư phạm đã mua mấy căn nhà phá dỡ kia là ai!!?”

“À… À à à…” Trưởng ban Lưu bị dọa, nhanh chóng cầm lấy điện thoại nói: “Mấy phút thôi, mấy phút nữa là tôi có thể tra được…”

Nói xong, ông ta nhanh chóng chạy sang một bên để gọi điện thoại.

“Không ngờ tới, thật sự là không ngờ tới mà…” Đội trưởng Thi kích động mà nói: “Chẳng lẽ… manh mối mà chúng ta vẫn đau khổ tìm kiếm lại cách chúng ta không xa?”

“Giáo viên nào đó trong Cao đẳng Sư phạm…” Thôi Lệ Châu suy đoán: “Người này thích Tô Nhược Hoa, cho nên đã bắt cóc Tô Nhược Hoa trên đường đi làm, hoặc chỉ là muốn thân thiết với Tô Nhược Hoa một chút, thế nhưng không ngờ lại khiến Tô Nhược Hoa bị sốc tim…”

“Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu nhíu mày: “Thứ nhất, chúng ta đã điều tra tất cả giáo viên của Cao đẳng Sư phạm rồi mà?

“Thứ hai, giáo viên của Cao đẳng Sư phạm sao có thể liên quan đến đông lạnh chứ?”

“Tôi cho rằng…” Tịch Mộng Na chỉ vào màn hình lớn, nói: “Nơi ở của hung thủ không phải là một tòa nhà, cũng không phải là một ngôi nhà trệt bình thường!”

“Nhà máy điện gia dụng mà, có phải nhà máy cũng có phòng ướp lạnh không?” Tịch Mộng Na nói: “Nơi mà hung thủ sống ít nhất phải có thiết bị ướp lạnh…”

“Này này?” Thôi Lệ Châu đoán: “Có phải hung thủ tuy là giáo viên của Cao đẳng Sư phạm, nhưng mà người nhà của hắn ta lại là nhân viên kỹ thuật đông lạnh trong nhà máy điện gia dụng không?”

Nghe mọi người bàn tán và suy đoán, cảm xúc của Triệu Ngọc cũng dao động, tim đập rất nhanh, cảm giác này nói cho hắn biết mình đã càng ngày càng gần chân tướng rồi…