Chương 2537 Một vụ bắt giữ nghẹt thở
“Tổ trưởng, hẳn là không có vấn đề gì đâu!” Trong điện thoại, Tăng Khả nói với Triệu Ngọc: “Một tháng trước, Địch Tân đã bỏ ra 150000 tệ để mua một bộ hệ thống đông lạnh, máy nén, chất làm lạnh, van tiết lưu điện tử, tấm thép màu cách nhiệt PU, bình chứa áp suất cao… Những thứ này đều được dùng trong kho lạnh chuyên nghiệp…”Lúc này, mọi người đang lái xe trên đường tới La Duy, bên trái con đường là phong cảnh duyên dáng của Tĩnh Giang.
“Còn nữa” Tăng Khả lại bổ sung thêm: “Bọn em đã cẩn thận xác nhận vị trí của Địch Tân rồi, đó là một cơ sở chế biến thịt bò gia dụng nhỏ, nửa năm trước, Địch Tân đã chi 500000 nhân dân tệ mua lại. Có thể bên trong vẫn còn thiết bị ướp lạnh bị sót lại đấy…”
“Tên này…” Triệu Ngọc thì thào nói: “Cuối cùng cũng tìm được nơi ở tốt cho mình rồi!”
“Mặt khác” Tăng Khả lại nói: “Em vừa mới tra tin tức về chiếc xe của hắn ta, ô tô cũng chỉ mới mua gần đây, chắc là chuyên dùng để di chuyển thi thể thì phải? Em đã gửi tin tức cho anh rồi…”
“Được!” Triệu Ngọc lại dặn vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Lúc này, trong số những người cùng hắn đến La Duy trước, ngoại trừ đội trưởng Thi ra thì còn có hai nhân viên ngoại cần là Nhiễm Đào và Thôi Lệ Châu, còn những người khác thì đều ở lại Cục Cảnh sát để chờ đợi tin tức.
“Tổ trưởng Triệu” Bên này vừa mới tắt điện thoại, bên phía đội trưởng Thi đã lập tức truyền đến tin tức mới nhất: “Người của tôi đã tìm được nơi ở trước đây của Địch Tân rồi, cửa lớn bị khóa, Địch Tân không ở đó, nhưng mà…”
“Tìm được rồi à?” Triệu Ngọc mắt sáng lên.
“Ừm!” Đội trưởng Thi dùng sức gật đầu, sau đó đưa cho Triệu Ngọc xem bức ảnh mới nhất vừa được gửi đến điện thoại: “Anh xem này, có một cánh cửa bí mật trong kho chứa đồ tầng một ở nhà Địch Tân, phía dưới cửa ngầm chính là kho lạnh mà hắn ta tự xây…”
“Ồ?” Triệu Ngọc cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy rất nhiều thiết bị ướp lạnh.
“Nhưng mà lúc người của tôi đi vào thì không có gì cả” Đội trưởng Thi nói: “Nguồn điện đã bị tắt lâu rồi, thiết bị ướp lạnh cũng có dấu hiệu bị dỡ bỏ, xem ra hẳn là Địch Tân sợ người ngoài biết nơi này có căn phòng bí mật nên muốn tiêu hủy?”
“Kho này… lớn đến vậy sao?” Triệu Ngọc nhìn ra một vấn đề: “Kho lạnh này không nhỏ đâu đúng không?”
“Nó khoảng 6 mét x 4 mét, quả thực không nhỏ” Đội trưởng Thi nói: “Bằng không, mức tiêu thụ điện sẽ không lớn đến vậy đâu!”
Chuyện này…
Triệu Ngọc lại mở điện thoại di động của mình ra, nhìn tư liệu về xe van mà Tăng Khả vừa mới gửi tới, trong lòng không nhịn được bị bao phủ một nỗi âu lo.
Không biết tại sao, một cảm giác khác thường dâng lên trong lòng Triệu Ngọc, cảm thấy vụ án này dường như không đơn giản như bề ngoài.
Chẳng lẽ… vụ án này còn có biến chuyển ngược lại sao?
Đích đích…
Đích đích đích…
Đúng lúc này, tiếng chuông của điện thoại di động của đội trưởng Thi bỗng dồn dập vang lên.
Đội trưởng Thi nhanh chóng nhận nghe, sau đó trịnh trọng hỏi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, đồng sự bên phía La Duy đã sẵn sàng rồi, bây giờ xông vào bắt người sao? Hay là… Chờ một chút đã?”
“Chậm trễ dễ xảy ra biến có, không đợi!” Triệu Ngọc nói chắc như đinh đóng cột: “Nhanh chóng vọt vào bắt người, tốt nhất… Ừm… quay hình ảnh trực tiếp cho chúng ta!”
“Được, không thành vấn đề!” Sau khi xác định, đội trưởng Thi nói vào trong điện thoại: “Tốt lắm, hành động đi! Chú ý an toàn!”
Nói xong, đội trưởng Thi mở điện thoại di động của mình ra, phát video quay cảnh bên đó tiến hành bắt giữ nghi phạm.
Bởi vì là cảnh sát mang theo thiết bị camera cho nên hình ảnh rung lắc rất mạnh.
Khi Triệu Ngọc có thể thấy rõ ràng thì cảnh sát đã mở cánh cửa chính màu bạc ra và vọt vào sân.
Khoảnh sân kia cực kỳ rộng rãi, hắn còn có thể nhìn thấy chuồng bò và một vài đồ đạc lặt vặt, nhưng mà thứ rõ ràng nhất lại chính là một chiếc xe van Iveco màu xám!
Vừa nhìn thấy chiếc ô tô này, trong lòng mọi người càng thêm kích động, hiển nhiên Địch Tân đang ở ngay nơi này!
Cảnh sát hành động rất nhanh chóng, lập tức đi qua sân, tiến vào trong nhà, đó là một căn nhà trệt, từ đông đến tây tổng cộng có năm căn phòng.
Cảnh sát chia làm hai đường vọt vào, đoàn người Triệu Ngọc nhanh chóng thấy được tình hình trong nhà.
Đồ đạc trong nhà vô cùng đơn giản, hình như là còn chưa kịp trang hoàng chuẩn bị gì, thậm chí có chỗ lớp sơn tường vẫn còn bị bong tróc…
“Ủa?” Thôi Lệ Châu ngừng thở hỏi một câu: “Người đâu rồi? Không phải đã định vị là ở đây à?”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi, tràn đầy đồng cảm, theo lý mà nói thì lúc này hẳn là đã bắt được nghi phạm, thế nhưng…
Màn hình nhanh chóng di chuyển, đoàn người Triệu Ngọc thấy được phòng ngủ, phòng bếp, buồng vệ sinh… nhưng một bóng người cũng không thấy đâu…
Rất nhanh sau đó, có người tìm được một chiếc điện thoại di động trong phòng sách, hiển nhiên nó chính là của Địch Tân.
Hỏng rồi…
Vừa thấy vậy, trong lòng mọi người nhất thời lóe lên một dự cảm xấu.
“Kho lạnh, kho lạnh…” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Nhanh chóng đi tìm lối vào kho lạnh đi…”
“Mau tìm lối vào kho lạnh” Đội trưởng Thi nhanh chóng nhắc nhở: “Hoặc là trong phòng hoặc trong vườn, mau! Mau tìm đi!”
Nhận được mệnh lệnh, cảnh sát lập tức triển khai một cuộc tìm kiếm rải thảm.
May mà khoảnh sân tuy rằng rất rộng, nhưng cảnh sát vẫn căn cứ vào máy nén bị lộ bên ngoài mà nhanh chóng tìm được lối vào kho lạnh.
Mọi người có thể thấy bên kia sân có hai căn phòng nhỏ, nơi đó là kho chứa đồ, sau khi mở ra, cảnh sát nhanh chóng tìm được lối vào ngay trên sàn nhà!
Đó là một cánh cửa nhỏ hình tròn bằng kim loại, sau khi mở ra, khí lạnh lập tức phả vào mặt!
“Chính là nơi này!” Triệu Ngọc nắm tay rất chặt: “Cẩn thận!”
Đội cảnh sát đương nhiên biết phải cẩn thận, mấy người dẫn đầu giơ súng lục lên, thật cẩn thận đi dọc theo bậc thang xuống…
Khi màn khí lạnh màu trắng bốc lên, đoàn người Triệu Ngọc cuối cùng cũng thấy rõ tình hình trong kho lạnh…
Nhưng mà cảnh tượng ở nơi đó rõ ràng vượt qua dự đoán của mọi người!
Nơi này là một kho lạnh hình chữ nhật, ước chừng 10 mét x 4 mét.
Có lẽ nơi này đã được cải tạo, có chỗ dựng cái giá, còn có chỗ treo móc, hình như là ngày trước dùng để đông lạnh thịt bò…
Mà giờ khắc này, ở ngay vị trí trung tâm kho lạnh vậy mà lại có kê một chiếc… sô pha!!!
Đó là một chiếc ghế sô pha da màu rám nắng, nhìn về phía trước, mọi người đều kinh dị trông thấy một… người đang ngồi trên sô pha!!!
Vừa thấy có người, đội cảnh sát tất nhiên đều khẩn trương, lập tức nhắm khẩu súng vào ngay người này.
Nhưng khi màn hình dần đến gần, mọi người lại thấy được một cảnh tượng đầy khiếp sợ, thân thể người này cứng còng, trên quần áo còn vươn sương trắng, hiển nhiên…
“Mau!” Đội trưởng Thi trừng to mắt ra lệnh: “Mau lại gần đi! Thế này là…”
“Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu kinh ngạc hô to: “Đây chính là Địch Tân! Hắn ta… Hắn ta đông chết chính mình?”
“Mau!” Đội trưởng Thi gần như điên cuồng hô to: “Mau đi cứu hắn ta! Xem còn sống không?!”
Trong màn hình, các cảnh sát luống cuống tay chân kiểm tra tình hình của Địch Tân, nhanh chóng ba chân bốn cẳng đưa hắn ta ra bên ngoài…
“Chờ… Chờ đã!”
Đột nhiên, Triệu Ngọc nắm chặt điện thoại di động rống lớn một tiếng, cảnh sát trong video lập tức dừng lại.
“Các… các anh vào trong xem sao… Đó… đó là cái gì thế?”
Được Triệu Ngọc nhắc nhở, màn hình bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía sâu trong kho lạnh, mà cùng lúc ấy, tất cả mọi người đều sợ tới mức câm như hến!
Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy ở chỗ sâu trong kho lạnh vậy mà lại có ba cục đá hình khối chữ nhật khổng lồ, mà ba khối băng này lại được phủ bằng tấm vải nỉ màu rám nắng…