← Quay lại trang sách

Chương 2539 Linh hồn dị dạng (2)

20phút sau, trên xe cảnh sát“Không sao đâu, không sao đâu…” Đội trưởng Thi lau mồ hôi trên mặt, báo cáo với Triệu Ngọc: “Cô gái kia tên là Trương Hàm Diệc, hiện giờ không sao cả, cô ấy đã được cảnh sát bảo vệ, bây giờ đang ở nhà…”

“Phù…”

Nghe thấy cô gái vẫn an toàn, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Thật sự là quá giống” Nhiễm Đào nhìn bức ảnh của cô gái và nói: “Chẳng khác gì chị em của cô Tô cả! Thảo nào cuồng ma ướp lạnh này lại nhìn trúng cô ấy!”

“Làm ơn đi anh Đào” Thôi Lệ Châu vỗ Nhiễm Đào một cái: “Anh đừng đặt biệt danh linh tinh nữa! Tim tôi đang đập cực mạnh đây này, lúc điều tra vụ án thi thể nữ dưới cây cầu tôi cũng không hồi hộp đến thế, anh đừng thêm mắm thêm muối nữa!”

“Tâm lý của người này đã hoàn toàn bị chấp niệm làm cho dị dạng rồi…” Triệu Ngọc nói: “Hắn ta đóng băng cô Tô còn chưa đủ, vậy mà khi nhìn thấy những cô gái có diện mạo giống cô Tô, hắn ta cũng… Chậc chậc…”

“Tổ trưởng Triệu” Đội trưởng Thi nhìn điện thoại di động của mình, nói: “Địch Tân đã qua cơn nguy kịch, mạng của hắn ta cứng thật đấy! Nhưng mà bởi vì uống thuốc ngủ nên chỉ sợ còn cần một thời gian nữa mới có thể thẩm vấn!”

“Ừm…” Triệu Ngọc thở phào một hơi, lúc này, xe cảnh sát của bọn họ đang chạy trên đường đến bệnh viện thành phố La Duy.

“Đúng rồi” Đội trưởng Thi lại nói: “Đội kỹ thuật đã cẩn thận kiểm tra camera theo dõi rồi, còn so sánh với video giám sát bên ngoài nhà Địch Tân nữa, không phát hiện ra nghi phạm nào khác! Cho nên… hẳn là Địch Tân muốn tự sát! Hắn ta không có đồng lõa nào khác…”

“Sếp à” Thôi Lệ Châu thì cầm điện thoại di động của mình nói: “Tăng Khả vừa tra rồi, Địch Tân đã trả trước 40000 tệ tiền điện cho phòng mới, chi phí này cũng đủ duy trì cho 15 năm đấy…”

“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc không nhịn được cảm thán: “Người này…”

“Nếu đã làm vậy nhưng lại muốn tự sát…” Đội trưởng Thi cảm khái: “Nếu không phải tổ trưởng Triệu tìm được nơi này thì rất khó tưởng tượng 15 năm sau sẽ trông như thế nào…”

“Sếp à” Nhiễm Đào bên cạnh gãi đầu nói: “Sao tôi lại cảm thấy… vẫn có vấn đề! Anh nghĩ thử xem, ba khối băng khổng lồ kia đã đóng băng ba cô gái, mỗi một khối chắc đều nặng hai, ba trăm cân đúng không?”

“Địch Tân chỉ là một ông lão 66 tuổi, muốn đến kho lạnh còn phải bước xuống bậc thang, hắn ta… Một mình hắn ta thì khuân vác kiểu gì chứ?”

“Ừm…” Nghe được lời ấy, đội trưởng Thi vội vàng nói: “Đội kỹ thuật vừa mới kiểm tra xong, phát hiện trên khối băng này đều có dấu vết va chạm và cố định cực kỳ rõ ràng, phỏng chừng Địch Tân đã sử dụng công cụ gì nhỉ?”

“May mà hắn ta không chết” Nhiễm Đào nói: “Khi nào hắn ta tỉnh lại, phải tra hỏi cho rõ mới được… Không biết tên điên kia còn có thể giao tiếp như người bình thường hay không…”

“Sếp à” Lúc này, Thôi Lệ Châu vừa bấm điện thoại di động của mình vừa báo cáo với Triệu Ngọc: “Đây là tư liệu chi tiết về Địch Tân mà Tăng Khả vừa mới gửi tới, tiền hưu của người này không thấp đâu, mỗi tháng có hơn 8000 tệ đấy!”

Triệu Ngọc nhận lấy điện thoại di động để xem xét, đọc tư liệu rồi nói: “Không có thân thuộc hay bạn cũ, không có con cháu vướng bận, cô độc sống quãng đời còn lại, dù con mẹ nó nuôi thú cưng thì cũng là vật sống, tại sao… tại sao cứ muốn đông lạnh người ta lại chứ?”

“Lưu lại vẻ tốt đẹp… Có lẽ là vì thế nhỉ?” Thôi Lệ Châu nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Tên này bị bệnh không nhẹ đâu!”

Đích đích… Đích đích đích…

Đúng lúc này, điện thoại di động của đội trưởng Thi lại vang lên.

Sau khi nhìn thấy báo cáo mới nhất, đội trưởng Thi hưng phấn nói: “Thật tốt quá, Địch Tân đã tỉnh lại rồi!”

Mà ngay tại lúc đội trưởng Thi nói chuyện, xe cảnh sát vừa hay chạy đến bãi đỗ của bệnh viện thành phố La Duy.

Nhưng sau khi Triệu Ngọc xuống xe, lại nhìn thấy Miêu Anh, Ngô Tú Mẫn đang đứng đợi ở cửa, họ vừa mới từ Côn Dương chạy tới đây.

“Oa, hai chị đều đến đây à?!” Thôi Lệ Châu hưng phấn tiến lên khoác lấy cánh tay của Miêu Anh.

“Triệu đại thần thám thật lợi hại!” Miêu Anh thì mỉm cười trêu ghẹo: “Vụ án này lẽ ra được giao cho em, nhưng cuối cùng vẫn do anh tự mình giải quyết, thật không hổ là người quét sạch các vụ án huyền bí mà!”

“Mọi người khen anh mà chẳng có lời nào mới mẻ cả” Triệu Ngọc đáp lại một câu, rồi nói tiếp: “Hai người tới đúng lúc lắm, cuồng ma đông lạnh này vẫn nên để hai người thẩm vấn đi! Tôi sợ tôi sẽ không nhịn được muốn đánh hắn ta một trận, nhưng hắn ta đã 66 tuổi, tôi sợ khiến hắn ta bị thế nào…”

“Lấy cớ, rõ ràng là lấy cớ mà” Ngô Tú Mẫn cười nhẹ: “Cậu chỉ là muốn nhàn hạ mà thôi!”

“Vậy… Cái kia…” Triệu Ngọc nhìn quanh một lượt, vốn muốn hỏi tại sao Tịch Mộng Na không tới đây?

Nhưng nghĩ lại thì lập tức hiểu ra, bởi vì xảy ra vụ ám sát ở chùa cổ Tĩnh Giang nên Tịch Mộng Na hiển nhiên được bảo vệ trọng điểm, không thể tùy tiện ra ngoài.

Ôi ôi!

Thẳng đến lúc này, Triệu Ngọc mới nhớ tới một chuyện khác, mình cũng bị cấm chừng mà? Lúc trước, hắn đã đồng ý với sếp Lê Tịnh và Đinh Lam là dù mình không ra ngoài cũng có thể phá án!

Thế nhưng, bởi vì đột nhiên lấy được manh mối quan trọng nên hắn đã quên sạch không còn một mảnh.

Hắn nhanh chóng xem xét bên ngoài bệnh viện, không hề nghi ngờ, đội đặc công của phòng Đặc Cần đang bảo vệ cho hắn, thế mà hắn lại gây phiền toái cho người ta.

Nhưng mà đến bây giờ, hắn vẫn chưa nhận được lời cảnh cáo của Lê Tịnh và Đinh Lam, xem ra, có lẽ bên phía phòng Đặc Cần đã thông cảm cho sự đau khổ của hắn nhỉ?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc ôm quyền về phía xa, xem như tỏ lòng biết ơn với đội đặc công đang âm thầm bảo vệ hắn, sau đó mới đi theo mọi người vào trong bệnh viện.

Lúc này Triệu Ngọc càng thêm cảnh giác, còn tiến hành cường hóa máy thăm dò tàng hình mà mình vốn vẫn luôn bật, như vậy là một khi có nguy hiểm gì, mình có thể biết được trước tiên.

Nhưng dù là như thế, nhưng trong lòng Triệu Ngọc vẫn hiểu, dù sao hắn đột ngột ra ngoài thế này, lại có phòng Đặc Cần âm thầm bảo vệ, trong thời gian ngắn như vậy, hẳn là kẻ địch không thể tới gần!

Đương nhiên, cho dù có thì hắn cũng không sợ. Mình có nhiều đạo cụ trâu bò như vậy, còn đang ngóng trông kẻ địch có thể xuất hiện cơ…

Sau khi lên tầng, mọi người đến thẳng phòng bệnh đặc biệt.

Lực lượng cảnh sát đông đảo đã sớm được bố trí bên ngoài phòng bệnh, khống chế tội phạm một cách chặt chẽ.

Đội trưởng Thi đầu tiên là trao đổi với bác sĩ một lúc, sau khi được cho phép, Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn mới tiến vào phòng bệnh, đối mặt trực tiếp với tên đóng băng cuồng ma này.

Triệu Ngọc đi vào căn phòng có thể nghe lén, vừa đợi cuộc thẩm vấn mở màn, vừa mở điện thoại di động ra, đọc kỹ tư liệu về Địch Tân một lần nữa.

Đồng thời, hắn cũng đeo thiết bị liên lạc, như vậy là lập tức có thể trao đổi với Miêu Anh bất cứ lúc nào.

Trên giường bệnh, tình hình của Địch Tân tốt hơn dự đoán của mọi người rất nhiều, không phải dùng bình thở oxi, chỉ bật máy theo dõi nhịp tim.

Hơn nữa, hắn ta trông khỏe mạnh, không giống như người 66 tuổi.

Cuộc thẩm vấn kiểu này không cần lời dạo đầu quá dài, sau khi hỏi tên và thông tin cơ bản, Miêu Anh và Ngô Tú Mẫn lập tức tiến vào chủ đề thẩm vấn…

Ngay tại lúc thẩm vấn, đội trưởng Thi lén lút đi đến bên cạnh Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói với hắn.

“Tổ trưởng Triệu” Đội trưởng Thi đưa cho Triệu Ngọc xem một bức ảnh trên điện thoại di động của mình, đồng thời nói: “Chúng tôi đã xác nhận lai lịch của cô gái mặc váy liền áo trong khối băng rồi! Cô ấy là sinh viên của Học viện Mỹ thuật Côn Dương, mất tích năm năm trước, khi mất tích chỉ mới mười tám tuổi…”