Chương 2540 Linh hồn dị dạng (3)
Ngày 4 tháng 7 năm 1986, tại khu Bàn Long ở thành phố Côn DươngTám giờ sáng, một cô gái xinh đẹp mặc áo lông dê màu trắng và váy màu đen, đang lái một chiếc xe Flying Pigeon chạy dọc theo đường nhỏ trên bờ sông.
Ánh mặt trời chiếu xuống hai gò má trắng nõn của cô ấy, lóe lên một vầng sáng khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
“Tô Lỵ!”
Khi cô gái lái đến nơi nào đó bên bờ sông thì ở dưới bóng râm bên kia, giọng của một người đàn ông vang lên.
“Ủa?”
Cô gái nhanh chóng dừng xe lại, nhìn về phía bóng râm, thấy một chiếc xe Buick màu đen đang đậu ở đó, bên cạnh xe có một người đàn ông mặc áo lông dê màu rám nắng đang đứng.
Người đàn ông mặt như Quan Ngọc, ngọc thụ lâm phong, diện mạo cực kỳ xuất chúng.
“Địch Tân? Sao lại là anh?” Tô Lỵ lái xe đạp đến gần, bất ngờ hỏi: “Trùng hợp thế?”
“Không phải trùng hợp đâu” Vẻ hưng phấn hiện lên trong ánh mắt Địch Tân: “Anh biết em sẽ đi ngang qua nơi này, nên cố ý chờ em đấy!”
“Hả? Chờ em?” Tô Lỵ buồn bực: “Chờ em làm gì?”
“Ừm…” Địch Tân co quắp nói: “Anh nghe nói em sắp đi thủ đô à?”
“Đúng vậy, anh đã biết rồi à?” Ánh mắt Tô Lỵ nhìn về phía đối phương càng thêm nghi hoặc.
“Ừm…” Địch Tân nhăn nhó chà xát tay, chỉ vào ô tô của mình và nói: “Anh… Anh có xe, anh đưa em đi!”
“Cái gì? Anh… Anh đùa gì thế…” Tô Lỵ nhíu mày nói: “Chúng ta đều ở Nam Vân đấy, anh lái xe chở em đi thủ đô? Anh… nghĩ gì thế?”
“Tô Lỵ, ừm…” Địch Tân nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt khẩn trương, không dám nhìn thẳng đối phương: “Anh… Bây giờ anh lên làm giám đốc kỹ thuật nhà máy điện gia dụng rồi, anh… chỗ bọn anh có nghiệp vụ liên quan với thủ đô, anh… anh cũng có thể xin đến đó, anh… anh có thể đưa em đi cùng, tới thủ đô rồi, anh cũng có thể… có thể chăm sóc cho em!”
“Địch Tân, anh đang nói cái gì vậy? Sao em cứ cảm thấy hôm nay anh có hơi bất thường thế?” Tô Lỵ nghe ra vấn đề, nói: “Em đi công tác, trường học sẽ chi trả cho em! Tại sao em phải đi cùng với anh chứ?”
“Anh… anh lo lắng em chỉ có một mình, lại là con gái, còn xinh đẹp như vậy, không an toàn lắm…” Địch Tân lộ ra biểu cảm năn nỉ.
“Em an toàn hay không cũng đâu liên quan gì đến anh!” Tô Lỵ chính trực nói: “Cám ơn ý tốt của anh, chuyện của em, em sẽ tự mình giải quyết!”
Nói xong, Tô Lỵ xoay người định đi.
“Ấy?” Địch Tân khẩn trương, vươn tay định ngăn trở, nhưng duỗi đến trước người Tô Lỵ thì lại không dám chạm vào, luống cuống tay chân nói: “Tô Lỵ, mấy bức thư anh gửi cho em… Em…”
“Địch Tân” Tô Lỵ dừng lại, xoay người trịnh trọng nói: “Em đã kết hôn, con của em đã hai tuổi rồi…”
“Không, anh… anh không quan tâm đến mấy chuyện đó” Địch Tân dùng sức nhấn mạnh: “Anh đã rất cố gắng, vì em mà anh đến Côn Dương học, còn tìm được công việc, chiếc ô tô này tuy rằng là của đơn vị, nhưng cơ bản cũng là của anh thôi…”
“Địch Tân, Địch Tân, anh có thể tỉnh táo một chút hay không, anh đang nói cái gì thế?” Tô Lỵ nghiêm túc nói: “Anh cố gắng, anh thành công, em mừng cho anh! Nhưng mà sự thành công của anh không liên quan đến em, anh là anh, em là em, bây giờ em đã là vợ, là mẹ rồi, mời anh đừng nói năng lừa mình dối người như vậy nữa có được không?”
“Không…” Địch Tân run rẩy nói: “Em không thể đối xử với anh như vậy được, tất cả những gì anh làm đều là vì em mà!”
“Anh! Thật ngang ngạnh…”
Tô Lỵ thất vọng lắc lắc đầu, xoay người đẩy xe đạp của mình định rời khỏi.
Kết quả, Địch Tân vốn đang quá kích động, không ngờ lại xông lên túm xe đạp của Tô Lỵ.
“Này, rốt cuộc anh muốn làm gì thế?” Tô Lỵ trách cứ: “Anh… buông ra! Buông ra!”
“Không, em đừng đối xử với anh như vậy” Địch Tân kích động cầu xin: “Em đã quên là hồi nhỏ em đã đồng ý với anh cái gì rồi sao? Em đã nói là sau này em sẽ gả cho anh, em nói mà không giữ lời…”
“Anh… anh bị bệnh à?” Tô Lỵ buồn bực gắt lên: “Lúc ấy chúng ta đều là trẻ con, sao anh lại có thể tin là thật chứ? Anh cũng được coi là trí thức cao cấp, sao có thể ngây thơ như vậy được? Anh mau buông ra cho tôi! Buông ra!” Tô Lỵ dùng sức kéo xe đạp lại, đồng thời uy hiếp: “Nếu anh không buông ra, tôi sẽ kêu lên đấy!”
“Đừng, đừng mà…” Địch Tân vẫn kéo lại xe đạp: “Đừng rời khỏi anh, anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất, Tô Lỵ, đừng rời khỏi anh, không có em thì cuộc đời của anh sẽ trở nên vô nghĩa…”
“Buông ra!” Tô Lỵ thật sự nóng nảy, lập tức lớn tiếng la lên: “Bớ người ta! Bớ người ta!!!”
“Đừng, đừng hô hoán!” Địch Tân sợ hãi, bỗng dưng xông lên ôm Tô Lỵ vào lòng, đồng thời bịt miệng của cô ấy lại!
Bịch…
Xe đạp bị đổ xuống đất…
“Ưm ưm… Ưm ưm ưm…” Tô Lỵ sợ hãi, dùng sức giãy giụa, nhưng bàn tay to của Địch Tân giống như kìm sắt, cô ấy không giãy ra được.
Cô ấy muốn hô lên cầu cứu, nhưng lại chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm…
“Đừng như vậy, đừng như vậy…” Địch Tân đã không thể khống chế được mình, vì quá bối rối nên hắn ta mở cửa xe, kéo Tô Lỵ vào trong…
“Đừng kêu, đừng kêu…” Địch Tân sợ bị người ta nhìn thấy nên vẫn dùng sức bịt miệng Tô Lỵ, đồng thời liên tục lẩm bẩm: “Em không thể rời khỏi anh, em là của anh, em là của anh…”
Ban đầu, hắn ta kéo Tô Lỵ lên xe, định khởi động ô tô để rời khỏi nơi này.
Nhưng mà trong lúc vội vàng, hắn ta đánh rơi chìa khóa ô tô, nó vừa hay rơi vào khe hở giữa hai cái ghế.
Hắn ta đành phải cúi xuống nhặt, cuối cùng khi nhặt được chiếc chìa khóa, hắn ta lại đột nhiên phát hiện phía dưới cánh tay kia vậy mà không có động tĩnh gì cả.
“Hả?” Địch Tân nhanh chóng buông cánh tay ra, lại phát hiện cả người Tô Lỵ run rẩy, sắc mặt cô ấy tái nhợt, miệng sùi bọt mép, dường như đã bị động kinh…
“Tô Lỵ, Tô Lỵ…” Địch Tân sợ hãi nhưng không có kiến thức y học, ngoại trừ ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng ra, hắn ta hoàn toàn không biết làm gì khác.
Gần như ngay cả một phút cũng chưa đầy, Tô Lỵ lập tức ngừng run rẩy, không bao giờ cử động nữa.
Mắt cô ấy không hề nhắm lại, con ngươi dần giãn ra, nghiễm nhiên đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa!
“Không… Không không không… Em hãy cố kiên trì, cố kiên trì nhé” Địch Tân sợ tới mức luống cuống tay chân: “Anh chở em đi bệnh viện, đi bệnh viện ngay…”
Địch Tân nhanh chóng đỡ Tô Lỵ ngồi lên ghế lái phụ, nhưng Tô Lỵ vô lực chống đỡ, nhanh chóng ngã sang một bên.
Địch Tân run rẩy dò hơi thở, sau đó lại sờ mạch đập, lúc này mới tuyệt vọng phát hiện Tô Lỵ đã chết…
“Sao… Tại sao lại có thể như vậy được!” Địch Tân sắp điên rồi, hắn ta túm tóc mình, chỉ hận không thể nhổ sạch!
Hắn ta không tài nào hiểu nổi rốt cuộc Tô Lỵ đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng vừa rồi mình đã sử dụng sức lực quá mạnh khiến Tô Lỵ chết, nên hắn ta hối hận tuyệt vọng, thậm chí còn bật khóc…
Lúc này, hắn ta đột nhiên nhìn thấy ven sông có mấy bà lão đang đi mua thức ăn, hắn ta khẩn trương trong lòng, vội vã mở cửa ra, nhấc xe đạp của Tô Lỵ lên và nhét vào cốp xe ô tô…
Sau đó, hắn ta trở lại ghế lái và khởi động ô tô, nhanh chóng lái xe, chỉ trong nháy mắt đã lập tức rời khỏi con đường nhỏ bên bờ sông…