Chương 2541 Người nhà
“Lúc ấy…” Trên giường bệnh, Địch Tân uể oải nhớ lại và nói: “Tôi đang ở nhà máy điện gia dụng để nghiên cứu hạng mục đông lạnh, có phòng thí nghiệm riêng…”“Cái chết của Tô Lỵ đả kích tôi, ban đầu, tôi muốn tìm một nơi chôn cô ấy… Nhưng mà… khi nhìn dung nhan xinh đẹp của cô ấy, lại tưởng tượng đến cảnh dung nhan ấy sẽ hư thối dưới mặt đất, trong lòng tôi lại càng khó có thể chấp nhận…”
“Tôi đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng, tôi đã ra một quyết định… Nếu tôi… Nếu tôi giữ lại được dung nhan của Tô Lỵ, dừng hình ảnh ở thời khắc cô ấy xinh đẹp nhất, nếu về sau mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy cô ấy…”
“Vì thế, tôi đã chuẩn bị chất lỏng đóng băng tiên tiến nhất thời đó, ướp Tô Lỵ trong một khối băng lạnh…”
“Thế là tôi có thể nhìn thấy cô ấy mỗi ngày…”
“Mới đầu là ở phòng thí nghiệm của tôi, tôi dùng một tấm vải bạt che lại, giấu trong góc phòng phía sau kho lạnh…”
“Tôi biết đó không phải là kế lâu dài, cho nên sau này, tôi đã xin lãnh đạo nhà máy cấp cho một ngôi nhà trệt, cải tạo một gian phòng thành phòng băng, thế mới đưa Tô Lỵ vào nhà…”
“Sau đó, tôi lo lắng khách khứa đến nhà, nên đã đào tầng hầm trong phòng nhỏ, cải tạo nó thành kho lạnh, cuối cùng mới yên tâm được…”
“Lúc ấy, Tô Lỵ giống như gia đình của tôi vậy, chỉ có cô ấy là động lực và hy vọng để tôi kiên trì sống sót!”
“Tuy rằng, tôi biết cô ấy không có khả năng đáp lại tôi, nhưng mà tôi vẫn tìm cô ấy trò chuyện mỗi ngày…”
“Ông…” Lo lắng Địch Tân sẽ sa vào thế giới của mình nên Miêu Anh nhắc nhở: “Nếu ông đã có Tô Lỵ thì tại sao còn muốn làm hại các cô gái khác chứ? Ba cô gái bị đông lạnh khác là ai?”
“Tôi đã xây kho lạnh trong nhà mình, kho lạnh rộng rãi như vậy, chỉ có một mình Tô Lỵ, hiển nhiên là rất quạnh quẽ, tôi lo lắng cô ấy sẽ cô đơn cho nên đã tìm thành viên mới cho gia đình chúng tôi…”
Vừa nghe thấy ba chữ “thành viên mới”, đoàn người Triệu Ngọc vốn đang nghe lén chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, trên thế giới này có rất nhiều loại khủng bố và tàn nhẫn, nhưng cố tình loại này mới là đáng kinh sợ nhất!
“Nhoáng lên một cái, tôi và Tô Lỵ đã sinh sống với nhau hơn hai mươi năm, dù thế nào cũng phải có con đúng không?” Địch Tân vẫn kể câu chuyện dị dạng của hắn ta: “Cho nên tôi lần lượt mua thêm ba đứa trẻ cho chúng tôi, thế là Tô Lỵ sẽ không tịch mịch nữa…”
Nghe đến đó, Miêu Anh như có kim đâm ở lưng, cô và Ngô Tú Mẫn trao đổi ánh mắt một cái, nhanh chóng chuyển sang đề tài tiếp theo, hỏi:
“Thế thì… Sau này đã xảy ra chuyện gì khiến ông bắt đầu nảy ra ý định tự sát?”
“Xảy ra chuyện gì…” Địch Tân chậm rãi nhớ lại một chút, khuôn mặt đột nhiên run rẩy, nước mắt cũng không thể kìm được mà trào ra: “Tôi đã đánh mất Tô Lỵ rồi! Hu hu…”
“Bởi vì phá dỡ nên ông phải chuyển nhà à?” Miêu Anh lo lắng Địch Tân sẽ đột nhiên suy sụp nên nhanh chóng hỏi tiếp.
“Đúng vậy, đúng vậy… Hu hu…” Địch Tân khóc nói: “Chính phủ muốn phá dỡ, nhà cũ của tôi không giữ được thì kho lạnh cũng không giữ được, tuy rằng tương lai có thể ở nhà mới nhưng nếu là nhà cao tầng thì tôi làm sao có thể lắp đặt kho lạnh chứ? Như vậy có khác gì giết Tô Lỵ và con cái chúng tôi đâu?”
“Cho nên tôi chỉ có thể đến nơi khác xem xét nhà mới, tôi tìm… tìm rất nhiều nơi…” Địch Tân đờ đẫn nói: “Cuối cùng, cuối cùng tôi cũng tìm được một nơi thích hợp ở La Duy này, nơi đó trước kia là xưởng chế biến thịt bò, vừa rộng rãi lại cực kỳ rẻ, hơn nữa trong thời gian ngắn sẽ không có khả năng bị phá dỡ cho nên tôi lập tức mua lại nơi đó!”
“Lúc này, tôi gần như đập hết số tiền tiết kiệm được để xây dựng một kho lạnh tốt nhất, dựa theo tiêu chuẩn quốc tế để xây” Địch Tân thì thào: “Vì muốn chuyển gia đình qua đó, tôi còn cố ý mua một chiếc ô tô…”
“Nhưng… Nhưng tôi không ngờ tới… Ô tô thì mới, nhưng kỹ thuật điều khiển của tôi đã lỗi thời từ lâu… Haiz…” Địch Tân đau đớn nói: “Tôi đã đi tuyến đường chuyển nhà mấy lần rồi, cái gì cũng đã chuẩn bị xong, lại không ngờ vẫn xảy ra ngoài ý muốn!”
“Lúc ấy là ba giờ đêm, trên đường chẳng có một chiếc ô tô nào nên tôi tự nhiên chạy nhanh hơn… Nhưng tôi không ngờ lại có một chiếc xe vận tải lớn đột nhiên lao ra khỏi đường hầm, còn trực tiếp lao về phía tôi…”
“Tôi sợ hãi, đánh mạnh tay lái khiến xe mất khống chế, lao sang làn đường ngược chiều, còn tông vào vòng bảo vệ…”
“Nếu không phải vòng bảo vệ bằng đá kia rất cứng cáp thì chỉ sợ cả tôi lẫn ô tô đều rơi xuống sông rồi…”
“Cửa phía sau bị bung ra, một khối băng rơi xuống, chỉ trong nháy mắt đã trôi theo dòng sông…” Địch Tân lộ vẻ tuyệt vọng: “Tôi thật sự rất hối hận, tại sao tôi… tại sao tôi lại đặt Tô Lỵ ở trên cùng chứ! Người bị rơi xuống sông chính là cô ấy, là người yêu của tôi… Hu hu hu…”
Nói đến đây, Địch Tân bật khóc.
“Vậy… Kế tiếp thì sao?” Ngô Tú Mẫn am hiểu giao tiếp với người có tâm lý dị dạng, tiếp tục hỏi: “Tại sao ông muốn tự sát? Vì ông đã mất đi Tô Lỵ à?”
“Đúng, đúng… Tôi không thể… Tôi không thể chấp nhận nổi…” Địch Tân nước mắt giàn giụa nói. “Tất cả những gì tôi có, tất cả những gì tôi làm đều là vì cô ấy! Tôi… Tôi không thể mất đi cô ấy được, thế nhưng… Tôi lại không có bất cứ biện pháp nào cả…” Địch Tân nói: “Ngày hôm sau, tôi chợt nghe thấy tin tức về thi thể nữ được phát hiện gần chùa cổ Tĩnh Giang…”
“Lúc ấy, tôi không có bất cứ biện pháp nào cả… Hu hu hu…” Địch Tân đau đớn nhớ lại: “Ban đầu, tôi còn thử bình tĩnh lại, cố gắng thuyết phục mình rằng dù Tô Lỵ đi rồi, nhưng tôi vẫn còn mấy đứa con của chúng tôi nữa…”
“Thế nhưng, tuy rằng bọn trẻ đều trông rất giống Tô Lỵ, nhưng tôi lại không còn cảm nhận được tim đập của mình nữa, trái tim của tôi dường như cũng hòa tan theo Tô Lỵ rồi…”
“Tôi lúc này mới hiểu được Tô Lỵ đi rồi, tôi cũng nên đi…” Địch Tân tuyệt vọng nói: “Cho nên tôi đã chuẩn bị xong tất cả, lấy toàn bộ số tiền còn lại của mình để trả tiền điện…”
“Sau đó, tôi uống thuốc ngủ, muốn hôn mê với ba đứa con… Nhưng… lại không ngờ rằng khi mở mắt ra, tôi lại nằm ở đây…”
“Nhưng… Ngày đó dù sao cũng đã xảy ra tai nạn xe cộ, tôi biết, rất có thể là mình sẽ không trốn thoát được rồi?”
Nói đến đây, Địch Tân ngừng khai, trong phòng bệnh chìm vào im lặng.
Sau khi im lặng hơn mười giây, Miêu Anh mới hỏi: “Địch Tân, lúc ông đông lạnh Tô Lỵ, bà ấy đã kết hôn và có con, tại sao ông… còn muốn đi phá hỏng cuộc sống của bà ấy, ông có nghĩ tới tất cả tội ác này đều bắt nguồn từ sự ích kỷ của ông không?”
“Tôi… ích kỷ sao?” Địch Tân nói: “Là Tô Lỵ không giữ lời cơ mà? Hồi nhỏ, cô ấy đã đồng ý với tôi rằng lớn lên sẽ gả cho tôi, nhưng mà… Cô ấy lại gả cho người khác, dù là vậy nhưng tôi cũng không ghét bỏ cô ấy, tôi ích kỷ sao?”
“Lời vui đùa hồi nhỏ, sao ông có thể coi là thật được?” Miêu Anh tiếc hận oán thán.
“Cô ấy… Cô ấy trông rất đẹp” Địch Tân lại nói một cách tối nghĩa: “Trên đời này, không còn người phụ nữ nào xinh đẹp hơn cô ấy! Cô ấy đã đồng ý làm vợ của tôi thì sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, chúng tôi đã giữ mình suốt 34 năm, tôi thấy đủ rồi, thấy đủ rồi… Ha ha… Ha ha ha a…”