← Quay lại trang sách

Chương 2542 Tin tức tốt

“Không thể không nói… Tên Địch Tân này thật ra là người rất ưu tú!” Trong văn phòng, Tăng Khả chỉ vào một bức ảnh trên màn hình, nói: “Hắn ta đã giành được nhiều giải thưởng, vào những năm 1990, có thể nói là quyền uy cả nước trong lĩnh vực thiết bị truyền tin vô tuyến, thậm chí còn nhận được lời mời từ đại học Berlin ở Đức…”Trên bức ảnh là Địch Tân chụp chung với một vài học giả nước ngoài, có thể thấy Địch Tân trẻ trung, đẹp trai và khí chất ngời ngời, dù thế nào đi nữa cũng không thể làm người ta liên tưởng đến cuồng ma đông lạnh biến thái suy sụp!

“Tại sao… Tại sao sau này hắn ta lại trở nên như vậy chứ?” Tịch Mộng Na nhai kẹo cao su thổi bong bóng, lắc đầu nói: “Chẳng lẽ… đều là vì cô Tô kia ư? Sao sức hấp dẫn của cô Tô lại lớn đến thế nhỉ?”

“Tôi vừa mới tìm đọc được một vài tư liệu” Ngô Tú Mẫn nói: “Mẹ Địch Tân mất vì bệnh khi hắn ta được hai tuổi, cha thì không bao giờ tái giá, có lẽ là do thiếu thốn tình thương của mẹ…”

“Những gì hắn ta khai lúc trước không được chi tiết cho lắm” Miêu Anh nói: “Hắn ta và cô Tô là bạn học cấp 1 và cấp 2, sau đó thì hắn ta đến học ở Học viện Công nghệ Côn Dương chỉ để được gần gũi cô Tô…”

“Từ trong lời nói của hắn ta thì có thể hiểu được tuy rằng cô Tô đã cự tuyệt lời tỏ tình của hắn ta, nhưng mà không ghét bỏ hắn ta. Còn nữa, hắn ta từng viết rất nhiều thư cho cô Tô, cho nên lúc bọn họ cùng sống ở Côn Dương, có lẽ còn xảy ra chuyện gì đó nhỉ?”

“Sớm hay muộn thì chúng ta cũng sẽ biết rõ ràng những chuyện đó thôi” Triệu Ngọc nói: “Địch Tân không giống lắm với các tội phạm mà trước kia chúng ta từng tiếp xúc, trí nhớ của hắn ta vẫn còn tốt, hơn nữa còn bằng lòng cung khai, cho nên những chi tiết đó sẽ dần dần được làm rõ thôi!”

“Đúng vậy, ít nhất…” Thôi Lệ Châu vỗ tay nói: “Vụ án này xem như kết thúc rồi! Thật sự là… không dễ dàng gì!”

“Đúng thế!” Tịch Mộng Na thổi bong bóng, phụ họa thêm: “Địch Tân gây án một mình, không có đồng lõa, cuối cùng chúng ta cũng có thể kết án rồi! Đêm nay, có phải chúng ta nên đi ăn mừng không? Tôi gần như không thể chờ đợi nữa rồi!”

“Đúng là tín đồ ăn vặt…” Triệu Ngọc lườm Tịch Mộng Na một cái, nhắc nhở: “Cô đã quên là cô bị nhốt ở Cục Cảnh sát, không thể ra ngoài rồi à?”

“…” Tịch Mộng Na lập tức nghẹn lời, ánh mắt tỏ ra vô tội.

“Không sao” Thôi Lệ Châu kéo Tịch Mộng Na, nói: “Tôi gói lại rồi mang về cho cô, muốn ăn cái gì thì cứ liệt kê danh sách đi, ha ha…”

“Thật không công bằng!” Tịch Mộng Na hất cánh tay ngọc, nói: “Tại sao anh lại không sao cả? Còn tôi thì lại bị cấm chừng trong Cục Cảnh sát? Thế này có khác gì ngồi tù đâu?”

“Ai bảo?” Triệu Ngọc xòe tay ra, nói: “Tôi cũng bị cấm ra ngoài mà! Lúc trước chỉ là vì vội vã bắt tội phạm nên quên mất thôi… Hãy chờ xem, phòng Đặc Cần sẽ lập tức gọi điện thoại đến đấy…”

Kết quả, cứ như ứng nghiệm vậy, Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì điện thoại di động đã lập tức vang lên.

Sau khi nhấn nghe, giọng của sếp Lê Tịnh vang lên: “Triệu Ngọc, chúc mừng nhé ngài thám tử, lại phá được vụ án mới rồi!”

“Ôi, cảm ơn cảm ơn” Triệu Ngọc lúng túng cười nói: “Thực lực của tôi không cho phép, đã nói là phá án trong hai ngày rồi, không ngờ lại chỉ mất một ngày đã xong, thật là ngại quá, hổ thẹn quá đi…”

“Ha ha…” Sếp Lê Tịnh vốn luôn nghiêm túc ít nói cười cũng bị da mặt dày của Triệu Ngọc chọc cười: “Triệu Ngọc à, anh thật đúng là tự kỷ! Không phải anh đã nói dù không ra ngoài cũng có thể phá án à? Tại sao vẫn đi ra ngoài thế? Anh có biết anh đã khiến các anh em khó khăn đến thế nào không?”

“Thật ngại quá, thật ngại quá” Triệu Ngọc áy náy nói: “Tôi nhất thời hưng phấn quá nên quên béng mất, ha ha, thật sự là tôi quên mất!”

“Được rồi, nể tình quan hệ giữa chúng ta, tôi sẽ không so đo với anh làm gì, tôi vẫn nên nói cho anh một tin tức tốt trước đi!” Lê Tịnh nói: “Đồng bọn của sát thủ đã bị chúng tôi tìm ra rồi, bọn chúng quả thực đến từ tổ chức Dạ Xoa…”

“Ồ?” Triệu Ngọc hưng phấn: “Thật à? Có mấy đồng lõa thế?”

“Chỉ có một thôi!” Lê Tịnh nói: “Vợ con của tài xế xe tải hẳn đã chết trong tay người này!”

“Hẳn?” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Nói như vậy tức là vẫn không thể bắt được người sống à?”

“Đúng vậy” Lê Tịnh nói: “Sau khi người của chúng ta bao vây hắn, hắn đã lập tức uống thuốc độc tự sát, nhưng mà… Thông qua thiết bị của hắn ta để phán đoán thì vụ ám sát lần này chỉ có hai người bọn chúng mà thôi!”

“Cho nên…” Triệu Ngọc mừng rỡ: “Bây giờ chúng tôi an toàn rồi à?”

“Ừm… Vẫn nên cẩn thận hơn mới được!” Lê Tịnh nói: “Càng là vào thời điểm thế này thì càng nên giữ cảnh giác!”

“Tôi biết rồi” Triệu Ngọc nói: “Tôi sẽ tận lực không hành động phô trương!”

“Đề nghị của tôi là…” Lê Tịnh nói: “Nếu vụ án đã được phá rồi thì hãy giao công việc xử lý hậu kỳ cho Cục Cảnh sát địa phương đi! Những nơi công cộng đó không thích hợp với anh, anh hãy sống ru rú trong nhà đi…”

“Tôi nhận lời đề nghị của cô” Triệu Ngọc nói: “Cuồng thám tôi đây vẫn luôn bề bộn, chưa bao giờ thích xuất đầu lộ diện cả, bằng không, bây giờ tôi đã sớm trở thành thám tử đệ nhất thế giới rồi, cô nói xem có đúng không?”

Tút…

Điện thoại bị đối phương dứt khoát cúp luôn.

“Không ngờ lại tắt cuộc gọi của tôi…” Triệu Ngọc nhìn điện thoại di động của mình, khóe miệng tỏ ra đắc ý.

Thật không ngờ, phòng Đặc Cần quả nhiên danh bất hư truyền, trong thời gian ngắn như vậy mà lại tìm được đồng lõa, giải trừ hậu hoạn của mình.

Đây đúng là song hỉ lâm bồn, à không, song hỷ lâm môn mà! Ha ha ha…

Nhận được tin tức này, Triệu Ngọc vốn luôn căng thẳng mới được thả lỏng không ít.

Ai cũng nói Dạ Xoa lợi hại, bây giờ xem ra cũng chỉ thế mà thôi!

Chẳng lẽ bởi vì trong trận chiến ở cao ốc Phú Hào, mình đã xử lý hết nhân vật trâu bò của Dạ Xoa rồi à?

“Triệu Ngọc, thế nào? Thế nào rồi?” Tịch Mộng Na dường như đã nghe ra điều gì, nhanh chóng đến hỏi: “Cấp trên nói gì thế? Có phải tôi có thể đi ra ngoài rồi không?”

“Cấp trên nói là đang giai đoạn nguy hiểm, chúng ta không thích hợp ở đây tiếp tục làm công tác kết án, vẫn nên rời khỏi đây sớm đi…” Triệu Ngọc thuận miệng nói.

“À…” Tịch Mộng Na thất vọng: “Rời khỏi đây thì đi được đâu chứ? Nếu không loại bỏ được uy hiếp thì chúng ta sẽ luôn phải sống trong sợ hãi!”

“Tôi nói rồi, có tôi đây!” Triệu Ngọc tự tin cười nói: “Đừng lo lắng nhiều nữa, tối nay chúng ta đúng là nên đi ăn mừng, Tiểu Thôi…” Hắn ngoắc tay nói với Thôi Lệ Châu: “Đặt một nhà hàng cao cấp đi! Đêm nay tôi mời, gọi cả nhóm đội trưởng Thi nữa, nhiều ngày qua, tất cả mọi người đều vất vả rồi…”

“Á á… Quá tuyệt vời!” Thôi Lệ Châu hưng phấn vỗ tay: “Tôi biết ở Côn Dương có một nhà hàng rất ngon, tôm hùm cua đều nặng ít nhất 2,5 kg trở lên đấy…”

“Oh yeah!” Đoàn người Nhiễm Đào lập tức hưởng ứng, bên trong văn phòng lập tức tràn đầy vui vẻ phấn chấn.

“Hừ, ít nhất 2,5 kg trở lên? Tôm hùm cua mà nặng ít nhất 2,5 kg trở lên thì chẳng phải sẽ nghẹn chết à?” Triệu Ngọc nhỏ giọng than thở một câu, xoay người đi tới gần Miêu Anh, nói cho cô những lời Lê Tịnh vừa nói.

“Thế thì quá tốt rồi!” Miêu Anh nói: “Cuối cùng chúng ta cũng có thể thả lỏng một chút rồi! Anh yên tâm, em sẽ lập tức xin Tổng cục Hình sự giao hết công tác thẩm tra xử lý hậu kỳ của ba vụ án cho Cục Cảnh sát địa phương…”

“Phù…” Triệu Ngọc thở ra một hơi, đưa tay đặt lên vai tiểu thư Miêu, nói: “Lần này thì anh không đùa đâu, Miêu Miêu à, sau khi rời khỏi Nam Vân, anh không muốn về sớm, hay là… chúng ta đến nơi nào gần đây có phong cảnh đẹp để nghỉ ngơi đi! Không bằng đi Quế Châu chơi, anh chưa đến Ly Giang lần nào cả…”

Triệu Ngọc đang cao hứng phấn chấn nói thì điện thoại di động của hắn lại vang lên, lúc này, người gọi cho hắn lại là một chuỗi dãy số lạ.

Thấy thế, Triệu Ngọc đành phải đi đến góc phòng để nhấn nghe điện thoại.

“A lô…”

Sau khi chào hỏi, một giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại, Triệu Ngọc chỉ nghe được vài giây, sắc mặt chậm rãi thay đổi…