Chương 2543 Thêm tiền thưởng?
“Triệu Ngọc, anh không sao chứ?” Trong bữa tiệc buổi chiều, Miêu Anh lặng lẽ bóp cánh tay của Triệu Ngọc một cái, hỏi: “Sắc mặt của anh có vẻ không tốt lắm!”“Không sao đâu, anh chỉ mệt thôi” Triệu Ngọc đặt lên bàn tay ngọc của tiểu thư Miêu, nói: “Khi nào về nghỉ ngơi một chút là được!”
“Cuộc gọi mà anh nhận được ban nãy… là cha em phải không?” Miêu Anh lại quan tâm hỏi một câu: “Có phải lại xảy ra vụ án nào không?”
“Không, không phải, là Tiêu Hàng!” Triệu Ngọc nói: “Anh ta đã bắt được đồng lõa của tên sát thủ kia rồi nên gọi điện tranh công với anh thôi, vài ngày nữa gặp nhau, anh còn phải mời anh ta một bữa thật no nê đấy!”
“À…” Miêu Anh gật đầu, lúc này mới yên lòng.
“Ba vụ án bị phá liên tục, liên tục đấy! Cái này gọi là gì nhỉ? Xưa nay chưa từng có? Sau này cũng sẽ không? Tôi quả thực không biết nên dùng từ gì để hình dung nữa, ha ha ha…” Nhiễm Đào giơ chén rượu lên về phía Triệu Ngọc: “Sếp à, chén rượu này là tôi kính anh, không có anh thì đã không có chúng ta hôm nay, nào nào nào, tôi xin cạn nhé!”
Nói xong, Nhiễm Đào cầm chén rượu trắng gần đầy uống một hơi cạn sạch.
Triệu Ngọc cười nhẹ, cũng xử lý nửa chén rượu của mình.
“Này, anh Đào” Thôi Lệ Châu nheo mắt lại trách cứ: “Lại nghịch ngợm có phải không? Anh không thể nhã nhặn một chút được à? Định khoe khoang tửu lượng cực kỳ cao à?”
“Đúng đấy” Miêu Anh khuyên nhủ Triệu Ngọc: “Vất vả nhiều ngày như vậy, chỉ nên uống một chút để cho khuây khỏa là được! Uống nhiều thì không tốt cho sức khỏe đâu…”
“Đúng đấy, đúng đấy…” Quách Phượng Triển đằng xa nói: “Uống rượu hại thân thể, bài bạc táng gia bại sản, châm ngôn nói đúng lắm!”
“Pháp y Quách” Lúc này, Trương Bồi Bồi nói bên cạnh Quách Phượng Triển: “Lần này, tôi thật sự đã học được từ ông không ít, hy vọng về sau vẫn còn cơ hội học tập ông!”
“Ôi ôi, khách sáo, khách sáo quá!” Quách Phượng Triển đỏ mặt: “Người ta hay nói làm đến già, học đến già, câu này đúng là một chút cũng không sai! Thật ra, trong vụ án này, người được lợi lớn nhất là tôi đấy!”
“Thông qua vụ án đông lạnh cực kỳ đặc biệt này, chúng tôi đã thu hoạch được nhiều kinh nghiệm trong phương diện đóng băng, cung cấp cơ sở khoa học vững chắc cho việc nghiên cứu các vụ án tương tự!”
“Đúng vậy” Cao Phát Tài vẫn luôn uống trà bỗng lên tiếng: “Không thể không nói, tạm thời không đề cập đến thân phận tội phạm, kỹ thuật đông lạnh của Địch Tân, nhất là đông lạnh trên cơ thể người, đích thật là kỳ tài hiếm thấy!”
“Phải biết rằng, lúc hắn ta đông lạnh Tô Nhược Hoa là vào những năm 1980, thời ấy đã có trình độ cao như vậy thật sự là rất hiếm thấy… Ăn ngay nói thật nhé, với kỹ thuật ngày nay, nếu muốn đông lạnh như thế thì gần như là không có khả năng!”
“Oa, lợi hại đến vậy sao?” Tịch Mộng Na thè lưỡi: “Không phải chỉ là tung người vào thùng nước rồi đông lại thôi à?”
“Không đâu” Trương Bồi Bồi nói: “Kỹ thuật này tưởng chừng đơn giản nhưng khi thực hiện lại rất phức tạp, nước là gặp nóng co lại, gặp lạnh thì nở ra, áp lực của nó sẽ khiến thi thể bị biến dạng nghiêm trọng, thế nhưng trong chuyện Tô Nhược Hoa thì không xảy ra tình trạng ấy…”
“Thế thì…” Ngô Tú Mẫn hỏi một câu: “Bây giờ có thể xác định rốt cuộc Tô Nhược Hoa chết vì đông lạnh, hay là chết từ lúc bị sốc tim chưa? Tôi muốn biết lúc đông lạnh, cô Tô còn sống hay không?”
“Ừm… Vấn đề này ấy à!” Quách Phượng Triển lắc đầu nói: “Chỉ sợ sẽ trở thành một bí ẩn vĩnh viễn! Sốc tim có thể chia thành nhiều loại, qua cuộc giải phẫu của chúng tôi thì lúc bị đóng băng, Tô Nhược Hoa vẫn chưa hoàn toàn mất đi dấu hiệu của sự sống, nhưng mà… cũng không thể nói lúc ấy bà ấy vẫn sống…”
“Nếu…” Tăng Khả hỏi: “Lúc Tô Nhược Hoa phát bệnh, Địch Tân lập tức đưa bà ấy đến bệnh viện thì liệu có thể… còn cứu được hay không?”
Kết quả, sau khi Tăng Khả hỏi xong, ai cũng không nói gì, hiển nhiên không ai có thể trả lời vấn đề của cậu ta.
“Dù sao…” Tịch Mộng Na nói: “Chắc chắn vẫn còn hy vọng cứu nhỉ? Nhưng Địch Tân lại cố tình làm ra lựa chọn khác, thật sự là… Haiz…”
“Đúng rồi” Quách Phượng Triển hỏi: “Ba thi thể bị đóng băng khác vẫn còn ở trong phòng khám nghiệm tử thi đấy! Chúng tôi… Ừm… vẫn chưa tan băng… họ, mọi người đã tìm được lai lịch của họ chưa?”
“Tôi đã tìm thấy tất cả rồi!” Nghe được lời ấy, đội trưởng Thi nhanh chóng nói: “Các cô gái đều là người địa phương Nam Vân, tất cả đều chưa đến 20 tuổi, lần lượt là mất tích năm 2005, năm 2010 và năm 2015…”
“Nghe nói…” Quách Phượng Triển thổn thức, nói: “Ba cô gái đều trông rất giống cô Tô?”
“Đúng” Miêu Anh trả lời: “Địch Tân coi các cô gái như con của mình…”
“Người này đã hoàn toàn điên rồi!” Tịch Mộng Na lòng đầy căm phẫn nói: “Đông lạnh cô Tô có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, nhưng mà ba cô gái thật sự rất vô tội!”
“Ừm…” Ngô Tú Mẫn nói: “Địch Tân đã khai rằng sau khi bắt lấy ba cô gái kia, đầu tiên hắn ta đã tiêm thuốc khiến họ hôn mê, sau đó tiến hành đông lạnh… Cho nên…”
Ngô Tú Mẫn nói không được nữa.
Không khí trên bàn cơm cũng bởi vì mấy câu này mà chìm vào nặng nề, tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc hận vì vụ án bất nhân dị dạng này.
“Đúng rồi” Vẫn là Triệu Ngọc thông minh, nói sang chuyện khác, hỏi pháp y Cao Phát Tài: “Lão Cao, trong vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu lần trước, rốt cuộc các ông có nghiên cứu được gì không? Tại sao thi thể đặt ở trong quan tài có thể không phân hủy hàng chục năm thế?”
“Theo tôi được biết thì vẫn chưa rõ…” Cao Phát Tài thản nhiên nói: “Nhưng mà tôi không thể xác định được!”
“Ồ?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Không phải ông vẫn luôn nghiên cứu à?”
“Ha ha, đừng đùa chứ, tôi chỉ là một pháp y mà thôi!” Pháp y Cao cười nói: “Quan tài treo đã được chuyển đến một bộ phận khoa học nào đó để nghiên cứu rồi, còn việc cụ thể đã nghiên cứu tới trình độ nào thì không ai biết được đâu! Nếu cậu mà biết thì đừng quên nói cho tôi biết một tiếng nhé, tôi vẫn tò mò lắm đấy!”
“À… Hiểu rồi!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Thứ này được coi là tuyệt mật! Quả thực không thích hợp để công khai nghiên cứu… Không ngờ Triệu đại thần thám này phá án mà còn phá ra công nghệ cao trâu bò như vậy, tôi phải cộng lại xem thế nào, phải tăng thêm tiền thưởng cho tôi chứ nhỉ?”
“Cái đó thì phải có chứ! Tuyệt đối phải có!” Nhiễm Đào nhanh chóng hưởng ứng: “Phát hiện ra công nghệ cao trâu bò như vậy, tiền thưởng hay vinh dự cho tổ điều tra đặc biệt chúng ta đều không thể thiếu được! Sếp à, khi nào về anh hãy phản ánh với Tổng cục Hình sự đi!”
Nhiễm Đào vừa nói như vậy, áp lực của mọi người vì vụ án đông lạnh cuối cùng cũng dịu đi, tiếng cười lại xuất hiện.
“Quan tài treo sao Bắc Đẩu gì thế?” Tịch Mộng Na ngơ ngẩn, kéo tay của Thôi Lệ Châu mà năn nỉ: “Có thể kể cho tôi nghe không?”
“Ôi ôi, vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu vốn là vụ án kinh điển của sếp đấy!” Thôi Lệ Châu cười nói: “Sếp giả thần giả quỷ quả thực tới cực hạn, khiến cả một băng đảng giang hồ bịp bợm cũng phải sợ tới mức cải tà quy chính đấy!”
“Oa, lợi hại đến thế cơ à?” Tịch Mộng Na trừng to mắt: “Mau, mau kể cho tôi nghe đi…”
“Mọi người nói xem…” Nhiễm Đào nói: “Liệu quan tài treo sao Bắc Đẩu kia có thể là kiệt tác của người ngoài hành tinh không? Bằng không thì sao thi thể ở bên trong không bị phân hủy được?”
“Chuyện này thì thật ra tôi có nghe thấy” Quách Phượng Triển nói: “Tôi cũng đã tiếp xúc với một số xác chết vi phạm nguyên tắc phân hủy trước đây, có người nói rằng nó có thể liên quan đến một từ trường bí ẩn không xác định…”
“Vậy…” Thôi Lệ Châu vội hỏi: “Nếu như đặt ở đó một vạn năm cũng sẽ không bị phân hủy à?”
“Đúng vậy…”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, lại không ai chú ý tới Triệu Ngọc vốn luôn phô trương, giờ lại khá im lặng.
Thậm chí, trên mặt Triệu Ngọc còn hiện lên một vẻ âm trầm…