Chương 2544 Thần cảnh hùng phong
Buổi sáng hôm sau, một tiếng khóc thảm thiết vang lên trong trung tâm khám nghiệm tử thi của Cục Cảnh sát Côn DươngNgười nhà của ba cô gái bị đóng băng đã đến nhận xác, mà lần nhận xác này hiển nhiên khác với mọi khi, sau khi các gia đình nhìn thấy cô gái bị đóng băng, có thể tưởng tượng được họ đã chấn động và bi thương đến thế nào…
Trước đó, cảnh sát đã từng bàn bạc xem có nên để tan băng rồi hẵng để các cô gái và người nhà gặp nhau hay không.
Nhưng mà cuối cùng sau khi thương lượng, mọi người quyết định vẫn nên lấy phương thức như vậy thì hơn, còn về chuyện nên xử lý thi thể sau đó như thế nào thì cảnh sát sẽ tôn trọng nguyện vọng của người nhà, để người nhà hỗ trợ xử lý…
Người nhà cứ tưởng sẽ nhìn thấy thi cốt của bọn trẻ, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất, nhưng trăm triệu lần không thể tưởng được lại nhìn thấy cảnh đóng băng này, ban đầu, tất cả đều nhìn ngây người!
Mãi cho đến khi định thần lại, họ mới bi thương gần chết, ôm đầu khóc rống, thậm chí có người mẹ tựa vào băng, đầy cõi lòng mong đợi mà hỏi nhân viên khám nghiệm tử thi: “Con gái của tôi… Có phải con gái của tôi vẫn còn sống hay không…”
Ngay tại lúc người nhà nhận xác, Triệu Ngọc đang ngồi ngay ngắn trước mặt bảng trắng ở văn phòng, ngơ ngác nhìn đống bảng trắng mà mình đã viết…
Lúc trước, không biết là đã bàn bạc xong hay thế nào mà Bạch Phượng Khởi và đại sư Chung Thu Lâm lần lượt làm cờ thưởng cho Triệu Ngọc, một cái viết chính là “Khắc tinh tội phạm phá án thần tốc”; một cái viết là “Anh hùng nhân dân thần cảnh hùng phong”!
Cờ thưởng của hai người khá ăn ý, tất cả đều là thành ngữ có vần điệu tinh tế, dù lời cảm ơn ngắn nhưng lại đều do hai người tự tay viết!
Phải biết rằng, hai người này đều là nhân vật có tiếng trong giới văn học và quốc học, nhất là đại sư Chung Thu Lâm, rất nhiều người muốn bỏ ra một số tiền lớn để xin chữ thư pháp của ông ta mà rất khó có được.
Bởi vậy, hai tấm cờ thưởng này đối với Triệu Ngọc mà nói là cực kỳ có giá trị, không chỉ có giá trị sưu tầm mà đây cũng là sự cổ vũ và tán thành công tác hình trinh của hắn cho tới nay!
Ban đầu, Triệu Ngọc nên gặp mặt cảm ơn mới đúng, nhưng bởi vì bây giờ là thời kỳ đặc thù, lai lịch của Triệu Ngọc nhạy cảm, không thể dễ dàng xuất đầu lộ diện, cho nên cuối cùng vẫn nhờ đội trưởng Thi thay mặt gửi lời cảm ơn của mình…
Nghe nói con trai của Bạch Phượng Khởi và Tô Nhược Hoa là Bạch Hiểu Quân đã thuyết phục cha, bọn họ quyết định sau khi kết án sẽ cử hành lễ tang cho cô Tô Nhược Hoa, xuống mồ yên nghỉ!
Bởi vì tình hình đặc thù nên cơ quan dân chính đã tỏ vẻ cô Tô có thể không cần hoả táng, trực tiếp nhập táng…
Trần quy trần, thổ về thổ, Triệu Ngọc cho rằng cách làm của Bạch Phượng Khởi là đúng. Hắn biết lúc trước Bạch Phượng Khởi không muốn để cô Tô hạ táng là bởi vì sâu trong lòng ông ta không thể chấp nhận sự thật rằng cô Tô đã qua đời!
Dù sao, một người vợ xinh đẹp lành lặn, trông rất sống động cứ thế xuất hiện ở trước mặt mình, quả thực khiến ông ta rất khó có thể chấp nhận.
Sau này, Bạch Phượng Khởi đã đăng tải một đoạn văn dài lên nhóm bạn bè để thương tiếc người vợ đã mất, vài câu cuối cùng là:
34 năm, sinh tử không gặp!
34 năm, thấy trước kết quả!
Hiện giờ gặp lại, quân vẫn như cũ, bàn tay có thể chạm tới, nhưng lại không thể trò chuyện, nỗi đau thấu tận tâm can, chỉ mong dưới suối vàng có biết, năm ấy chúng ta từng thắp nến bên cửa sổ tây, cùng nhau hưởng thụ năm tháng tươi đẹp…
Ngoài ra, đại sư Chung Thu Lâm còn đăng tải một đoạn điếu văn, tựa đề là “Thương tiếc người bạn của tôi – Tô tiên sinh”, lời nói chân thành tha thiết, khiến người ta cảm động bật khóc…
Vụ án thi thể nữ bị đóng băng không giống các vụ án mà Triệu Ngọc từng tiếp xúc trước kia, Triệu Ngọc chưa bao giờ từng thấy tên tội phạm nào có tâm lý dị dạng như Địch Tân.
Hắn thật không ngờ trên thế giới lại có tội phạm như vậy!
Lúc cung khai, Địch Tân nói chuyện đâu vào đấy, logic rõ ràng, đủ có thể thấy là một người có đầu óc thông minh, hắn ta còn là nhân tài kỹ thuật ưu tú, được rất nhiều người ngợi khen!
Thế nhưng, chính một người như thế lại làm ra chuyện đáng sợ như vậy, thật sự làm người ta khó có thể tưởng tượng nổi.
Ngô Tú Mẫn đã làm phân tích tâm lý cho Địch Tân, hắn ta hồi nhỏ bất hạnh, người nhà rất ít ở bên làm bạn, tính cách hướng nội, quái gở, đều là nguyên nhân khiến hắn cuối cùng mất cân bằng tâm lý.
Tương tự như những vụ trước, trong vụ này cũng có rất nhiều “nếu như”, mà vụ án đông lạnh này cũng chứng minh chân lý sau lưng mỗi một vụ án đều có một lít nước mắt.
Cuồng ma đông lạnh thì bị bắt rồi, nhưng sự bi thương mà hắn ta để lại cho gia đình nạn nhân thì vĩnh viễn cũng không thể xóa đi…
Ba vụ án được phá liên tiếp, trong kiếp sống cảnh sát của Triệu Ngọc thì đây là lần đầu!
Cho nên, dù miệng thì hắn nói rất nhạt, thật ra trong lòng lại cực kỳ kiêu ngạo.
Cả ba vụ án này đều khác các vụ bình thường, mỗi một vụ đều kinh tâm động phách, tràn ngập gay cấn hồi hộp.
Nhất là vụ án giam giữ phi pháp và vụ án đông lạnh, hai vụ án đều xuất hiện rất kỳ lạ, làm cho người ta không thể nào ra tay xử lý, nhưng dù là như thế, cuối cùng vẫn bị Triệu Ngọc giải quyết!
Nói thật, ban đầu bởi vì hệ thống mở quẻ biến dị song Cấn nên Triệu Ngọc còn tưởng rằng ba vụ án này sẽ có mối liên quan gì đến nhau, nhưng bây giờ xem ra chỉ là ba vụ án độc lập mà thôi.
Sau khi quẻ biến dị song Cấn chấm dứt thì hệ thống bước vào giai đoạn cooldown, nhưng mà chỉ có mười ngày mà thôi, hôm nay đã là ngày thứ năm, còn năm ngày nữa là bỏ lệnh cấm rồi.
Thẳng đến lúc này, Triệu Ngọc mới phát hiện ra sau lần nâng cấp hệ thống mới nhất, có vẻ như thời gian cooldown đã giảm xuống.
Nếu trước đây rút ra một quẻ biến dị có chữ “Khôn” thì chỉ sợ ít nhất phải cooldown ba mươi ngày, hiện giờ lại chỉ cooldown mười ngày, hiển nhiên đã ngắn lại.
“Sếp à” Lúc này, Thôi Lệ Châu đột nhiên vào văn phòng, đưa một bản báo cáo cho Triệu Ngọc: “Đây là báo cáo của tổ hành động, anh ký một chữ đi!”
“À…” Triệu Ngọc nhận lấy, bởi vì đều là làm theo phép nên hắn không nhìn nhiều, trực tiếp ký tên cho ba bản báo cáo.
“Đúng rồi” Thôi Lệ Châu lại nói: “Anh có còn nhớ rõ hung thủ Lương Thần Thần trong vụ án giết người trên livestream không?”
“Cô hỏi cứ như tôi chỉ có mấy phút trí nhớ thôi ấy!” Triệu Ngọc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chẳng phải đã nói là cô ta bởi vì mẹ bị bệnh nặng, sau đó em trai và em chồng bị người nổi tiếng trên mạng công kích, cho nên mới nảy ra ý muốn trả thù à? Cục Cảnh sát bây giờ đang gây quỹ… khám bệnh cho mẹ cô ta đấy!”
“À… là vậy à…” Triệu Ngọc nhớ ra mẹ của Lương Thần Thần đích thật là bị bệnh nặng, cần tiếp tục tích cóp chi phí chữa trị.
“Được rồi!” Triệu Ngọc nói: “Tôi góp 50000 tệ, cô ghi cho tôi đi!”
“50000 tệ? Anh… anh cũng hào phóng thật đấy!” Thôi Lệ Châu cười nói: “Anh… không cần bàn bạc với chị Miêu à? Không bàn, ghi là cả hai chúng tôi…”
“Anh thật khiến tôi bội phục lắm đấy” Thôi Lệ Châu giơ ngón tay cái lên: “Không ngờ sếp lại thiện lương như vậy! Lương Thần Thần vốn là tội phạm giết người mà…”
“Thứ tôi nhìn vào là sự việc chứ không phải con người!” Triệu Ngọc nói: “Tội phạm giết người cũng là người, huống chi mẹ của cô ta vốn vô tội!”
“Ừm!” Thôi Lệ Châu dùng sức gật đầu, xoay người định đi.
“Ừm… Tiểu Thôi này!” Triệu Ngọc đột nhiên gọi cô ta lại, nói: “Có phải cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi về vụ ám sát ở chùa cổ Tĩnh Giang không?”
“Không… Không…” Thôi Lệ Châu nói: “Chị Miêu nói với tôi rồi, đó là chuyện của phòng Đặc Cần các anh, không liên quan đến chúng tôi, biết càng ít càng tốt…”
“Đừng náo, cô là do tôi dạy dỗ đấy!” Triệu Ngọc nói: “Nói xem cô đã biết được bao nhiêu đi!”
“Đừng đùa, tôi… tôi làm sao mà biết được cái gì chứ?” Thôi Lệ Châu nói: “Tôi chỉ biết Tiểu Na Na không phải cảnh sát thực tập, trận tập kích ngày đó hình như là nhằm vào cô ta!”
“Còn nữa, võ nghệ của Tiểu Na Na không giống chúng ta, cả âm điệu lúc nói chuyện nữa, cho dù không phải con lai thì cũng tuyệt đối không phải lớn lên ở đây đâu đúng không? Sếp à…” Thôi Lệ Châu do dự một chút, hỏi: “Cô ta thật sự là tiểu tam của anh à?”