Chương 2545 Vụ mất tích đặc thù (1)
Lại qua một ngày, trong văn phòng tạm thời của tổ điều tra đặc biệt tại Cục Cảnh sát Côn Dương cực kỳ náo nhiệtĐội trưởng Thi đại diện cho Cục Cảnh sát Côn Dương, chính thức tiếp quản công việc xử lý hậu kỳ của vụ án giết người trên livestream, vụ án giam giữ phi pháp trên núi Tiêu Dao và vụ án đông lạnh.
Sau khi ký các thủ tục bàn giao xong, Miêu Anh chuyển tất cả tư liệu cho đội trưởng Thi.
“Cảm ơn, cảm ơn các thần thám của tổ điều tra đặc biệt đã trợ giúp chúng tôi giải quyết nhiều vụ án phức tạp như vậy!” Đội trưởng Thi kích động mà nắm tay Miêu Anh: “Lúc này, chúng tôi thật sự đã học được rất nhiều thứ!”
“Xin đừng nói như vậy” Miêu Anh khách sáo nói: “Nếu không có sự hợp tác toàn diện của Cục Cảnh sát Côn Dương thì cuộc điều tra vụ án đã không tiến triển nhanh được như vậy, các anh cũng vất vả rồi!”
“Không vất vả, không vất vả đâu, đều là chúng tôi phải làm mà!” Đội trưởng Thi nói: “Các vị thần thám, tôi không ngờ các cô lại phải rời khỏi đây nhanh như vậy, ban đầu, tôi còn muốn lấy danh nghĩa cá nhân để mời các vị một bữa đấy! Chỉ tiếc…”
“Không sao đâu” Thôi Lệ Châu nói đùa: “Về sau chúng tôi còn có thể đến đây nữa đấy!”
“À, thế thì thật tốt quá, thật tốt quá!” Đội trưởng Thi nhanh chóng vỗ ngực nói: “Cho dù là ai trong các vị đến Côn Dương, à không, đến Nam Vân đi chăng nữa, nhất định phải nhớ liên lạc với tôi đấy! Để tôi được tận tình làm chủ nhà, ha ha ha ha…”
“Được rồi, đội trưởng Thi” Miêu Anh nói: “Đồ đạc của chúng tôi gần như đã được thu xếp hết rồi, chiều nay còn phải làm phiền các anh chở chúng tôi đến sân bay nữa!”
“Ôi ôi, nghe cô nói kia, đương nhiên rồi, sao có thể gọi là phiền toái chứ?” Đội trưởng Thi nói: “Haiz, mấy ngày nay, các lãnh đạo của chúng tôi vẫn luôn nhắc đi nhắc lại đấy, tất cả mọi người đều muốn được tận mắt chứng kiến phong thái của Triệu đại thần thám một lần! Chỉ tiếc là tổ trưởng Triệu không thích náo nhiệt, nên bọn họ không dám đến gây thêm phiền toái cho các cô, thật là tiếc nuối…”
“Anh đừng nói như vậy” Miêu Anh nói: “Vì chuyện chùa cổ Tĩnh Giang nên lúc này đang là thời điểm đặc thù, không phải tổ trưởng Triệu không thích náo nhiệt mà là do có công vụ mới bất đắc dĩ không thể gặp mặt, tôi hy vọng các vị lãnh đạo có thể hiểu cho!”
“Cô khách sáo quá!” Đội trưởng Thi gật đầu nói: “Có thể quen biết Triệu đại thần thám và các vị lãnh đạo thật sự là niềm vinh hạnh cho tôi! Ừm…” Nói xong, ông ta nhìn quanh rồi hỏi: “Triệu đại thần thám đâu rồi? Tôi đang muốn chụp ảnh chung với anh ấy…”
“Hả?” Đội trưởng Thi vừa nói như vậy, Miêu Anh cũng không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Ngọc đâu, cũng nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Vừa rồi vẫn còn ở đây mà, có phải là đi toilet không?”
“À…” Đội trưởng Thi gật đầu: “Tôi chờ anh ấy vậy…”
“Tiểu Na” Miêu Anh hỏi Tịch Mộng Na một câu: “Cô có nhìn thấy Triệu Ngọc đâu không?”
“Ừm?” Tịch Mộng Na đang uống sữa chua thì hơi sửng sốt, nhìn quanh rồi lắc đầu nói: “Không thấy? Vừa rồi… Không phải vừa mới ở cạnh cô à?”
“Chậc chậc…” Miêu Anh chậc lưỡi: “Cái tên Triệu Ngọc này luôn xuất quỷ nhập thần như thế!”
“Có thể…” Tịch Mộng Na nghi ngờ nói: “Là đi toilet nhỉ?”
“Hai ngày qua…” Lúc này, Thôi Lệ Châu bên cạnh nói: “Mọi người có thấy sếp hơi bất thường hay không?”
“Cái gì?” Tịch Mộng Na tò mò trừng to mắt: “Bất thường chỗ nào thế? Tôi thấy rất bình thường mà?”
“Sai!” Thôi Lệ Châu nói: “Nếu cô cảm thấy sếp bình thường thì phải là không bình thường! Cô vẫn không quá hiểu biết sếp của chúng ta rồi!”
“Ồ?” Tịch Mộng Na nhếch miệng: “Cô vừa hát vè đọc nhịu đấy à?”
“Chị Miêu” Lúc này, Tăng Khả đứng lên hỏi: “Vé máy bay đã được đặt xong rồi, hai giờ trưa!”
“Ừ” Miêu Anh gật đầu.
“Chị Miêu?” Thôi Lệ Châu hỏi: “Không phải lúc trước sếp đã nói là muốn đưa chúng ta đến Quế Châu ngắm Ly Giang à? Sao lại bay đến thủ đô? Thế là kỳ nghỉ phép… bị dừng à?”
“Không phải” Miêu Anh nói: “Chúng ta về Tổng cục Hình sự trước để báo cáo, sau đó, cấp trên sẽ đánh giá rủi ro cho chúng ta, dù sao thì cũng đã xảy ra vụ ám sát ở chùa cổ Tĩnh Giang mà, cấp trên vẫn luôn lo lắng cho vấn đề an toàn của chúng ta!”
“Nói đến chuyện chùa cổ Tĩnh Giang…” Thôi Lệ Châu thì thào: “Ngày hôm qua, sếp gọi em lại, nói chuyện với em lâu lắm, cho nên… em mới cảm thấy anh ấy có chút vấn đề!”
“Ồ?” Miêu Anh sửng sốt: “Anh ấy nói gì với em thế?”
“Anh ấy… Anh ấy bảo em đoán chuyện chùa cổ Tĩnh Giang rốt cuộc là thế nào…” Trong lúc nói chuyện, Thôi Lệ Châu bất giác nhìn về phía Tịch Mộng Na.
Các thành viên trong tổ điều tra đặc biệt đều biết Triệu Ngọc và Miêu Anh mang thân phận hai nơi, cho nên sau khi xảy ra vụ ám sát ở chùa cổ Tĩnh Giang, mọi người đều hiểu trong lòng mà không nói ra, đều biết đây là cơ mật trong phòng Đặc Cần, nên không hỏi nhiều.
“Ồ?” Miêu Anh vội hỏi: “Hai người… đã nói gì?”
“Thật ra cũng không có gì” Thôi Lệ Châu nói: “Anh ấy bảo em đoán thôi…”
Nói đến đây, Thôi Lệ Châu nhìn đội trưởng Thi, dù sao thì đội trưởng Thi không biết gì nhiều về Triệu Ngọc, cho nên…
Cũng may đội trưởng Thi khá biết điều, lập tức tìm cớ mà nói: “Tôi… tôi vào toilet xem sao nhé! Phá án lâu như vậy, không ngờ lại quên xin được chụp ảnh chung với thần thám Triệu, thật là…”
Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi văn phòng.
“Không phải chứ?” Tịch Mộng Na nói: “Anh ấy bảo em đoán chuyện chùa cổ Tĩnh Giang rốt cuộc là thế nào à?”
“Đúng thế, cho nên em mới cảm thấy sếp có hơi bất thường, vẻ mặt của anh ấy khi nói đến chuyện này…” Thôi Lệ Châu nói: “Dường như… Dường như đang nhớ lại điều gì đó…”
“Tiểu Thôi, em đoán được cái gì?” Miêu Anh hỏi.
“Em đoán” Thôi Lệ Châu chỉ một ngón tay vào Tịch Mộng Na: “Mục tiêu của vụ ám sát đó chính là Tiểu Na Na, lúc ấy, ông tài xế kia và cả sát thủ trên núi đều nhằm vào Tiểu Na Na! Cho nên em trực tiếp ngả bài, nói ra lai lịch của Tiểu Na Na căn bản không phải cảnh sát thực tập của tổ điều tra đặc biệt, thậm chí còn không phải là người nước mình…”
“…” Thôi Lệ Châu vừa nói như vậy, không khí nhất thời trở nên im lặng.
“Đương nhiên rồi, em cũng nói với sếp là” Thôi Lệ Châu giải thích: “Lai lịch của các anh đều là bí mật, em không tiện đoán, nhưng sếp nói… sếp nói…”
“Anh ấy nói cái gì?” Tịch Mộng Na thúc giục.
“Anh ấy nói rằng chúng ta đều là người một nhà!” Thôi Lệ Châu nói: “Anh ấy sẽ không để bất cứ ai trong chúng ta bị thương cả! Tự dưng lại nói thế đúng là kỳ lạ, cho nên… em mới cảm thấy bất thường!”
“Chậc chậc…” Miêu Anh ngẫm nghĩ, bắt đầu nhớ lại biểu hiện của Triệu Ngọc trong mấy ngày gần đây…
Kết quả, đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, một dãy số lạ hiện trên màn hình.
“A lô” Miêu Anh nhấn nghe điện thoại: “Ai đấy?”
“Chị ơi, em là Đinh Lam đây!” Giọng nói dồn dập của Đinh Lam vang lên trong điện thoại: “Anh rể của em đâu? Tại sao không nghe điện thoại thế?”
“Anh ấy… Ừm…” Miêu Anh nhìn bốn phía, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Triệu Ngọc đâu, đành phải nói: “Anh ấy vừa mới rời khỏi phòng! Làm sao vậy, Đinh Lam, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Đúng thế, đã xảy ra chuyện rồi!” Đinh Lam nhỏ giọng nói: “Tổng cộng có ba chuyện, tình hình không ổn chút nào!”
“Hả?” Miêu Anh kinh hãi, nhanh chóng đi đến góc phòng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vụ thứ nhất là bọn em đã bắn gục hai kẻ khả nghi ở Tần Sơn” Đinh Lam nói: “Bọn chúng mang theo vũ khí ám sát, bọn em hoài nghi có thể bọn chúng muốn gây bất lợi cho người nhà anh rể ở Tần Sơn! Vụ thứ hai là tin tức mà bọn em vừa mới xác nhận, một kho bạc cá nhân tại sân bay quốc tế Charles-de-Gaulle bị tấn công, mười một nhân viên an ninh đã thiệt mạng…”