← Quay lại trang sách

Chương 2546 Vụ mất tích đặc thù (2)

“Sân bay quốc tế Charles-de-Gaulle?” Miêu Anh buồn bực: “Đó không phải là ở… nước Pháp à? Liên quan gì đến chúng ta đâu?”“Không liên quan gì đến chúng ta, nhưng mà lại liên quan đến anh rể em!” Đinh Lam nói: “Cảnh sát đã bắt được tội phạm hành hung, tên tội phạm này không phải ai khác mà đúng là người đẹp vùng Trung Đông Amerola kia!”

“Cái gì?” Miêu Anh bất ngờ: “Amerola? Sao… Tại sao có thể như vậy được?”

“Bọn em hoài nghi kho bạc cá nhân kia có thể là của Lundy” Đinh Lam nói: “Vì kẻ kế nhiệm Lundy giết chết tù trưởng cho nên Amerola muốn báo thù cho tù trưởng!”

“Cô ta… một mình cô ta gây án sao?” Miêu Anh buồn bực: “Một mình cô ta đã giết mười một nhân viên bảo vệ, thế còn đồ đạc trong kho bạc thì sao?”

“Trước mắt, bọn em chỉ nắm giữ được từng ấy tình báo thôi” Đinh Lam nói: “Amerola đã bị cảnh sát địa phương khống chế rồi…”

“Em… Nếu Triệu Ngọc biết tin tức này…” Miêu Anh cuối cùng cũng hiểu được ý của Đinh Lam: “Rất có thể sẽ đi Paris à? Đây… rất có thể là bẫy của kẻ địch?”

“Em không rõ lắm” Đinh Lam nói: “Nhưng ý của cha nuôi là muốn nói chuyện này cho Triệu Ngọc biết, xem Triệu Ngọc nói thế nào!”

“Vậy… chuyện thứ ba thì sao?” Miêu Anh lại hỏi: “Không phải em nói là có ba chuyện à?”

“Đúng, chuyện thứ ba thì liên quan đến chúng ta!” Đinh Lam nói: “Một trong những văn phòng làm việc của chúng ta ở Hawaii đã bị tấn công, năm nhân viên công tác bị bắt cóc! Năm người này đều là đặc vụ điều tra danh tính của kẻ kế nhiệm…”

“Hả?” Miêu Anh kinh ngạc: “Bọn họ bị bắt à?”

“Đúng vậy!” Đinh Lam nói: “Hai giờ trước, chúng ta đã nhận được thư tống tiền, đối phương chỉ có một điều kiện, đó là… giao Tịch Mộng Na ra!!!”

“Cái gì?” Miêu Anh nhanh chóng quay đầu lại nhìn Tịch Mộng Na đang nói chuyện phiếm với Thôi Lệ Châu.

“Cho nên chuyện này đã rất rõ ràng rồi” Đinh Lam nói: “Kẻ kế nhiệm đã chính thức khai chiến với chúng ta!”

“Không… Không thể giao người ra được!” Miêu Anh lo lắng nói: “Nếu giao ra thì Tịch Mộng Na nhất định sẽ phải chết! Hơn nữa, làm thế có nghĩa là chúng ta đã thỏa hiệp…”

“Tất nhiên rồi, nhưng mà năm đặc công kia cũng không thể hy sinh một cách vô ích được” Đinh Lam nói: “Anh hãy nhanh chóng đi tìm anh rể, để anh ấy nêu ý kiến xem sao!”

“À…” Chuyện cho tới bây giờ, Miêu Anh cuối cùng cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng, nhanh chóng gọi Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu mau đi tìm Triệu Ngọc đi! Có việc gấp!”

“Vâng…” Tăng Khả lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện, nhưng nhanh chóng nhận ra không kết nối được điện thoại.

Nếu gọi được thì Đinh Lam đã không gọi cho Miêu Anh làm gì.

Vì thế, Tăng Khả đành phải đi ra ngoài tìm kiếm…

“Đinh Lam” Miêu Anh nói: “Bọn chúng thật sự chỉ cần Tịch Mộng Na thôi à? Không hề nói đến Triệu Ngọc sao?”

“Đúng thế!” Đinh Lam nói: “Người phụ nữ này đúng là khoai lang phỏng tay mà, thảo nào lúc trước, tù trưởng tặng miễn phí cho chúng ta!”

“Nhưng mà chị không hiểu” Miêu Anh nói: “Tịch Mộng Na rõ ràng đâu biết gì? Hơn nữa… Bây giờ, chuyện kho báu của Tịch Vĩ cũng đã kết thúc rồi, đối phương còn muốn làm gì nữa?”

“Quá rõ ràng rồi” Đinh Lam nói: “Lundy rất có thể là người thân của kẻ kế nhiệm, Lundy bị Tịch Vĩ nhốt nhiều năm như vậy, kẻ kế nhiệm giận chó đánh mèo sang người khác, cho nên muốn Tịch Mộng Na đền mạng!”

“Oan oan tương báo đến khi nào, Lundy đã giết chị của Tịch Mộng Na rồi…” Miêu Anh co quắp nói: “Mối hận này vẫn chưa được coi là kết thúc sao?

“Ủa? Không đúng?” Miêu Anh nghĩ đến cái gì, vội vàng phân tích: “Nếu là vì báo thù cho Lundy thì tại sao không nhằm vào cả Triệu Ngọc nữa? Trong cái chết của Lundy, Triệu Ngọc mới là kẻ cầm đầu a?”

“Có lẽ” Đinh Lam suy đoán: “Bọn chúng biết chúng ta sẽ không bao giờ giao Triệu Ngọc ra? Cũng có lẽ là bọn chúng muốn tiến hành theo chất lượng, giải quyết Tịch Mộng Na trước, sau đó mới đi đối phó với anh rể?”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không tốt” Miêu Anh lo lắng nói: “Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, chúng ta đâu thể cứ luôn bị động bị đánh như vậy được?”

“Chị Miêu…” Lúc này, Tăng Khả đột nhiên chạy về báo cáo: “Em tìm rồi nhưng không thấy đội trưởng đâu cả! Trong toilet không có ai cả…”

“Hả?” Miêu Anh bất ngờ, nhanh chóng phất tay: “Định vị điện thoại di động của anh ấy xem đang ở đâu?”

“Không cần đâu” Trong điện thoại, Đinh Lam nói: “Bọn em vừa mới định vị xong, biểu hiện định vị của anh rể đang ở bên cạnh chị đấy!”

“Cái gì?” Miêu Anh càng thêm bất ngờ, nhanh chóng nhìn quanh, hai mắt bỗng dừng ở trên bàn của Triệu Ngọc.

Cô bước nhanh vài bước, mở ngăn kéo của Triệu Ngọc ra, lúc này mới sợ hãi nhìn thấy điện thoại di động, đồng hồ và ví tiền của Triệu Ngọc đều được đặt trong ngăn kéo, hơn nữa còn được xếp rất ngay ngắn!

Không xong rồi!

Nhìn thấy mấy thứ này, tim Miêu Anh giật thót, nhất thời ý thức được có chuyện lớn không ổn.

“Sao thế? Sao thế?” Mọi người cũng phát hiện ra có gì đó bất thường, nhanh chóng xúm lại.

“Sếp…” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Thế này là định bỏ nhà trốn đi à?”

“Chết tiệt!” Lúc này, Đinh Lam trong điện thoại căm giận mà mắng một câu, sau đó nói với Miêu Anh: “Chị Miêu, chị nhanh chóng đi tìm đi, bây giờ em sẽ liên hệ với đội đặc công phụ trách theo dõi ngay, dù anh rể lợi hại đến đâu cũng không thể biến mất ngay trong tầm mắt của bọn họ được!”

“Được! Được…” Miêu Anh có hơi hoang mang lo sợ, lập tức nói với Tăng Khả: “Tăng Khả, mau mở camera theo dõi ra xem rốt cuộc tên chết tiệt kia đi đâu rồi!?”

“Vâng” Tăng Khả nhanh chóng đi chấp hành mệnh lệnh.

Mà lúc này, Tịch Mộng Na lại lấy điện thoại di động của Triệu Ngọc ra, phát hiện điện thoại đã tắt máy thì lập tức ấn nút bật nguồn.

Rất nhanh sau đó, điện thoại khởi động, nhưng trên màn hình lại bắn ra một dòng chữ.

Vừa thấy dòng chữ này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!

Trên màn hình viết: “Miêu Miêu, chờ anh ở Ly Giang nhé, khi nào mọi chuyện xong xuôi thì anh sẽ lập tức đến gặp em!”

Chỉ một vài từ ngắn gọn như vậy thôi, lại ẩn chứa một tín hiệu mạnh mẽ mà kiêu ngạo:

Cuồng thám, hành động!

“Tên chết tiệt này! Anh ấy… Anh ấy lại muốn làm gì thế hả?” Nhìn thấy tin nhắn này, Miêu Anh vỗ bàn rầm một cái, tức giận nói: “Đồ điên này! Anh ấy cho rằng mình là siêu nhân à?”

“Anh ta… Anh ta…” Tịch Mộng Na cũng hoàn toàn choáng váng, yếu ớt hỏi: “Anh ta muốn làm gì thế?”

“Chậc chậc…” Thôi Lệ Châu không rõ cho nên ở bên cạnh nói mát một câu: “Chẳng phải là không cho đi Ly Giang à? Cái tên này…”

Trong số những ở đây, chỉ có Miêu Anh hiểu rốt cuộc Triệu Ngọc muốn làm cái gì!

Nhưng chuyện hắn muốn đánh đơn chẳng phải rất khoa trương à?

Đó là nước ngoài đấy, không có phòng Đặc Cần hỗ trợ, hắn có thể làm cái gì chứ?

Hay là…

Hay là…

Trong phút chốc, Miêu Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho cha mình là Miêu Khôn!

Theo Miêu Anh, Triệu Ngọc dám can đảm làm ra quyết định như vậy thì tất nhiên sẽ được ai đó giúp đỡ sau lưng, mà lúc này, người có thể điên theo Triệu Ngọc chỉ có cha của mình!

Vì thế, Miêu Anh không chút do dự gọi cho Miêu Khôn.

Nhưng mà sau khi điện thoại được kết nối, một giọng nói quen thuộc lại vang lên, người tiếp điện thoại không phải Miêu Khôn mà vẫn là em gái nuôi – Đinh Lam!

“Chị à, cha nuôi đang họp!” Đinh Lam nói: “Em vừa mới hỏi đội đặc công phụ trách sự an toàn của đội chị, bọn họ không hề nhìn thấy Triệu Ngọc rời khỏi Cục Cảnh sát đâu! Bọn chị… bọn chị mau đi tìm đi…”