← Quay lại trang sách

Chương 2547 Vụ mất tích đặc thù (3)

“Đừng đùa chứ! Tôi đâu dám đòi anh ta một bữa cơm chứ?” Trong điện thoại, giọng của đặc công Tiêu Hàng truyền đến: “Làm thế chẳng phải tự chuốc lấy khó chịu à? Không có đâu Tiểu Miêu” Tiêu Hàng làm sáng tỏ: “Từ khi các cô đi Nam Vân, tôi chưa hề liên hệ với Triệu Ngọc lần nào cả!”“Được rồi! Tôi hiểu…” Miêu Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại hỏi Tiêu Hàng vài câu rồi mới cúp điện thoại.

“Thế nào, đều là giả à?” Tịch Mộng Na nhận ra bất thường, vội vàng hỏi.

“Ừm…” Miêu Anh nói: “Không biết rốt cuộc cuộc điện thoại kia là ai gọi cho anh ấy!”

“Hẳn là… dễ tra ra đúng không?” Tịch Mộng Na nêu ý kiến: “Tra lịch sử cuộc gọi thì chẳng phải sẽ biết rồi à?”

“Là một dãy số lạ!” Miêu Anh nói: “Người ngoài rất ít biết số điện thoại di động của Triệu Ngọc, chắc chắn là người quen! Chị rất hiếu kỳ, rốt cuộc người đó nói với anh ấy cái gì mà lại khiến anh ấy chơi trò mất tích thế này!”

“Lại?” Tịch Mộng Na vò đầu: “Không phải lần đầu tiên à?”

“Tên chết tiệt này, tại sao cứ luôn như vậy chứ?” Miêu Anh tức giận ấn phím, gọi cho em gái nuôi Đinh Lam.

“Chị vẫn chưa tìm được à?” Vừa được kết nối, Đinh Lam đã vội vàng hỏi: “Anh ấy không thể vô duyên cớ vô cớ mà biến mất chứ? Chẳng lẽ anh ấy thực sự có áo tàng hình à?”

“Bọn chị đã tìm cả tòa nhà của Cục Cảnh sát rồi” Miêu Anh nói: “Không thể có chuyện anh ấy chơi trốn tìm được, chắc chắn là đi rồi! Đinh Lam, em hãy nghe chị nói, theo những gì chị biết về Triệu Ngọc thì cho dù tên chết tiệt ấy đến đâu đi chăng nữa, trong khoảng thời gian ngắn như thế, nếu không có người khác trợ giúp thì anh ấy không thể nào làm ra hành vi hoang đường như vậy được!”

“Cho nên em hãy cẩn thận hỏi cha chị đi, chị luôn cảm thấy cuộc điện thoại kia chính là của cha chị gọi cho anh ấy!”

“Không phải chứ…” Đinh Lam nghi hoặc nói: “Tại sao cha nuôi lại làm ra chuyện như thế chứ? Làm vậy chẳng phải không coi trọng tính mạng của anh rể à? Hơn nữa, số điện thoại di động kia hẳn là được gọi từ nước ngoài, cha nuôi đâu ra nước ngoài chứ?”

“Hừ! Chỉ bằng chuyện đảo Kỳ Tích kia thôi, chị đã cảm nhận được ý nghĩa của thành ngữ ‘cùng một giuộc’ rồi!” Miêu Anh nói: “Chuyện quá khẩn cấp, em mau hỏi cha đi!”

“Được, được rồi!” Đinh Lam nói: “Em đã nói với sếp Lê rồi, bọn họ cũng cực kỳ coi trọng chuyện này, đang khởi động phương án khẩn cấp rồi, cho dù anh rể ở đâu thì cũng nhất định phải tìm anh ấy về bằng được!”

“Ừ” Miêu Anh gật đầu: “Cứ bắt anh ấy giống như bắt kẻ tình nghi số một đi, tên này giảo hoạt lắm!”

“Em hiểu, em hiểu rồi…” Đinh Lam nhanh chóng cúp điện thoại.

“Chị Miêu, cùng một giuộc ý là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nhỉ?” Tịch Mộng Na tò mò hỏi một câu.

“Có phải em còn muốn nói rắn chuột một ổ hay không?” Miêu Anh tức giận lườm cô ta một cái.

“Không không không” Tịch Mộng Na nhanh chóng sửa đúng: “Ý của em là.. chuyện đảo Kỳ Tích là Triệu Ngọc nói dối chị đúng không? Anh ta và Miêu Khôn, à không, chú Miêu nói dối chị…”

“Cái này hình như không phải trọng điểm thì phải!” Miêu Anh thấy xung quanh không có ai nên định nói tình hình thực tế ra, nhưng bất đắc dĩ cấp trên có quy định, cuối cùng đành phải sửa lời: “Việc cấp bách là phải ngăn cản Triệu Ngọc…”

“Anh ta…” Tịch Mộng Na tò mò hỏi: “Thật sự đi tìm kẻ kế nhiệm thần bí kia à? Em… em thật sự không hiểu nổi! Nếu anh ta một thân một mình rời khỏi tổ chức, vậy thì anh ta… anh ta nên làm như thế nào? Các chị có nhiều đặc công như vậy mà cũng không tìm được, Triệu Ngọc có thể tìm được không? Chuyện này… có vẻ như không hợp lý đúng không?”

“Đối với Triệu Ngọc thì không có gì là không hợp lý cả!” Miêu Anh nói: “Cái tên này! Chuyện gì không thể tưởng tượng nổi cũng có thể làm được!”

“Lời này… thì đúng thật…” Tịch Mộng Na nhớ lại quá khứ, buồn bã nói: “Lúc ở đảo Kỳ Tích, anh ta quả thực… quả thực có rất nhiều chuyện không dễ giải thích…”

Đích đích… Đích đích…

Miêu Anh chưa nói được mấy câu thì điện thoại di động lại vang lên.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là không phải phòng Đặc Cần gọi tới mà là Tổng cục Hình sự.

“Miêu Anh, sao lại thế này?” Trong điện thoại di động, giọng của Sở trưởng Tiêu vang lên: “Sao Triệu Ngọc lại vô duyên vô cớ mất tích thế? Có phải bên phía cô cậu lại có nhiệm vụ khẩn cấp gì không?”

“Chuyện này… hình như không phải! Em vẫn còn đang xác minh” Miêu Anh giải thích: “Em sẽ mau chóng điều tra rõ tình hình rồi báo cáo với chị ngay!”

“Chậc chậc…” Sở trưởng Tiêu lo lắng nói: “Sao Tiểu Triệu lúc nào cũng thế nhỉ, không biết tất cả mọi người đều đang lo lắng cho cậu ấy à?”

“Sở trưởng Tiêu” Miêu Anh nhân cơ hội đề nghị: “Chị xem… ban đầu bọn em đã đặt vé máy bay về rồi, nhưng lần này…”

“Chị hiểu, chị hiểu mà, chị gọi đến là muốn nói với em chuyện này đấy!” Sở trưởng Tiêu rất chu đáo nói: “Cô cậu không cần về gấp đâu, cứ tìm được Triệu Ngọc rồi tính sau, còn vụ án ở Vân Châu thì chị sẽ phái người đến đó!”

“Cám ơn chị, ừm…” Miêu Anh nghe ra vấn đề, vội vàng hỏi: “Chị nói cái gì? Vân Châu? Có vụ án xảy ra ở Vân Châu à?”

“Đúng vậy” Sở trưởng Tiêu nói: “Xảy ra một vụ án khá khó giải quyết! Chắc chắn vụ án này hợp với khẩu vị của Triệu Ngọc, trình độ có khi sánh ngang với vụ án quỷ vương đấy!”

“Hả?” Miêu Anh nhíu mày: “Là… là vụ án gì thế?”

“Bồn – tắm – đỏ!” Sở trưởng Tiêu nhấn mạnh từng chữ một.

“Hả?” Miêu Anh ngẩn ra, lặp lại: “Bồn tắm đỏ nghĩa là sao?”

“Thế nào? Em chưa nghe nói tới vụ này à?” Sở trưởng Tiêu nói: “Nói mới nhớ, phía Bắc thì có lẽ chỉ nghe được một ít, nhưng mà đối với phía Nam mà nói thì gần như nổi tiếng đấy, nhất là bên phía Việt Châu… Nhưng mà nếu Triệu Ngọc đã gặp phải chuyện này thì thôi vậy!” Sở trưởng Tiêu nói: “Em cứ yên tâm tìm được Triệu Ngọc trước đã rồi tính sau!”

Ong ong… Ong ong vù vù…

Ngay tại lúc Miêu Anh trò chuyện, điện thoại di động của cô vẫn không ngừng rung lên, hiển nhiên lại có người gọi điện thoại cho cô.

Vì thế, cô vội vã khách sáo với Sở trưởng Tiêu vài câu, sau đó nhấn nghe cuộc gọi mới.

“Miêu Miêu à” Trong điện thoại, giọng của Miêu Khôn rõ ràng truyền đến: “Cha thật sự không hề biết gì cả! Chuyện này không hề liên quan đến cha đâu, cha cũng không biết tại sao Triệu Ngọc lại điên như thế! Chẳng lẽ… nó nhận được tin sớm à? Hay là…”

“Cha à, cha cũng biết sự tình nghiêm trọng đến thế nào rồi đấy” Miêu Anh nói: “Tám phần… tám phần là Triệu Ngọc muốn đi điều tra về kẻ kế nhiệm thần bí kia! Anh ấy chỉ có một thân một mình… Chẳng lẽ… Cha không lo…”

“Cha đương nhiên lo lắng rồi, thằng nhóc này, tại sao luôn thích thể hiện như thế chứ? Thế nhưng…” Miêu Khôn hiển nhiên càng khó hiểu: “Không có tài nguyên của phòng Đặc Cần, chỉ sợ ngay cả thủ đô nó cũng không thể ra được đúng không? Làm sao có thể ra nước ngoài tìm kiếm kẻ kế nhiệm chứ? Nếu thật sự tìm được thì đúng là hoang đường! Ừm… Nhưng mà, nhưng mà…” Miêu Khôn dường như nghĩ tới cái gì, muốn nói lại thôi.

“Ôi ôi, nhưng mà cái gì thế?” Miêu Anh nóng nảy.

“Là thế này” Miêu Khôn nhanh chóng nói: “Đêm qua, lúc đã khuya rồi, Triệu Ngọc có gọi điện cho cha, nhờ cha gửi một bản tài liệu tuyệt mật về Tịch Vĩ cho nó, nó muốn phân tích tình hình của kẻ kế nhiệm…”

“Hả? Cha… Cha gửi cho anh ấy à?”

“Đúng vậy” Miêu Khôn nói: “Về tình về lý, về công về tư, nó đều có quyền tiếp xúc tài liệu này, cho nên cha đã bảo người gửi cho cậu ta một bản… Chết tiệt… Thằng nhóc này! Rốt cuộc nó muốn làm gì thế!”

“Được rồi, được rồi, con hiểu, con hiểu rồi…”

Lúc này, một chút ánh sáng hiện lên trong mắt Miêu Anh, cô bất chợt nghĩ thông suốt, lông mày cũng dần dần giãn ra…

“Miêu Miêu à, con yên tâm, bây giờ cha sẽ lập tức sử dụng tất cả tài nguyên để tìm cho ra thằng nhóc này, cha… Ừm…”

Miêu Khôn còn chưa nói xong, Miêu Anh đã lập tức cúp điện thoại!

Được rồi…

Tiểu thư Miêu thầm nói, Triệu Ngọc à, anh đã đưa ra lựa chọn thì em cũng không có gì phải băn khoăn nữa!

Ta ở ngoài sáng địch ở trong tối, anh sợ chúng ta làm chuyện gì cũng phải cố kỵ, cho nên anh muốn xoay ngược cục diện này lại, biến thành anh ở trong tối…

Được!

Em tin tưởng anh, anh đã quyết định thì em sẽ tin tưởng chắc chắn anh có thể làm tốt!

Nghĩ đến đây, cô lại nhìn lời nhắn của Triệu Ngọc trong điện thoại di động:

“Miêu Miêu, chờ anh ở Ly Giang nhé, khi nào mọi chuyện xong xuôi thì anh sẽ lập tức đến gặp em!”

Được!!

Miêu Anh hạ quyết tâm: Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ gặp ở Ly Giang!

Nghĩ đến đây, cô cầm lấy điện thoại di động, lại gọi cho Sở trưởng Tiêu: “Sở trưởng Tiêu, đừng giao vụ án cho người khác, chị cứ để bọn em xử lý đi…”