Chương 2553 Tù nhân
Trong ngục giam dưới tàu hàng, Triệu Ngọc ngơ ngẩn“Cậu bị điếc à?” Hắn chỉ vào phòng giam bên cạnh, nói: “Tôi đang nói về năm đặc công mà chúng ta vừa mới bắt ấy!”
Lúc này, đến lượt cai ngục và cảnh vệ ngơ ngẩn, một lính canh hỏi: “Năm đặc công gì cơ ạ? Không có mà?”
“Không có?” Vì quá kích động nên Triệu Ngọc bất chấp giả vờ, trực tiếp hỏi: “Thế vừa rồi tôi gặp ai thế?”
“Anh…” Nghe thấy vậy, lính canh và cảnh vệ rất bất ngờ, tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi.
Nhưng Triệu Ngọc vì khôn khéo nên vẫn chú ý tới một chi tiết, sau khi hắn đặt câu hỏi, có một bảo vệ nhìn về phía phòng giam bên tay trái Triệu Ngọc.
Nói cách khác, ánh mắt của người này đã bán đứng gã, Walker mà Triệu Ngọc đang giả trang từng tiến vào phòng giam này mấy giờ trước.
Thế thì… trong phòng giam này có cái gì?
“Mở ra!” Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức ra lệnh.
Cho dù năm đặc công của phòng Đặc Cần rốt cuộc có bị nhốt ở đây hay không, mình cũng không thể tay trắng mà về chứ?
“Vâng!” Một bảo vệ lập tức lấy ra thẻ của mình, đứng ở cửa nhà giam.
Ngoài cửa có khóa mật mã, gã cắm thẻ vào, đèn xanh trên khóa sáng lên, tiếp theo, hai cai ngục và một bảo vệ đều nhìn về phía Triệu Ngọc.
À…
Triệu Ngọc hiểu, chắc là cần mình nhập mật mã vào.
Xem ra, mình lại phải chi điểm tích lũy Kỳ Ngộ thôi!
May mà khi Triệu Ngọc chạm tay vào bàn phím mật mã thì hệ thống trong đầu nhắc nhở chỉ cần 800 điểm tích lũy là lập tức mở khóa.
800 điểm đối với Triệu Ngọc mà nói chỉ là mưa bụi, sau khi chi ra 800 điểm, cánh cửa kim loại lập tức mở ra.
Sau khi mở cửa, mùi tanh tưởi trong phòng xộc ra, bởi vì khá tối nên hắn nhất thời không thấy rõ tình hình bên trong cho lắm.
Nhưng mà hắn rất thính tai, nên vẫn nghe thấy tiếng xích sắt chuyển động.
Hiển nhiên, người bị giam giữ trong phòng đang bị khóa bằng xích sắt…
Triệu Ngọc cố gắng nhìn về phía bóng tối, muốn nhìn rõ người bị xích sắt khóa này rốt cuộc là ai, nhưng không ngờ bộ đàm của tên nhân viên bảo vệ kia đột nhiên vang lên.
Bên trong có kẻ la to: “Mau! Walker làm phản rồi! Bắt lấy nó!”
“Hả!?”
Nghe thấy vậy, cai ngục và bảo vệ đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn về phía Triệu Ngọc.
Roẹt!
Triệu Ngọc không nói hai lời, lại bắn một viên đạn ra, trúng tên cảnh vệ kia!
Càng khéo chính là ngay lúc cảnh vệ bị điện giật, gã ngửa ra sau, vừa lúc đụng phải hai bảo vệ, hai bảo vệ nhất thời bị điện đánh trúng, cả người run rẩy vài cái!
Nhưng mà lượng điện trong súng có hạn, sau khi bị phân tán như thế, nó chỉ đánh ngã cảnh vệ kia xuống đất, còn hai bảo vệ tuy rằng “nhảy” một vở “sét đánh”, nhưng không hề hấn gì.
Hai người nhanh chóng nâng súng trường trong tay lên, muốn khống chế Triệu Ngọc nhưng Triệu Ngọc đã tung cú đấm từ lâu.
Sau nhiều tiếng vang bốp bốp ngắn gọn, cả đám đều bị Triệu Ngọc đánh ngã xuống mặt đất, lập tức chết ngất.
Rầm… Rầm…
Lúc này, Triệu Ngọc lại nghe thấy tiếng xích sắt, hắn quay đầu nhìn về phía cuối phòng giam, cuối cùng cũng thấy được đại khái.
Ở sâu trong phòng giam, một người đàn ông để trần nửa thân trên, tay chân bị bốn cái xích sắt trói chặt, trông cực kỳ đáng sợ!
Ôi trời ạ!
Triệu Ngọc hoảng sợ, cảm thấy dường như đang chứng kiến cảnh tượng Ngao Bái bị Vi Tiểu Bảo cầm tù ở nhà giam trong Lộc Đỉnh Ký vậy.
Đây… Con mẹ nó là ai thế?
⚝ ✽ ⚝
Giây tiếp theo, khi một luồng ánh sáng chợt lóe lên trên người tù nhân, Triệu Ngọc cuối cùng cũng nhận ra!
Đậu xanh rau má nhà nó!
Đúng là gặp ma mà!
Mình biết người này, đây là cha ruột của con nuôi mình, được xưng là vua đặc công – Lee Bon Seong!!!
Ôi trời!
Triệu Ngọc nằm mơ cũng không ngờ người bị giam giữ ở nơi này vậy mà lại chính là Lee Bon Seong!
Ban đầu, Triệu Ngọc muốn lập tức cúi người mở trói cho Lee Bon Seong.
Thế nhưng hắn nhớ đến bề ngoài của mình bây giờ, đành phải ngắt thiết bị cải trang tàng hình trước, khôi phục tướng mạo sẵn có, lúc này mới xoay người bước vào phòng giam!
Cạch!
Hắn bật đèn lên, lúc này mới nhìn thấy Lee Bon Seong rõ ràng.
Cả người Lee Bon Seong đầy vết thương, có chỗ còn rỉ máu, hiển nhiên đã bị tra tấn dã man trong một thời gian dài!
“Hừ… Hừ hừ…” Lee Bon Seong ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khi thấy người đến là Triệu Ngọc thì khóe miệng lộ ra một nụ cười tà dị.
“Ông con mẹ nó còn sống à!” Triệu Ngọc dùng tiếng Hán chào một câu, sau đó nhanh chóng đi đến gần Lee Bon Seong, muốn giúp hắn ta mở khóa xích.
Bốn cái xiềng xích, nên cũng có bốn cái khóa!
Triệu Ngọc nhìn thoáng qua cột đạo cụ, hắn chỉ có ba cái chìa khóa vạn năng tàng hình!
Không còn biện pháp nào nữa, hắn đành phải quay lại hành lang, lục lọi khắp người lính canh, nhưng mà lục soát hồi lâu, trên người lính canh vẫn chẳng có một cái chìa khóa nào cả!
Hỏng rồi!
Triệu Ngọc lúc này mới ý thức được chìa khóa có thể mở ra xích sắt đang trói Lee Bon Seong rất có thể đang ở phòng của lính canh, hoặc là nơi cao cấp hơn!
Nếu không mở ra được thì xong đời rồi…
Kết quả, hắn vừa nghĩ đến đây thì cửa chính nhà giam đằng xa bỗng bị đẩy mạnh ra, hai nhân viên bảo vệ cầm súng trường chạy từ bên ngoài vào.
Chậc chậc…
Triệu Ngọc thầm kêu không tốt, nhanh chóng nằm xuống mặt đất, đồng thời cất khẩu súng bắn điện đã được lắp đạn đi…
Hai nhân viên bảo vệ xông vào, lập tức nhìn thấy bốn người đang nằm trên mặt đất, nhanh chóng tiến lên xem xét.
Vừa đến gần đã bị Triệu Ngọc đột ngột bắn lén, sau khi bắn hai viên đạn trong súng bắn điện ra, lập tức khiến hai tên mất đi tri giác…
Triệu Ngọc nhanh chóng ôm một khẩu súng trường đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, phát hiện ở cuối hành lang có vẻ như có một căn phòng trực ban.
Vì thế hắn nhanh chóng chạy về phía đó, nhưng mà khi hắn tới nơi thì lại chỉ thấy một loạt màn hình camera theo dõi và mấy cái máy tính, căn bản không thấy có chiếc chìa khóa nào!
Phòng trực ban rất nhỏ, hắn nhanh chóng lục tìm một lượt, chỉ tìm được một vài súng ống, lại chỉ không có chìa khóa…
Đáng chết!
Hắn buồn bực đấm tay mấy cái, cân nhắc xem nên cứu Lee Bon Seong như thế nào? Lại liếc thấy màn hình theo dõi, hắn kinh dị phát hiện ra trong hầu hết các phòng giam ở nơi này đều giam giữ phạm nhân!
Qua màn hình theo dõi, có thể nhìn thấy tình hình trong các phòng giam khác, Triệu Ngọc phát hiện các phạm nhân chỉ đeo còng tay, vốn dĩ không khoa trương giống như Lee Bon Seong!
Hắn nhanh chóng dí sát vào màn hình theo dõi, tìm kiếm bóng dáng của năm đặc công kia, thế nhưng số phạm nhân ở đây tổng cộng chưa đến hai mươi người, gần như chỉ cần liếc qua một cái là hiểu ngay, ngoại trừ Lee Bon Seong ra, ngay cả một người có đặc điểm của phương Đông cũng không có!
Hơn nữa, phạm nhân nơi này đều là đàn ông, trông ai cũng như hung thần vậy, chắc đều không phải kẻ dễ chơi!
Chậc chậc…
Triệu Ngọc sốt ruột, nếu năm đặc công kia không ở đây thì mình cũng không thể tay không mà về, dù thế nào cũng phải cứu Lee Bon Seong ra ngoài!
Ngoại trừ làm thánh nhân, để cha con người ta đoàn tụ ra, có lẽ Lee Bon Seong biết nhiều tin tức liên quan tới kẻ kế nhiệm…
Nhưng mà… bốn cái xích sắt, mình chỉ có ba cái chìa khóa vạn năng, vậy phải làm thế nào đây?
Đừng nói đến Lee Bon Seong, bên ngoài nhiều nhân viên bảo vệ dùng súng như vậy, mình có thể lao ra hay không cũng chưa rõ!
⚝ ✽ ⚝
Trong phút chốc, Triệu Ngọc lại nhìn màn hình theo dõi, một ý định “chó cùng rứt giậu” bỗng sinh ra!
Được rồi!
Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè, chạy theo nguyên tắc “đục nước béo cò”, thừa dịp loạn để đạt được thắng lợi, ông đây dứt khoát gây rối đi!
Vì thế, hắn đè vào máy tính, sử dụng một mệnh lệnh hacker được cường hóa, lập tức mở tất cả cánh cửa phòng giam ra…