Chương 2554 Lai lịch của nạn nhân
Ban đêm, tại khu Vân Châu Vân Sơn, trong Thần Dương Cư“Wow, nửa đêm tới điều tra hiện trường đúng là kích thích thật!” Nhiễm Đào nuốt một ngụm nước miếng, cùng Miêu Anh, Ngô Tú Mẫn và đội trưởng đội cảnh sát địa phương Thiệu Học Giang đi tới hiện trường vụ án trên tầng ba.
“Không có thang máy” Đội trưởng Thiệu mô tả chi tiết: “Hung thủ chỉ có thể cõng nạn nhân lên tầng, cho nên hung thủ tất nhiên phải là một người có cơ thể vạm vỡ!”
Ngô Tú Mẫn quan sát tình hình xung quanh, trong đầu đang mường tượng hoạt động tâm lý của hung thủ lúc ấy.
“Hung thủ đúng là cả gan thật” Nhiễm Đào nói: “Bên ngoài có bảo vệ, không ngờ hắn ta dám lẻn vào tòa nhà kiểu Âu giết người, lỡ như bảo vệ tuần tra ban đêm, hoặc là đi vệ sinh thì chẳng phải là vừa lúc gặp phải à?”
“Đội trưởng Thiệu” Miêu Anh nói: “Năm đó lúc Peter gây án, hắn ta đã từng bỏ thuốc ngủ vào nước của nhân viên bảo vệ, vậy các anh đã kiểm tra bảo vệ trực đêm hôm xảy ra vụ án chưa?”
“Có chứ” Đội trưởng Thiệu nói: “Không có vấn đề gì cả! Nhưng mà bảo vệ có uống chút rượu, đêm đó ngủ say như chết!”
“Chậc chậc…” Nhiễm Đào thở dài: “Xem ra, ông bảo vệ này mất việc rồi!”
“Chắc chắn rồi” Đội trưởng Thiệu nói: “Dựa theo yêu cầu, mỗi đêm ông ta đều phải đi tuần tra, chỉ là nơi này chưa từng xảy ra vấn đề gì nên bọn họ cũng trở nên lơ là…”
“Tổng cộng có mấy bảo vệ?” Miêu Anh hỏi một câu.
“Chỉ có hai thôi, mỗi người trực 24 giờ” Đội trưởng Thiệu trả lời.
“Vậy phải điều tra kỹ cả hai bảo vệ này mới được” Miêu Anh nói: “Hung thủ có thể thoải mái mở cửa chính của tòa nhà kiểu Âu ra thì rất có thể là đã lấy được chìa khóa từ chỗ bảo vệ, phải cẩn thận điều tra hướng đi gần đây của hai bảo vệ này, xem có ai đang âm thầm theo dõi bọn họ hay không…”
“Tôi hiểu!” Đội trưởng Thiệu gật đầu: “Tôi đã làm như vậy rồi! Nhưng mà… cuộc sống của hai bảo vệ này khá đơn giản, bọn họ sống ở gần đây, gần như rất ít đi đâu khác! Hơn nữa, theo lời khai của bọn họ thì sau khi tan tầm, bọn họ không mang theo chìa khóa của Thần Dương Cư, bình thường đều cất ở phòng bảo vệ!”
“Vậy… số người được giữ chìa khóa cũng rất quan trọng. Ngoài hai bảo vệ ra thì còn ai có chìa khóa nữa?” Miêu Anh lại hỏi.
“Ở phòng quản lý vẫn còn một chiếc dự phòng!” Đội trưởng Thiệu nói: “Kể cả cửa chính, cửa sau hay phòng quản lý của Thần Dương Cư đều có chìa khóa dự phòng, nhưng mà… Chúng tôi đã điều tra rồi, gần đây không có ai động tới chìa khóa ở phòng quản lý cả, phòng đó luôn bật camera theo dõi…”
Lúc này, mọi người đã tiến vào hiện trường vụ án, tuy rằng đèn sáng, trong bồn tắm lớn cũng đã không còn máu loãng, nhưng mà trông hiện trường vẫn khiến lòng người ta sợ hãi.
Miêu Anh vừa quan sát hiện trường, vừa nói với đội trưởng Thiệu: “Đội trưởng Thiệu, anh có từng nghĩ đến vụ án 40 năm trước không hề được tiết lộ thông tin chi tiết ra bên ngoài, tại sao kẻ bắt chước hôm nay lại gây án giống như thế không?”
“Quả thực…” Đội trưởng Thiệu nói: “Chúng tôi hoài nghi rất có thể là kẻ bắt chước này đã từng đọc hồ sơ, hoặc là từng nhìn thấy hiện trường vụ án hồi đó!”
“Nếu chỉ đọc hồ sơ thì còn nghe được, nhưng bảo là từng nhìn thấy hiện trường cũ thì hình như không được hợp lý cho lắm?” Nhiễm Đào phân tích: “Nếu đã từng nhìn thấy hiện trường 40 năm trước thì người này không hề nhỏ tuổi đâu!”
“Đây không phải là vấn đề mấu chốt” Ngô Tú Mẫn ở bên cạnh nói: “Mấu chốt là cho dù có người từng nhìn thấy hiện trường năm đó cũng không hẳn là bắt chước Peter giết người mà? Tại sao kẻ bắt chước kia muốn lấy cách này để giết người chứ?”
“Cũng đúng…” Nhiễm Đào nói: “Cứ như lại quay về hiện trường vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu ấy, nếu chỉ đơn thuần là vì giết người thì sao cứ phải làm phức tạp như vậy nhỉ! Chẳng lẽ… đây đều là vì nghi thức hiến tế thần bí kia à? Giống như thám tử phố Tàu* ấy, có người muốn lợi dụng nghi thức đặc biệt này để được trường sinh hoặc là chữa khỏi tật bệnh gì đó?”
* Thám tử phố Tàu (tiếng Anh: Detective Chinatown 2, tiếng Trung: 唐人街探案) là một bộ phim trinh thám hài hước Trung Quốc 2015 do Trần Tư Thành đạo diễn và viết kịch bản, với sự tham gia của Vương Bảo Cường và Lưu Hạo Nhiên.
“Cậu… Cậu đừng nói lung tung nữa được không?” Ngô Tú Mẫn trách cứ: “Cậu nói bừa như vậy rất dễ làm phán đoán của chúng ta bị sai lệch đấy!”
“Tôi chỉ cung cấp một ý nghĩ mới thôi mà” Nhiễm Đào thì thào: “Những lúc sếp ở đây chẳng phải đều như vậy sao? Cậu ấy có lối suy nghĩ còn khoa trương hơn cả tôi nữa đấy!”
Lúc này, Miêu Anh đứng trước mặt bồn tắm trống rỗng, chìm vào trầm tư.
Trong đầu cô đang hình dung cảnh tượng hung thủ gây án ở đây, hung thủ làm gì trước làm gì sau, bình tĩnh, đâu vào đấy, dường như… tố chất tâm lý của hắn ta cực kỳ vững vàng…
Chẳng lẽ… đây không phải là lần đầu tiên hắn ta giết người?
Miêu Anh đang hết sức nghiêm túc suy nghĩ thì điện thoại di động của cô vang lên, là Thôi Lệ Châu gọi đến.
Dựa theo nhiệm vụ đã phân phối lúc trước, Thôi Lệ Châu đang cùng Tăng Khả toàn lực tìm kiếm lai lịch của thi thể nữ, lúc này cô ta gọi điện đến thì hiển nhiên đã tìm được gì đó.
Sau khi nhấn nghe điện thoại, quả nhiên suy đoán của Miêu Anh đã ứng nghiệm.
“Chị Miêu, tìm được rồi, tìm được rồi!” Thôi Lệ Châu hưng phấn nói: “Nạn nhân tên là Trương Khải Nhạc, là một họa sĩ khá nổi tiếng!”
“Ồ? Họa sĩ à?” Miêu Anh rất bất ngờ: “Hai người… làm sao mà tìm được thế?”
“Tăng Khả sử dụng kỹ thuật khuôn mặt để tìm kiếm trên Internet, thế là ra kết quả rất nhanh” Thôi Lệ Châu nói: “Sau đó bọn em gọi cho người đó nhưng không kết nối được điện thoại, bọn em lại gọi cho bạn và người nhà của cô ta, thế mới xác nhận được tin tức!”
“Cô gái này tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Vân Châu, sư từ Trần Tĩnh Hoa, khá nổi tiếng ở địa phương, cô ta từng tổ chức rất nhiều buổi triển lãm tranh…” Thôi Lệ Châu mô tả chi tiết: “Năm nay 29 tuổi, quê ở Vân Châu, độc thân chưa kết hôn, căn cứ theo như lời bạn bè của cô ta thì đã bốn, năm ngày không liên lạc được với cô ta rồi!”
“Nhưng mà Trương Khải Nhạc vốn là người tùy tính, trước kia thường xuyên nổi hứng đi du lịch cho nên mọi người không để ý lắm…”
“Còn nữa, mối quan hệ của cô ta và gia đình rất bế tắc, cho nên không ai trong gia đình biết cả…”
“Họa sĩ…” Miêu Anh lặp lại lần nữa, trong đầu dường như nghĩ đến điều gì đó, cô nói: “Tiểu Thôi, nếu em tìm được lai lịch rồi thì kế tiếp, chuyện các mối quan hệ cá nhân của người bị hại giao cho em và Tăng Khả nhé!”
“Yên tâm đi chị Miêu, em cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!” Thôi Lệ Châu lập tức đồng ý.
Miêu Anh vốn định dặn dò thêm vài câu, bảo bọn họ điều tra trọng điểm về tình hình tài chính của nạn nhân và tin tức về bạn bè, nhưng nghĩ lại thì thấy Thôi Lệ Châu và Tăng Khả vốn đều là tay già đời đã từng xử lý các vụ án lớn, những chi tiết đó vốn dĩ không cần cô nhiều lời.
Sau khi tắt điện thoại, Miêu Anh đơn giản nói tình hình cho mọi người.
“Không hổ là tổ điều tra đặc biệt” Đội trưởng Thiệu cảm thán: “Tìm ra lai lịch của nạn nhân nhanh thật, chúng tôi còn đang định phát thông báo nhận xác đấy!”
“Họa sĩ, không phải gái ngành…” Nhiễm Đào cân nhắc, nói: “Xem ra, vụ án trước mắt này không phải hoàn toàn giống vụ án 40 năm trước!”
“Năm đó, hung thủ Peter cơ bản đều lựa chọn nạn nhân ngẫu nhiên” Miêu Anh tràn đầy đồng cảm: “Nhưng bây giờ nạn nhân lại là một họa sĩ, vậy thì rất có thể… đây là một vụ mưu sát có chủ đích!”
“Đúng thế” Nhiễm Đào tỏ vẻ thần bí phụ họa: “Tôi cũng có đồng cảm, chỉ cần tra rõ mối quan hệ cá nhân của nạn nhân thì hung thủ mới có thể dần lộ diện trước mặt chúng ta! Để chúng ta mỏi mắt mong chờ xem rốt cuộc người này là ai đi!”