Chương 2555 Xích sắt (1)
Tất cả cánh cửa trong ngục tối của tàu hàng đều mở ra, tình hình nhanh chóng chìm vào hỗn loạnNhững tù nhân đang bị giam giữ đó vốn không phải kẻ dễ chọc, sau khi cửa tù bị mở ra, bọn họ lập tức ra khỏi phòng giam và đi vào hành lang.
Có mấy người tinh mắt, nhanh chóng phát hiện nhân viên bảo vệ và lính canh nằm dưới đất, hơn nữa còn phát hiện ra súng trường trên người bọn họ.
Kết quả, bọn họ như ong vỡ tổ mà xông tới, ai cũng muốn cướp lấy một vũ khí vào tay!
Mà cùng lúc đó, cánh cổng kim loại bên ngoài lại mở ra, vô số nhân viên bảo vệ xông từ bên ngoài vào.
Đúng là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, đám tù nhân vừa nhìn thấy nhân viên bảo vệ thì lập tức xông tới, trong cơn hỗn loạn, nhân viên bảo vệ nổ súng, còn đám tù nhân cũng không yếu thế, nhanh chóng nổ súng phản kích, hai bên cứ thế đánh nhau!
Phù…
Triệu Ngọc nhìn trận chiến trên màn hình, hắn nhanh chóng lợi dụng camera theo dõi để xem xét địa hình nơi này một lượt.
Hắn thấy nơi này là một khu vực khép kín nằm sâu trong khoang thuyền, chỉ có cánh cổng kim loại mới có thể dẫn ra bên ngoài, còn tất cả các phòng giam đều nằm ở hai bên hành lang, gần như chỉ liếc qua một cái là thấy hết.
Ngoài ra, nơi này không còn phòng giam nào khác, cho nên Triệu Ngọc biết rất rõ rằng năm đặc công mà hắn muốn tìm vốn không ở đây!
Một khi đã như vậy, hắn chỉ có thể tạm thời bỏ ý định giải cứu đặc công, tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lee Bon Seong.
Không hề nghi ngờ rằng nếu muốn cứu Lee Bon Seong thì phải mở được bốn cái xích sắt đang trói chặt hắn ta, thế nhưng bốn cái xích sắt có bốn cái khóa, mà mình chỉ có ba chìa khóa vạn năng!
Chậc chậc…
Nếu dẫn theo Thôi Lệ Châu đến đây thì tốt quá, có khi chỉ cần cây kẹo que đã mở được rồi!
⚝ ✽ ⚝
Từ từ…
Đột nhiên, hắn nảy ra một ý, tuy rằng mình không biết cạy khóa, nhưng Lee Bon Seong vốn là vua đặc công, kinh nghiệm và bản lĩnh cao như vậy thì chuyện mở khóa hẳn là kỹ năng sẵn có nhỉ?
Cho nên…
Hắn nhớ tới vừa rồi lúc mình lục tung lên đã phát hiện ra một thùng dụng cụ.
Lúc này, hắn nhanh chóng cầm lấy thùng dụng cụ, xoay người định đi, nhưng lúc đi qua hộp cứu hỏa thì nhìn thấy có một cái rìu bên trong, hắn không chút suy nghĩ, trực tiếp mở hộp cứu hỏa ra và lấy rìu!
Khi Triệu Ngọc trở lại hành lang, trong hành lang đã cực kỳ hỗn loạn, dưới vô số tiếng súng đinh tai nhức óc, cả nhân viên bảo vệ và tù nhân đều có người bị thương.
Nhưng nhân viên bảo vệ dường như không có nhiều người lắm, nên đã bị đám tù nhân đánh lùi lại.
Triệu Ngọc muốn trở lại phòng giam Lee Bon Seong nên tất nhiên phải chạm mặt với mấy tên tù nhân ở phía cuối!
“Hả?” Những tù nhân không cướp được súng vừa nhìn thấy Triệu Ngọc thì nhất thời hoảng sợ!
Có mấy người không hề nghĩ ngợi, lao thẳng về phía Triệu Ngọc mà giơ nắm đấm lên!
“Đồ ngu!” Triệu Ngọc mắng to một câu bằng tiếng Anh: “Không nhận ra là ai thả mấy người ra à? Người một nhà cả đấy!”
“Hả?” Mọi người dừng tay, nhưng ánh mắt vẫn có vẻ nghi ngờ!
“Đừng con mẹ nó chần chờ nữa!” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào phía xa, nói: “Ở đây chỉ có một con đường thôi, nếu muốn sống thì chỉ có thể lao ra, nếu viện binh của bọn chúng tới thì không còn kịp nữa đâu!”
Nghe thấy lời nói của Triệu Ngọc, đám tù nhân đều nhìn về phía hắn.
Trong đó, một tên mọc râu xồm xoàm nói với Triệu Ngọc: “Không được đâu, bọn nó đã chặn cửa rồi, chúng ta không xông ra ngoài được!”
“Trong phòng…” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào phòng giám sát vừa rồi, nói: “Ở đó có súng đấy, mau đi lấy đi!”
“Ồ?”
Đám tù nhân lập tức hưng phấn, tất cả đều như ong vỡ tổ vọt vào phòng giám sát.
Triệu Ngọc thì nhân cơ hội này để chạy về phòng giam của Lee Bon Seong.
Nhìn thấy Triệu Ngọc trở về, Lee Bon Seong lại bật ra tiếng cười kỳ quái, còn hừ lạnh hai tiếng…
“Mau!” Triệu Ngọc mở thùng dụng cụ ra trước mặt Lee Bon Seong, dồn dập hỏi han: “Ông biết mở khóa không? Tháo cái dây xích của ông ra trước đã!”
Nói xong, Triệu Ngọc nhìn về phía Lee Bon Seong, phát hiện ông vua đặc công này vậy mà lại hừ lạnh một tiếng, không hề có phản ứng nào khác.
“Đã đến lúc này rồi mà ông còn chơi trò thâm trầm gì thế hả?”
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc không dám chậm trễ, nhanh chóng tiêu phí hơn 1000 điểm tích lũy để cường hóa một chiếc chìa khóa vạn năng, mở xích sắt bên tay phải Lee Bon Seong ra!
Sau đó, hắn lại đặt thùng dụng cụ trước mặt Lee Bon Seong, cho rằng vua đặc công chỉ cần vơ lấy công cụ rồi hành động hung mãnh là có thể mở ra tất cả xiềng xích!
Nhưng mà điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ chính là tay phải của Lee Bon Seong vừa mới thoát khỏi dây xích thì hắn ta lại bóp chặt lấy cổ Triệu Ngọc, hơn nữa còn phá lên cười đầy tà dị!
“Ha ha ha… Ha ha ha…”
“Ưm… ưm ưm ưm…” Triệu Ngọc nhất thời không thở nổi, nhanh chóng dùng sức bẻ ngón tay của Lee Bon Seong ra và mắng: “Ông con mẹ nó bị thần kinh à? Là tôi mà? Tôi là Triệu Ngọc đây!”
“Triệu… Triệu Ngọc… A!” Tinh thần của Lee Bon Seong cứ như bị thứ gì đó kích thích vậy, hắn ta phát điên vung vẩy cánh tay, muốn tiếp tục tấn công Triệu Ngọc.
Đậu xanh rau má nhà nó…
Triệu Ngọc cuối cùng cũng nhận ra tinh thần của Lee Bon Seong đã thất thường, căn bản không còn là vua đặc công nữa!
Đúng lúc này, trong hành lang loạn xị bát nháo, gần như tất cả đám tù nhân đều lấy được vũ khí, có kẻ thậm chí còn mở được còng tay.
Ngay sau đó, bọn họ vừa nổ súng vào cửa sắt chính, vừa đẩy mạnh về phía trước, xem ra đã bắt đầu cuộc tấn công mạnh mẽ cuối cùng!
Triệu Ngọc nhanh chóng chạy đến cửa, la lớn ra bên ngoài: “Này! Có ai biết mở khóa không? Ai có thể giúp tôi mở xích sắt của người này ra không!?”
Tất cả đám tù nhân đều chú ý xem nên lao ra như thế nào, khi nghe thấy Triệu Ngọc la lên, chỉ có một người nhỏ gầy đáp lại, gã cầm một khẩu súng trường, vui vẻ đi vào và nhìn thoáng qua!
Hiển nhiên, gã cũng không ngờ nơi này còn có người bị xích lại, lập tức tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.
“Này” Triệu Ngọc vội vàng hỏi gã: “Anh có thể giúp tôi mở khóa ra không? Nếu mở được thì tôi sẽ giúp các anh an toàn thoát khỏi đây!”
“100000 không mặc cả!” Người nhỏ gầy vươn một ngón tay, không ngờ lại đòi tiền Triệu Ngọc!
“Được!” Triệu Ngọc không rảnh cò kè mặc cả với gã, mắt thấy có cách nên vội vàng đồng ý!
“OK!” Người nhỏ gầy tiến vào phòng giam, không nói hai lời, cầm rìu mà Triệu Ngọc mang tới, trực tiếp nhắm vào đầu dây xích!
Đầu dây xích được buộc vào móc khảm trên tường, người nhỏ gầy cứ thế bổ vào móc!
Keng!
Trong phòng giam vang lên một tiếng kim loại cọ xát rất chói tai, sau khi bổ một nhát rìu xuống, cái móc kia chỉ bắn ra một vài tia lửa, trên cơ bản không hề nhúc nhích gì.
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc nhìn mà choáng váng, cứ tưởng rằng người nhỏ gầy này là kỳ tài mở khóa kiểu Thôi Lệ Châu, không ngờ gã lại là cái chày gỗ tiêu chuẩn!
“Có phải đầu óc anh có vấn đề hay không thế?” Triệu Ngọc không nhịn được mắng: “Anh chỉ chém một đầu xích sắt, cho dù chém đứt thì tôi con mẹ nó vẫn phải ôm xích sắt mà chạy à?”
“Không để ý được nhiều như vậy đâu!” Người nhỏ gầy vẫn đang ra sức chém móc sắt, đồng thời nói: “Sợi xích này làm bằng thép, không thể cắt được đâu, chỉ có thể chém cái móc này thôi!”
Keng!
Gã lại chém một nhát rìu, cái móc kia lại bùng lên tia lửa, nhưng vẫn không có vẻ là bị chém đứt.
“Anh làm như vậy…” Triệu Ngọc nói: “Còn không bằng chém đứt tay chân hắn đâu!”
“Hả?” Người nhỏ gầy nghe vậy thì lập tức dừng tay, nhìn Triệu Ngọc với vẻ kinh dị: “Anh thông minh đấy nhỉ!”
Nói xong, gã xoay người, không ngờ lại thật sự nhìn vào tay chân của Lee Bon Seong.
Mà đặc công Lee Bon Seong thì vẫn mang ánh mắt rét lạnh sắc bén, bên môi vẫn là nụ cười tà dị giả tạo…
“Này!” Triệu Ngọc trừng mắt: “Anh muốn làm cái gì thế hả?”
“Chém đứt thì vẫn có thể nối lại mà” Người nhỏ gầy góp ý: “Nếu cứ ở lại đây thì sớm muộn gì cũng chết thôi! Anh… Anh mau tìm cái túi để đựng tay chân đi…”