← Quay lại trang sách

Chương 2557 Xích sắt (2)

Trong ngục tối ở tàu hàng, trong lòng Triệu Ngọc liên tục chửi mắng đậu xanh rau má, chỉ hận không thể đấm tên nhỏ gầy thiểu năng cộng thêm não tàn này một cái“Cút!” Triệu Ngọc giật lấy rìu trong tay gã và quát lên: “Anh chém tay của hắn đã đành, nếu chém cả hai chân thì đi kiểu gì đây? Chẳng lẽ cõng hắn chạy ra ngoài à?”

“À…” Người nhỏ gầy lập tức hiểu ra, hé miệng còn muốn nói gì nhưng lại bị Triệu Ngọc quát thêm một tiếng “Cút ngay!”, bắt đi ra ngoài!

Giờ khắc này, tiếng súng kịch liệt lại vang lên trong hành lang, hiển nhiên trận chiến đấu của nhóm tù nhân và nhân viên bảo vệ đã tiến vào giai đoạn gay cấn, các tù nhân đã chuẩn bị xung phong rồi…

Triệu Ngọc biết rằng trì hoãn thời gian càng lâu thì sẽ càng bất lợi cho mình!

Tình hình đang cấp bách, hắn phải nhanh chóng cứu Lee Bon Seong ra ngoài, thế nhưng trạng thái của Lee Bon Seong bất thường, lại bị xiềng xích trói chặt, thế này…

Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải sử dụng hai cái chìa khóa vạn năng cuối cùng của mình, mở xích sắt trên tay phải và chân phải của Lee Bon Seong ra.

Thế là bây giờ chỉ còn lại xích sắt bên chân trái thôi!

Chậc chậc…

Chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủn mà mấy chục biện pháp hiện lên trong đầu Triệu Ngọc, nhưng bất kể là cái nào đi nữa cũng không thể giải quyết.

Ban đầu, hắn muốn sử dụng cho Lee Bon Seong một cái máy thu nhỏ xương cốt, thế nhưng hệ thống nhắc nhở rằng xích sắt rất chặt, máy thu nhỏ xương cốt không có hiệu quả…

Đoàng! Đoàng!

Lúc này, ngoài hành lang có tiếng súng nổ lớn, nhóm tù nhân biết thời gian quý giá nên đã tập trung toàn bộ lực lượng để tổng tiến công cửa chính.

Lính canh ngoài cửa dường như không thể ngăn cản, đám tù nhân gần như không có bất cứ thương vong nào, nhanh chóng lao ra ngoài một cách dễ dàng!

“Này!” Gã nhỏ gầy kia đúng là có nghĩa khí, vẫn đứng ở cửa gọi Triệu Ngọc: “Anh nên chạy nhanh đi! Chậm trễ là không trốn được đâu, ấy?”

Khi nói chuyện, gã đột nhiên phát hiện Triệu Ngọc đã mở được ba cái xiềng xích, lập tức nói với vẻ khiếp sợ: “Anh… anh biết mở khóa đấy còn gì?”

“Cái cuối cùng thì tôi thật sự không mở ra được!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói, lập tức nhặt rìu lên mà chém vào cái xích sắt cuối cùng.

Nhưng mà cái xích sắt rất dày và rắn chắc, hoàn toàn không xây xát gì cả!

“Tôi đã nói rồi, chỉ có thể chém móc thôi!” Người nhỏ gầy lại góp ý: “Bây giờ hắn ta chỉ còn một chân, nếu không được thì lập tức chém chân đi!

“Một chân dù sao vẫn có thể đi lại mà đúng không?”

“Anh đừng có lải nhải nữa!” Triệu Ngọc vẫn nhanh chóng nghĩ cách, hắn sử dụng một cái máy mài vũ khí tàng hình lên rìu, rồi lại bổ về phía xích sắt.

Nhưng mà sau khi cái rìu trở nên sắc bén lại không chém đứt được xích sắt mà bản thân rìu lại bị nứt!

“Thế nào? Tôi nói không được rồi mà?” Người nhỏ gầy lắc lắc đầu: “Hay là bỏ đi! Nếu không đi thì không còn kịp nữa đâu! Chắc anh cũng biết con tàu này là của ai rồi đúng không? Tôi dám đánh cược là năm phút sau, cả con tàu này đều sẽ bị quân đội bao vây…”

Triệu Ngọc không để ý đến, nhưng vẫn rút ra được bài học, chỉ có thể đi đến chỗ móc và chém nó!

Rầm!

Cầm rìu chém xuống, móc quả nhiên đã buông lỏng vài phần, nhưng không phải nhờ tác dụng của máy mài vũ khí, thật ra móc vẫn không nhúc nhích mà chỉ là phần vách tường quanh cái móc đã trở nên lỏng lẻo!

À…

Triệu Ngọc nhanh chóng nhìn ra đây không phải vấn đề sắc bén mà là vấn đề sức lực.

Vì thế, hắn nhanh chóng sử dụng một viên thuốc bổ sung năng lượng, sau đó lại vung rìu bổ về phía móc!

Lúc này, một tiếng rầm vang lên, cả cái móc cuối cùng cũng bị bóc ra khỏi vách tường…

“Hừ!” Lee Bon Seong nhìn thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng theo thói quen, sau đó muốn ngồi xuống đất.

Triệu Ngọc lại thình lình chạy tới, đỡ lấy hắn ta để chạy ra ngoài!

“A!”

Nhưng mà Lee Bon Seong lại như thể bị thứ nào đó làm cho khiếp sợ, lập tức tóm lấy Triệu Ngọc, sử dụng một động tác khóa ngã xảo diệu, dễ dàng quật Triệu Ngọc xuống đất.

Rầm!

Triệu Ngọc nặng nề ngã xuống đất, đau đến mức mắng đậu xanh rau má.

“Hây ya!”

Ngay sau đó, Lee Bon Seong cũng gục xuống đất, trông có vẻ như muốn liều mạng với Triệu Ngọc.

“Đậu xanh rau má nhà nó, là tôi đây!”

Triệu Ngọc nhanh chóng kêu to, đồng thời hai tay ôm lấy Lee Bon Seong, cùng hắn ta lăn lộn dưới mặt đất!

May mà Triệu Ngọc sử dụng thuốc bổ sung năng lượng, có ưu thế tuyệt đối về mặt sức lực nên nhanh chóng đè Lee Bon Seong xuống đất, khiến hắn ta không thể động đậy.

Ngay sau đó, Triệu Ngọc vung thẳng một cái tát vào mặt Lee Bon Seong, âm thanh cực kỳ vang dội!

Chát!

Bị tát một cái, Lee Bon Seong nhất thời héo, hai tay nhanh chóng bảo vệ mặt, không dám phản kháng nữa.

“Chết tiệt! Bọn nó cho ông ăn thuốc lắc à? Không còn nhận ra ai nữa hả? Tôi chính cha nuôi của con trai ruột ông đấy…!”

Nói xong, Triệu Ngọc nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, vừa kéo vừa lôi Lee Bon Seong ra phòng giam.

Nhưng mà chân trái của Lee Bon Seong bị buộc xích sắt, người đi ra ngoài nên xích sắt cứ liểng xiểng ở phía sau, đúng là vướng chân…

Khi hai người ra khỏi ngục tù, bên ngoài vẫn có đầy tiếng súng vang lên, hiển nhiên đám tù nhân đã đánh nhau với nhân viên bảo vệ trên tàu hàng.

Chưa ra khỏi cửa đã nhìn thấy đạn bay tứ tung rồi.

“Này!” Trong phút chốc, tên nhỏ gầy ban nãy không biết từ đâu xông ra, gã vỗ bả vai Triệu Ngọc một cái, hỏi: “Này bạn thân, anh có điện thoại di động không?”

“Ừm…” Triệu Ngọc trừng gã một cái, không biết gã có ý gì.

“Anh nhìn kìa…” Người nhỏ gầy chỉ ra bên ngoài, nói: “Chúng ta chậm trễ lâu như vậy rồi, căn cứ theo kinh nghiệm của tôi thì nếu cứ xông ra thế này sẽ vô ích thôi, cả bến tàu này đều là người của bọn chúng, chúng ta căn bản không có cơ hội đâu!”

Ồ?

Triệu Ngọc cuối cùng cũng ý thức được người nhỏ gầy không đến nỗi não tàn, gã không ngốc đến mức lao ra ngoài liều mạng.

“Cho nên…” Người nhỏ gầy đưa tay ra và nói: “Anh cho tôi gọi một cuộc điện thoại, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta! Nếu anh thật sự muốn sống đi ra ngoài thì cứ đi theo tôi…”

“Chuyện này…”

Triệu Ngọc cân nhắc một chút, cảm thấy đây cũng là một cơ hội, vì thế đưa điện thoại di động cho gã.

“Phải thế chứ! Người anh em, anh đúng là người tốt mà” Người nhỏ gầy nói: “Khi nào chúng ta đi ra ngoài rồi, tôi chắc chắn sẽ báo đáp anh thật hậu hĩnh!”

Nói xong, gã nhanh chóng chạy sang một bên để gọi điện thoại.

Nhưng à Triệu Ngọc không hy vọng gì nhiều, vì cái tên kia vừa rồi còn muốn bịp mình 100000 đô la đấy!

Một người tính toán chi li như vậy, chắc không phải nhân vật gì lớn.

Cho nên, nếu muốn đi ra ngoài thì vẫn phải dựa vào mình mới được!

Vừa rồi, Triệu Ngọc thấy Lee Bon Seong thần chí không rõ, không ngờ lại tấn công mình, hắn lập tức nghĩ xem có nên sử dụng một viên thuốc giải độc tàng hình để Lee Bon Seong tỉnh táo lại hay không.

Nhưng mà dựa vào tình thế hiện tại thì tốt nhất mình tạm thời đừng giúp hắn ta bình phục vội, bởi vì nếu thật sự bị bao vây thì hắn có thể sử dụng các đạo cụ như áo tàng hình hoặc là máy bay tàng hình.

Hiển nhiên, Lee Bon Seong thần chí không rõ không phải chuyện xấu.

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng súng bên ngoài đã yếu bớt nên nhanh chóng kéo Lee Bon Seong tới cửa, vì để ngừa lỡ như, hắn vẫn cường hóa hai cái áo chống đạn tàng hình, sử dụng cho mình và Lee Bon Seong.

“OK!” Lúc này, người nhỏ gầy lại chạy từ phía sau tới, vừa trả lại điện thoại cho Triệu Ngọc, vừa nói với hắn: “Năm phút sau sẽ có một chiếc phi cơ trực thăng tới đón chúng ta, bây giờ chúng ta phải lên boong tàu mới được!”

Nói xong, gã chạy ra khỏi cánh cửa kim loại, chạy về phía khoang thuyền!

Thấy thế, Triệu Ngọc há có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế, lập tức chạy sau người nhỏ gầy và xông ra ngoài…