← Quay lại trang sách

Chương 2558 Tên hung thủ kín đáo

Sáng hôm sau, Cục Cảnh sát Vân ChâuMiêu Anh đang trò chuyện với em gái Đinh Lam.

“Chị yên tâm đi, Tịch Mộng Na vẫn rất an toàn” Đinh Lam nói: “Em không thể nói cho chị vị trí cụ thể của cô ấy, cũng không thể để hai người trò chuyện với nhau được, nhưng mà chị yên tâm, cô ấy rất an toàn, tinh thần cũng tốt lắm!”

“Không phải chị lo lắng chuyện này, chị chỉ lo lắng…” Miêu Anh muốn nói lại thôi.

“Em biết” Đinh Lam rất săn sóc, lập tức cam đoan: “Phòng Đặc Cần sẽ không thỏa hiệp với kẻ địch đâu, giao Tịch Mộng Na ra vốn dĩ không phải là cách giải quyết! Người của chúng ta đang suy nghĩ biện pháp tiếp xúc với kẻ địch, đàm phán với bọn chúng, chị cứ yên tâm xử lý vụ án của chị đi!”

“Vậy…” Miêu Anh muốn nói lại thôi lần thứ hai.

“Không…” Đinh Lam lại săn sóc lần thứ hai: “Vẫn chưa có tin tức về Triệu Ngọc tức là tin tốt đấy, em tin tưởng thực lực của anh rể, anh ấy chắc chắn sẽ không sao cả!”

“Ừm… Được rồi!”

Tắt điện thoại, Miêu Anh buồn bã, trong lòng sao có thể không nhớ thương Triệu Ngọc chứ?

Cô mở điện thoại di động ra, muốn kiểm tra hộp thư mà lúc trước mình và Triệu Ngọc từng bí mật liên hệ, xem có tin nhắn mới nào của Triệu Ngọc hay không.

Nhưng còn chưa mở điện thoại di động ra thì Tăng Khả đã đến gần rồi.

“Chị Miêu” Tăng Khả cầm tư liệu báo cáo: “Nạn nhân mà chị bảo em điều tra đã tra xong rồi, nạn nhân 40 năm trước tên là ‘Như Hoa’, chỉ có thể biết cô ta bị hại lúc 25 tuổi, là người Phúc Lai, nhưng tin tức cụ thể khác thì không rõ!”

“Wow!” Thôi Lệ Châu kinh ngạc hô to một tiếng: “Như Hoa? Tên này…”

“Tiểu Thôi” Tăng Khả nghiêm mặt nói: “40 năm trước còn chưa chiếu ‘Đường Bá Hổ, Điểm Thu Hương’ đâu! Cô ngàn vạn lần đừng gây rối nhé…”

“Không có tin tức xác thực à?” Miêu Anh kinh ngạc.

“Đúng vậy” Tăng Khả gật đầu: “Đến nay vẫn không thể điều tra rõ lai lịch của nạn nhân đầu tiên, chỉ biết là cô ta làm việc ở vũ trường Đông Hải thôi. Vào thời đó, có rất nhiều người giống như cô ta, cảnh sát từng đăng thông báo người mất tích và cử người đến Phúc Lai tìm, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được gì cả…”

“Không ngờ lại như vậy,” Miêu Anh hỏi: “Vậy ADN của cô ta còn không? Có phải chúng ta có thể…”

“Không còn nữa…” Tăng Khả lắc đầu: “Vụ án đã khép lại, em… em chỉ có thể đi tìm chứng cứ lúc trước, xem bộ phận pháp chứng còn có thể tìm được thứ gì hay không…”

“Chị Miêu” Thôi Lệ Châu hỏi: “Có phải chị hoài nghi Trương Khải Nhạc và nạn nhân đầu tiên năm đó có quan hệ gì không?”

Miêu Anh gật đầu nói: “Hai người họ thật sự là rất giống nhau!”

“Em…” Tăng Khả nói: “Thế này đi, em cử người đi thăm dò Trương Khải Nhạc, xem có người mất tích nào trong số người thân của cô ta không?”

“Chị Miêu” Thôi Lệ Châu nói: “Em cảm thấy không cần đâu, chẳng lẽ chị không phát hiện ra rằng không chỉ Trương Khải Nhạc và nạn nhân đầu tiên mà tất cả nạn nhân năm đó đều trông khá giống nhau à?”

“Rất có thể là vụ này giống vụ án nhật ký giết người ở Hà Dương lúc trước, hung thủ có khúc mắc nào đó cho nên đã tìm kiếm tất cả mục tiêu trông giống nhau để ra tay?”

“Ừ, có khả năng này lắm, nhưng mà…” Miêu Anh nói: “Chị vẫn cảm thấy quá trình xử lý vụ án bồn tắm đỏ năm đó rất qua loa! Danh tính của nạn nhân vẫn chưa được làm rõ, hung khí giết người cũng chẳng tìm thấy, Peter thừa nhận mình là hung thủ, nhưng chi tiết thế nào lại không khai báo rõ…”

“Xem ra…” Thôi Lệ Châu nói: “Chị vẫn cảm thấy vụ án bây giờ liên quan đến vụ án cũ lúc trước nhỉ?”

“Tổ phó…”

“Tổ phó…”

Trong lúc nói chuyện, pháp y Trương Bồi Bồi và Nhiễm Đào đồng thời bước vào văn phòng.

Nhưng Nhiễm Đào không sốt ruột báo cáo ngay mà đi đến chỗ bình nước để rót một cốc.

“Hung thủ rất cẩn thận, không hề lưu lại bất cứ dấu vân tay hay tin tức gì ở hiện trường” Trương Bồi Bồi báo cáo với Miêu Anh: “Bọn em đã điều tra cả trong lẫn ngoài Thần Dương Cư, nhưng đều không phát hiện ra dấu chân nào khả nghi cả…”

“Ừm, xem ra hung thủ đã tìm hiểu kỹ càng mọi thứ rồi!” Miêu Anh hỏi: “Vậy còn kết quả khám nghiệm tử thi thì sao?”

“Không có vấn đề!” Trương Bồi Bồi nói: “Nguyên nhân cái chết là do mất máu quá nhiều, nạn nhân đã được tiêm thuốc an thần khi còn sống.

Hơn nữa, xét từ liều lượng thuốc và kỹ thuật tiêm thì hung thủ khá chuyên nghiệp, có thể hắn ta làm ngành nghề liên quan hoặc là đã tìm hiểu trước và chuẩn bị kỹ càng!”

“Chúng ta…” Thôi Lệ Châu nháy đôi mắt to, hỏi: “Có nên đi tìm xem trong số các bạn bè của Trương Khải Nhạc có ai làm nghề này hay không?”

“Vậy…” Miêu Anh hỏi một vấn đề quan trọng: “Trong bản báo cáo trước có nói là nạn nhân không bị xâm hại đúng không?”

“Đúng vậy!” Trương Bồi Bồi gật đầu trả lời: “Em đã cẩn thận kiểm tra lại một lần rồi, quả thực không có dấu vết bị xâm hại!”

“Nói cách khác…” Miêu Anh nói: “Hung thủ không nhất định là nam giới?”

“Chị Miêu” Thôi Lệ Châu vội vàng bổ sung: “Trong vụ án bồn tắm đỏ năm đó, tên Peter kia cũng không hề xâm hại nạn nhân mà? Em vẫn cảm thấy khả năng hung thủ là nam lớn hơn, ít nhất… phải đỡ được nạn nhân vào tòa nhà kiểu Âu, còn lên được tận tầng ba nữa, không đủ sức thì sao mà làm được chứ?”

“Bồi Bồi” Miêu Anh lại hỏi: “Còn có phát hiện đặc biệt nào nữa không?”

“Em đã so sánh vết thương của nạn nhân” Trương Bồi Bồi nói: “Phát hiện vết rách cực kỳ giống 40 năm trước, cho dù là chiều sâu hay là chiều dài cũng đều cực kỳ khớp…”

“Ôi…” Thôi Lệ Châu mím môi: “Lời nói của chị Miêu tối hôm qua đã ứng nghiệm rồi, Peter năm đó chỉ là người chịu tội thay, hung thủ là kẻ khác!”

“Tiểu Thôi, đừng nói lung tung!” Miêu Anh nói: “Xem ra nếu chỉ là một người từng nhìn thấy hiện trường vụ án thì không thể nào làm giống đến thế được, cho nên chúng ta hãy tập trung vào suy đoán có người từng đọc hồ sơ vụ án!

“Ngày hôm qua, chị đã suy nghĩ rất lâu” Miêu Anh nói: “Hai vụ án xảy ra cách nhau hơn 40 năm, hung thủ lựa chọn gây án bắt chước, tất nhiên là có nguyên nhân bí ẩn nào đó. Cho nên chúng ta phải điều tra sâu những người có thể tiếp cận hồ sơ, hơn nữa còn từng xảy ra biến cố nào đó trong cuộc sống…”

“Người có thể tiếp cận hồ sơ đương nhiên chỉ có cảnh sát!” Thôi Lệ Châu bĩu môi nói: “Thế này đi, em sẽ nói chuyện với đội trưởng Thiệu, xem có thể tra việc này hay không…”

“Ừm, em làm đi!” Miêu Anh đồng ý, rồi hỏi Nhiễm Đào: “Thế nào hả anh Đào? Bên phía anh có tiến triển gì không?”

“Ha ha…” Nhiễm Đào cười khổ: “Nếu có tiến triển thì sao tôi có thể để mọi người thảo luận lâu như vậy chứ? Từ ngày hôm qua mãi cho đến bây giờ, chúng tôi gần như đã tra hết các camera theo dõi quanh Thần Dương Cư rồi, nhưng mà đều không thấy có gì khả nghi cả. Tôi cảm thấy chúng ta phải ăn mừng thôi, lại gặp phải một hung thủ có tâm tư kín đáo giống Hàn Trại rồi!”

“Không phải chứ?” Thôi Lệ Châu hỏi: “Hung thủ chở nạn nhân đến đây thì phải có xe đúng không? Lúc ấy là hơn nửa đêm, cho dù là chọn đường nào đi chăng nữa cũng phải lưu lại tung tích chứ?”

“Xe thì thật ra bị chụp rất nhiều, tổ theo dõi vẫn đang tra từng cái một” Nhiễm Đào nói: “Nhưng lại không tìm được chiếc xe nào khả nghi cả, bây giờ tôi thậm chí còn hoài nghi không biết có phải hung thủ vốn sống trong ngõ nhỏ phía sau Thần Dương Cư hay không đây!”

“Nói ra mới thấy” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Không phải không có khả năng này đâu!”

“Cho dù có hay không đi chăng nữa” Nhiễm Đào nói: “Đội trưởng Thiệu cũng đã cử người đi từng nhà để thăm dò rồi, tôi cảm thấy không có hy vọng lắm…”

“Có thể” Miêu Anh đề nghị: “Nhờ anh ta tìm kiếm trong số những người quen của Trương Khải Nhạc xem có ai ở trong khu vực ấy hay không!”

“Được, cứ giao việc này cho em xử lý đi chị Miêu” Tăng Khả ở phía xa búng tay một cái: “Bọn em đang làm công tác thống kê các mối quan hệ của Trương Khải Nhạc rồi, bọn em sẽ giải quyết nhanh thôi!”

“Được!” Miêu Anh đồng ý rồi xoay người nói với Nhiễm Đào: “Anh Đào, nếu anh rảnh thì theo tôi ra ngoài một chuyến đi!”

“Ừ” Nhiễm Đào gật đầu, hỏi: “Đi đâu thế?”

“Chúng ta…” Miêu Anh cân nhắc rồi trả lời: “Đến hành lang triển lãm tranh của Trương Khải Nhạc xem sao, nếu không tra ra được hung thủ đã đưa nạn nhân đến Thần Dương Cư như thế nào thì bắt đầu tra từ việc cô ta đã bị hung thủ bắt cóc như thế nào đi…”