← Quay lại trang sách

Chương 2559 Xích sắt (3)

“Á!!!”Một tiếng hét thê thảm vang lên trong khoang thuyền của tàu hàng, một nhân viên bảo vệ rơi từ trên cao xuống mặt đất, ngã cực kỳ thảm thiết!

Đoàng đoàng đoàng!

Bên trong khoang thuyền, tiếng súng nổi lên bốn phía, đám tù nhân vừa mới đào thoát từ trong ngục tối ra ai cũng có thân thủ bất phàm, thuật bắn súng tinh chuẩn, bọn họ nhanh chóng áp chế hỏa lực của nhân viên bảo vệ, đánh các nhân viên bảo vệ đến mức ngã trái ngã phải.

Nhìn thấy đám tù nhân liên tục thắng lợi, Triệu Ngọc vốn định chạy theo bọn họ.

Nhưng đúng lúc này, người nhỏ gầy lại kéo hắn và Lee Bon Seong lại.

“Này, anh không nghe nói đến đạo lý ‘hùa nhau thì chết’ hả?” Người nhỏ gầy nhìn đông đảo tù nhân, nói: “Không nhìn ra à? Bọn họ muốn lao ra khỏi cửa chính, chúng ta vừa lúc để bọn họ dụ hỏa lực sang chỗ đó đi!”

À…

Triệu Ngọc lúc này mới nhớ ra người nhỏ gầy đã liên hệ được với trực thăng, bọn họ phải đi lên boong tàu mới đúng.

“Tên tôi là Tony, nhưng không phải là Tony Stark” Lúc này, người nhỏ gầy đột nhiên tự giới thiệu: “Rất vui khi được gặp anh!”

Nói xong, gã tò mò nhìn về phía Triệu Ngọc, ý là đến lượt Triệu Ngọc tự giới thiệu.

“Tên tôi là Trâu Bò” Triệu Ngọc thuận miệng nói: “Hạnh ngộ hạnh ngộ!”

“Trâu Bò?” Tony líu lưỡi lặp lại: “Tên này nghe đặc biệt thật… Ừm… Anh làm việc cho ai thế? Có thể cho tôi danh thiếp không?”

“Phù…” Triệu Ngọc thở hổn hển, áp chế cơn tức nói: “Có phải nên chờ chúng ta sống sót ra ngoài rồi hẵng nói không?”

“À… Được rồi, được rồi… Ừm…” Gã nhìn bốn phía, nói với vẻ không chắc chắn: “Boong tàu… Boong tàu ở đâu nhỉ?”

“Được rồi” Triệu Ngọc ngựa quen đường cũ, lập tức nói: “Anh vẫn nên đi theo tôi đi!”

Nói xong, hắn dựa theo con đường lúc xuống đây để lên boong tàu.

Thế nhưng, chưa đi được hai bước thì Lee Bon Seong đã lảo đảo một cái, thì ra là xích sắt trên chân hắn ta bị mắc ở lan can.

“Tôi đã nói rồi, xích sắt này vướng víu lắm!” Người nhỏ gầy Tony bất đắc dĩ lắc đầu.

Triệu Ngọc đành phải quay lại, gỡ xích sắt ra khỏi lan can, sau đó ôm lấy đống xích sắt nặng nề rồi kéo Lee Bon Seong chạy lên tầng.

Cũng may Triệu Ngọc có thuốc bổ sung năng lượng trong người, xích sắt mặc dù nặng nhưng không quá khó khăn.

Ngay tại lúc đoàn người Triệu Ngọc tìm kiếm boong tàu, đám tù nhân đã vọt tới cửa khoang thuyền của tàu hàng.

Ở cửa khoang thuyền cũng có lính canh, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của đám tù nhân, đám tù nhân nhanh chóng chiếm được cửa khoang thuyền, hơn nữa còn khống chế được một tên lính canh.

Ngay sau đó, bị đám tù nhân uy hiếp, lính canh run rẩy dùng giấy thông hành của mình để nhận diện, sau đó ấn nút mở cửa khoang thuyền ra!

Nhìn thấy cửa khoang được mở, cả đám tù nhân đều thấy được hy vọng, trên mặt ai cũng vui sướng.

Nhưng mà niềm vui này vẫn chưa kéo dài được bao lâu thì khi cửa khoang thuyền hoàn toàn mở rộng, bọn họ ai cũng choáng váng.

Ngọn đèn bên ngoài khoang thuyền chói mắt, bóng người chớp lên, vậy mà có hơn mười nhân viên trang bị vũ khí hạng nặng xuất hiện!

“Damn it!!!”

Khi đám tù nhân cực kỳ hoảng sợ, bên ngoài chợt có kẻ nổ súng.

Đoàng đoàng đoàng!

Đoàng đoàng đoàng!

Một loạt đạn cuồng bạo phóng tới, các tù nhân đứng ở cửa lập tức bị quét ngã, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai!

Nghe thấy tiếng súng kịch liệt và tiếng kêu thê lương thảm thiết, đoàn người Triệu Ngọc dừng lại, nhìn xuống phía dưới xem xét.

“Thế nào?” Tony nuốt một ngụm nước miếng, nói với vẻ khá đắc ý: “Tôi đã nói gì hả? ‘Hùa nhau thì chết’ đúng không?”

“Mau đi đi!” Triệu Ngọc kéo Lee Bon Seong tiếp tục cắm đầu chạy dọc theo cầu thang về phía trước, đồng thời nói với Tony: “Chỉ mong trực thăng của anh tới đúng giờ thôi!”

“Yên tâm đi!” Tony nói: “Tôi vốn là một nhân vật tàn nhẫn đấy! Bọn họ không dám không đến đón tôi…”

Ai ngờ, Tony vừa mới nói xong câu đó thì trong bóng tối ở cầu thang đột nhiên có ánh sáng lóe lên.

Triệu Ngọc tay mắt lanh lẹ, dĩ nhiên thấy rõ một nhân viên bảo vệ trốn ở đó, xem ra là muốn bắn lén!

Nhìn về phía họng súng đang chĩa thì xem ra nhân viên bảo vệ muốn bắn Tony.

“Hả?”

Triệu Ngọc không hề nghĩ nhiều, lập tức vung chân quét Tony ngã xuống cầu thang.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên, viên đạn không bắn trúng Tony mà trực tiếp bắn vào người Lee Bon Seong.

“Á!” Lee Bon Seong kêu thảm thiết một tiếng như bị điên, lập tức ngã xuống đất, nằm bất động.

Triệu Ngọc nhanh chóng giơ súng lên, bắn thẳng về phía nhân viên bảo vệ kia.

Đoàng đoàng đoàng!

Sau một loạt đạn lao tới, tên nhân viên bảo vệ kia hự một tiếng vì đau, cả người quay cuồng ngã từ trên cầu thang xuống.

“Anh…” Tony sợ hãi, cứ tưởng Triệu Ngọc và Lee Bon Seong hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng sau khi xoay người thì lại sợ hãi nhìn thấy Triệu Ngọc đã đỡ Lee Bon Seong dậy, tiếp tục chạy lên cầu thang.

“Oh my God” Tony thán phục một tiếng: “Mạng của hai anh ghê gớm thật đấy!”

Nói xong, gã nhanh chóng đuổi kịp Triệu Ngọc, lại chạy như điên về phía boong tàu.

Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ chính là đám nhân viên bảo vệ liên tục bại lui vừa rồi hầu như đều lùi lại gần boong tàu, lúc này vừa thấy Triệu Ngọc vọt lên thì nhanh chóng giơ súng bắn ngay.

Triệu Ngọc không quan tâm được nhiều như thế, thừa dịp áo chống đạn tàng hình còn chưa chấm dứt, hắn trực tiếp bắn loạn về phía đám đông!

“Ôi trời ạ, ôi trời ạ, ôi trời ạ…”

Trong làn mưa đạn bay tứ tung, Tony vừa tức vừa sợ, gã chưa từng gặp ai mạnh đến vậy, có lòng muốn chạy tới hỗ trợ nhưng bất đắc dĩ mưa bom bão đạn thế này, thật sự không xông ra nổi, chỉ có thể dựa vào vách tường phía sau cầu thang, không ngừng ra hiệu chữ thập ở trước ngực.

Đoàng đoàng!

Đoàng đoàng đoàng!

Đừng nói là Tony mà ngay cả đám nhân viên bảo vệ kia cũng chưa từng gặp ai mạnh đến thế, bọn chúng vốn tưởng rằng phe mình người đông thế mạnh, Triệu Ngọc và Lee Bon Seong hẳn sẽ phải chết, nhưng sau khi bắn vô số viên đạn thì bọn chúng lại kinh ngạc phát hiện ra chỉ có phe mình là không ngừng ngã xuống, còn Triệu Ngọc và Lee Bon Seong lại vẫn đứng thẳng!

Cạch cạch…

Cạch cạch…

Nhưng mà dù sao số lượng đạn vẫn có hạn, sau khi bắn gục vài tên, Triệu Ngọc đã hết sạch đạn!

Lúc này, trước mắt vẫn còn có bốn, năm tên lính canh, mấy người kia vừa thấy có cơ hội là lập tức bắn Triệu Ngọc và Lee Bon Seong, cuối cùng cũng nhanh chóng hết đạn!

Nhưng Triệu Ngọc và Lee Bon Seong vẫn không hề có vẻ là đã trúng đạn rồi ngã xuống, hai người lập tức vọt mạnh tới gần kẻ địch!

Bắn nhau nhanh chóng biến thành vật lộn, Triệu Ngọc đảo ngược súng trường lại, đập thẳng vào một nhân viên bảo vệ!

Bởi vì hắn có thuốc bổ sung năng lượng nên kẻ địch phải hộc máu tươi, lập tức chết bất đắc kỳ tử, mà súng trường cũng bị đập vỡ thành mấy mảnh…

Cái nhân viên bảo vệ khác thấy thế thì đều sợ ngây người một giây, nhưng hai quân trước trận phải bất chấp tất cả, mấy người còn lại đều lao thẳng về phía Triệu Ngọc và Lee Bon Seong, hai phe bắt đầu đánh nhau.

Triệu Ngọc có sức lực cuồng bạo, dũng cảm nên không sợ hãi, nhanh chóng đánh bại từng kẻ một. Thế nhưng Lee Bon Seong vốn có tinh thần điên loạn thì không giống thế, hắn ta bị hai nhân viên bảo vệ đánh gục xuống mặt đất, tình hình cực kỳ nguy hiểm.

Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc cầm lấy xích sắt trên chân Lee Bon Seong, dùng sức vung một cái, lập tức khiến một kẻ địch phải hộc máu.

Sau đó, hắn quấn xích sắt quanh cổ một người khác, hai tay dùng sức kéo, người nọ lập tức trợn trắng mắt lên.

Thế là trước mắt chỉ còn lại kẻ địch cuối cùng, Triệu Ngọc dùng xích sắt buộc cổ gã, gã lập tức lấy tay cố gỡ ra, hai bên cứ thế giằng co, không ngờ gã lại túm xích sắt qua lan can, nhảy từ trên cao xuống!

Ôi trời ạ!

Khi xích sắt siết chặt lại, Lee Bon Seong lập tức trượt về phía lan can…

Triệu Ngọc trừng to mắt, như một con cá tung người vồ lấy hai tay Lee Bon Seong.

Đúng lúc này, kẻ ban nãy bị xích sắt đập hộc máu lại đứng bật dậy, gã rút dao găm ra, hung ác đâm về phía Triệu Ngọc.

Cùng lúc đó, trên boong tàu đột nhiên có tiếng gầm rú, hiển nhiên là phi cơ trực thăng đã tới…

Giây tiếp theo, nhiều chuyện ngoài ý muốn liên tục trình diễn!

Đầu tiên là Tony nhìn thấy cơ hội, lao từ cầu thang ra, bắn một phát súng làm nổ đầu kẻ địch đang cầm dao;

Sau đó, gã vọt tới bên lan can, liên tục bắn phá xuống phía dưới, bắn chết kẻ địch túm xích sắt nhảy lầu kia;

Sau đó, Triệu Ngọc cảm thấy cánh tay nhẹ đi, lập tức kéo Lee Bon Seong lại…

Lại sau đó nữa thì một ngọn lửa lớn bùng lên bên ngoài boong tàu, phi cơ trực thăng nổ mạnh, nhiều mảnh vỡ ầm ầm nện xuống boong tàu…