← Quay lại trang sách

Chương 2560 Hành tung

Thành phố Vân Châu, tại hành lang triển lãm tranh Tây Mỹ“Thật sự là quá đột nhiên” Trợ lý của Trương Khải Nhạc là Tiểu Kỳ khổ sở nói: “Tháng sau, cô Trương còn có một buổi triển lãm tranh đấy! Còn mời rất nhiều khách quý nước ngoài nữa…”

Tiểu Kỳ là một cô gái đeo kính, ăn mặc khá bảo thủ.

“Trương Khải Nhạc sống ở hành lang triển lãm tranh à?” Miêu Anh nhìn bức tranh khắp phòng, hỏi cô trợ lý một câu.

“Đúng vậy!” Tiểu Kỳ nhanh chóng trả lời: “Cô Trương không thích bị gò bó nên đã tự thiết kế một căn phòng nhỏ cho mình trên tầng hai của hành lang triển lãm tranh, diện tích không lớn, nhưng rất tiện nghi, tôi… Tôi có thể dẫn cô đi…”

“Thế thì…” Miêu Anh lại hỏi: “Cô phát hiện ra mình mất liên lạc với Trương Khải Nhạc từ khi nào?”

“Ừm.. Có lẽ là một tuần trước thì phải?” Tiểu Kỳ nhớ lại và nói: “Hình như bảy, tám ngày, tôi gọi điện cho cô ấy nhưng không thấy trả lời, điện thoại cũng tắt máy!”

“À…”

Miêu Anh kiểm tra ngày tháng, tức là hai hoặc ba ngày trước khi vụ án xảy ra, nhất trí với thời gian mất tích mà cảnh sát đang nắm giữ trước mắt.

Có lẽ sau khi bắt cóc Trương Khải Nhạc, hung thủ không lập tức thực hiện hành vi giết người mà là nhốt cô ta khoảng hai ngày.

“Trước kia, cô Trương thường xuyên như vậy…” Tiểu Kỳ nói: “Tối hôm nay vẫn còn cùng nhau ăn cơm, ngày mai đã đến Vienna* rồi…”

* Viên là thủ đô đồng thời là một tiểu bang của nước Áo. Với dân số trên 1,7 triệu, Viên là thành phố lớn nhất Áo và là trung tâm văn hóa, kinh tế, và chính trị của nước này.

“Cho nên dù cô ấy tắt điện thoại di động, tôi cũng không quá sốt ruột, chỉ cho rằng cô ấy ở trên máy bay thôi…”

“Tiểu Kỳ…” Miêu Anh nhìn trái nhìn phải rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay chúng tôi đến đây để điều tra rõ chân tướng, bắt lấy hung thủ sát hại cô Trương, cô hiểu không?”

“Chuyện này…” Tiểu Kỳ sửng sốt, cắn môi gật đầu.

“Cho nên…” Miêu Anh nói với ánh mắt sắc bén: “Cô phải nói cho chúng tôi biết tất cả những gì cô biết về Trương Khải Nhạc, không thể giấu giếm bất cứ điều gì!”

“Tôi… Tôi biết” Tiểu Kỳ nhanh chóng gật đầu: “Tôi đã đến Cục Cảnh sát hai lần rồi, tôi… tôi đâu dám giấu giếm chuyện gì chứ? Tôi đã nói tất cả những gì tôi biết rồi!”

“Trong số rất nhiều bạn nam, Trương Khải Nhạc thích người nào nhất?” Miêu Anh hỏi một câu.

“Chuyện này… thì khó nói lắm!” Tiểu Kỳ toát mồ hôi trên trán: “Tôi… Tôi chỉ là trợ lý của cô Trương, sinh hoạt cá nhân của cô ấy thì tôi… tôi không hỏi đến, cô ấy cũng sẽ không nói với tôi đâu…”

“Ý tôi là cảm giác của cô!” Miêu Anh hỏi: “Cô cảm thấy cô Trương thích người nào nhất?”

“Ừm… Trương Thuần, còn có… Còn có Lưu Hỉ Lâm, có vẻ như cả hai người này đều rất thân với cô ấy thì phải?” Tiểu Kỳ nói: “Hai người này đều là thế hệ giàu có đời thứ hai, một người chưa kết hôn, một người độc thân, tôi cảm thấy cô Trương thích hai người kia hơn, có lần, tôi thấy Trương Thuần qua đêm với cô Trương ở hành lang triển lãm tranh…”

À…

Miêu Anh đã đọc tư liệu, Trương Thuần và Lưu Hỉ Lâm quả thực đều là thế hệ giàu có đời thứ hai nổi tiếng ở địa phương, cũng là một trong những người đầu tư nhiều nhất cho hành lang triển lãm tranh của Trương Khải Nhạc.

“Thế thì…” Miêu Anh lại hỏi: “Cô có nghe nói bên ngoài đang có tin đồn gì không? Ví dụ như cô Trương của các cô đã làm ai đau lòng? Hoặc là đã làm chuyện gì không tốt với ai?”

“Chuyện này…” Tiểu Kỳ khó xử.

“Không sao, cô muốn nói gì thì cứ nói cái đó” Miêu Anh thuận thế khuyên nhủ: “Chúng tôi sẽ giữ bí mật cho cô!”

“Chuyện này…” Tiểu Kỳ do dự một lát, nói: “Tôi nghĩ các cô đã hỏi nhiều người như vậy thì hẳn là cũng biết rồi nhỉ? Cô Trương là người khá tùy tính, nên cởi mở trong mối quan hệ nam nữ… Tất nhiên những tin đồn về cô ấy là không hề thiếu, nhưng mà cô Trương chưa bao giờ để ý tới”

“Cô Trương ấy à… Phải, quả thực là cô ấy rất coi trọng tiền tài, chủ trương tiền tài là cao nhất, có lúc cũng khá keo kiệt, khiến quan hệ với gia đình rất căng thẳng… Nhưng mà con người cô ấy thật ra vẫn rất tốt, luôn khá chăm sóc cho các nhân viên làm thuê như chúng tôi, cũng không giận dữ lung tung…”

“Tôi cảm thấy đúng là cô ấy đã qua lại với những người bạn nam kia nhưng không phải muốn lừa gạt bọn họ, đều là anh tình tôi nguyện cả, cho nên… hẳn là không đắc tội ai đâu đúng không?”

“Thế à?” Miêu Anh lại hỏi: “Những người đàn ông đó thật sự hào phóng đến thế sao? Chưa bao giờ ghen tuông hay cãi vã với Trương Khải Nhạc à?”

“Cãi vã thì… Phù…” Tiểu Kỳ dừng lại một lúc lâu mới thì thào nói: “Cuối năm ngoái, một người đàn ông đã cãi nhau với cô Trương, lúc ấy, hành lang triển lãm tranh chỉ mới được trang hoàng, cô Trương sống ở Tân Sơn”

“Có một lần, tôi đến nhà cô Trương lấy đồ thì nhìn thấy mặt cô Trương sưng lên, tôi lập tức hỏi cô ấy đã gặp phải chuyện gì nhưng cô ấy chẳng chịu nói ra…”

“Sau này tôi mới biết được thì ra là bị một người đàn ông đánh, anh ta vốn làm nghề bất động sản, trước kia rất giàu, từng có một quãng thời gian tốt đẹp với cô Trương, còn đầu tư cho cô Trương không ít tiền! Nhưng mà sau này, anh ta rơi vào cảnh túng quẫn, hẳn là muốn vay cô Trương chút tiền, nhưng cô Trương không cho anh ta vay, nên đã bị đánh!”

“Ồ?”

Miêu Anh ra hiệu một cái, Ngô Tú Mẫn nhanh chóng ghi rõ tin tức này lên sổ.

“Tên người đàn ông đó là gì?” Miêu Anh hỏi.

“Tôi không biết” Tiểu Kỳ nói: “Nhưng mà tôi có thể giúp các cô hỏi xem sao, đồng nghiệp cũ của tôi biết rõ hơn tôi!”

“Được…” Miêu Anh gật đầu rồi lại nhìn về phía bức tranh trên vách tường.

Những bức tranh đó đều là tranh sơn dầu tả thực, tuy rằng không dám khen tặng nhân phẩm của Trương Khải Nhạc nhưng không thể không nói rằng những bức tranh đó được vẽ rất đẹp.

Bởi vậy có thể thấy được Trương Khải Nhạc có những thành tựu nhất định trong lĩnh vực hội họa.

“Hành lang triển lãm tranh có camera theo dõi không?” Miêu Anh lại hỏi.

“Có” Tiểu Kỳ nhanh chóng nói: “Cảnh sát đã lấy phim gốc trong camera theo dõi đi rồi! Cửa chính hay bên trong hành lang triển lãm tranh đều có cả…”

“Đúng vậy” Lúc này, một cảnh sát địa phương sau lưng Miêu Anh nhắc nhở nói: “Chúng tôi đã cẩn thận kiểm tra camera theo dõi, phát hiện Trương Khải Nhạc không hề trở lại hành lang triển lãm tranh trong thời gian trước khi xảy ra vụ án, hẳn cô ta đã bị bắt cóc ở nơi khác!”

“Xe ô tô của cô Trương đậu ở bãi đỗ xe phía sau” Tiểu Kỳ bổ sung thêm: “Trước đó, có phải cô ta đã ra xa nhà hay không?”

“Hành lang triển lãm tranh sát đường cái” Miêu Anh ngẩng đầu nói: “Bãi đậu xe vốn là bãi công cộng phía sau con phố, sau khi đỗ xe, Trương Khải Nhạc cần đi qua ngõ nhỏ bên cạnh để trở lại hành lang triển lãm tranh! Nếu tôi là hung thủ thì tôi sẽ lựa chọn ra tay ở ngõ nhỏ!”

“Vậy…” Nhiễm Đào ngẫm nghĩ, chủ động hỏi: “Tôi đi điều tra bãi đỗ xe nhé? Xem cô ta đậu xe ở bãi lúc nào?”

“Nhưng mà…” Miêu Anh lại suy đoán: “Đã bắt người rồi còn phải trói đi nữa, cho nên cần phương tiện giao thông, mà con phố bên ngoài hành lang triển lãm tranh này đều có camera theo dõi cả, cho nên…”

“Hắn ta chỉ có thể trở về bãi đỗ xe?” Nhiễm Đào khó hiểu.

“Hoặc là…” Ngô Tú Mẫn nhanh chóng suy nghĩ: “Vô số kinh nghiệm nói cho chúng ta rằng đôi khi, xe ba bánh sẽ trở thành phương tiện giao thông che giấu được nhiều thứ, cho nên…”

“Chúng ta cần phải kiểm tra cẩn thận tất cả các camera giám sát xung quanh đây một lượt” Miêu Anh nói: “Chúng ta cũng cần theo dõi xe ô tô của Trương Khải Nhạc xem cô ta đến bãi đỗ xe lúc nào, trước khi đến đó thì đã đi qua những đâu!”