Chương 2561 Lên trời xuống biển
Vụ va chạm dữ dội khiến thân tàu chấn động kịch liệt!Đèn treo vỡ vụn, ánh điện chớp lên, rất nhiều đồ vật linh tinh từ trên nóc rơi xuống, người nhỏ gầy Tony sợ tới mức vội vàng nằm úp xuống mặt đất.
Triệu Ngọc thì bảo vệ Lee Bon Seong, cùng nhau trượt tới gần lan can.
Kẹt…
Một tiếng xé toạc cực lớn vang lên, mảnh vỡ của chiếc trực thăng đập vào cửa khoang thuyền, khiến cánh cửa bị biến dạng. Còn có một khoang thuyền bị một cánh quạt khổng lồ đâm thủng, cả cái cánh sắc bén xuyên qua…
Lại nhìn ánh lửa tận trời trên boong tàu bên ngoài cửa khoang thuyền, cực kỳ hỗn loạn.
“Ôi trời ơi…” Tony quỳ rạp trên mặt đất mà khóc: “Trực thăng của tôi ơi! Bọn nó… Bọn nó thế mà lại cho nổ… Hu hu hu…”
Được lắm…
Trong lòng Triệu Ngọc chợt lạnh ngắt, không ngờ tai nạn xảy ra đột nhiên như thế.
“Không sao” Triệu Ngọc đưa điện thoại di động của mình cho gã, an ủi nói: “Anh gọi tiếp một cuộc nữa, lại gọi một cái đến đây!”
“Anh…” Tony đẩy điện thoại di động của Triệu Ngọc ra, chán nản nói: “Anh tưởng nhà tôi là xưởng trực thăng đấy à? Hả ngài Trâu Bò?”
“Được rồi…”
Triệu Ngọc cất điện thoại di động, trong lòng lẩm bẩm, lại phải quay về kế hoạch B của mình thôi, dù thế nào đi nữa cũng phải đi lên boong tàu rồi tính.
Vì thế, hắn kéo Lee Bon Seong đứng dậy, chuẩn bị lao ra.
Giờ khắc này, Lee Bon Seong vì liên tục hoảng sợ nên trạng thái tinh thần cực kỳ xấu, chỉ biết ôm đầu, cả người co rúm lại.
Thật không ngờ!
Triệu Ngọc cảm khái, vua đặc công lợi hại như vậy mà cũng sẽ có lúc mất mặt thế này.
Nhưng bây giờ không có thời gian nghĩ nhiều, hắn kéo Lee Bon Seong chạy về phía boong tàu.
“Này, không được đâu” Tony ở phía sau khuyên nhủ: “Không có trực thăng thì trên boong tàu không có đường thoát! Bọn chúng có thể đánh rơi trực thăng thì có thể đánh gục chúng ta đấy, này…”
Triệu Ngọc không rảnh để ý đến gã, lập tức kéo Lee Bon Seong chạy tới cửa khoang thuyền dẫn tới boong tàu, bên ngoài vẫn chìm trong biển lửa, khói đặc nghi ngút bốc lên từ tàn tích của chiếc trực thăng khổng lồ…
Răng rắc!
Kết quả, Lee Bon Seong lại bị kẹt, nhìn lại thì thấy đoạn xích sắt rơi xuống lan can ban nãy vậy mà lại quấn vào lan can rồi.
Chết tiệt
Triệu Ngọc túm mà không được, đành phải dùng hai tay nắm chặt lấy xích sắt mà ra sức kéo.
Mà đúng lúc này, trong khoang thuyền có vô số tiếng súng nổ ra, bọn địch được trang bị vũ khí hạng nặng đã vọt vào cửa chính.
Tony thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng nổ súng phản kích, đánh nhau với đội ngũ vũ trang phía dưới.
Triệu Ngọc thì lại hung mãnh dồn lực, dưới lực lượng cuồng bạo, lan can bị xích sắt cuốn lấy lập tức gãy, một đoạn lan can bằng sắt vậy mà thực sự bị kéo lìa ra!
À… Được rồi!
Triệu Ngọc một tay túm xích sắt, một tay kéo Lee Bon Seong chạy về phía boong tàu, đoạn lan can bị gãy cứ thế bị kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng ma xát.
Ai ngờ, lan can khá dài, khi đi qua cửa khoang thuyền thì lại bị kẹt ở cửa!
Triệu Ngọc nóng nảy, quát to một tiếng hây ya, lại giật mạnh xích sắt, thế là kéo cả khung cửa kim loại đi cùng, cứ thế đinh linh leng keng mà vọt tới giữa boong tàu.
Ban đầu, kế hoạch của Triệu Ngọc rất đơn giản, dứt khoát đánh ngất Lee Bon Seong, sau đó sử dụng máy bay tàng hình, trực tiếp xa chạy cao bay!
Nhưng mà khi hắn sử dụng máy bay tàng hình cho Lee Bon Seong thì hệ thống lại phát ra cảnh báo, trực tiếp nói cho Triệu Ngọc rằng mục tiêu vượt tải trọng, sử dụng không có hiệu quả!
Đậu xanh rau má nhà nó!
Triệu Ngọc há hốc miệng, không ngờ đạo cụ cũng có cái gọi là “vượt tải trọng” cơ à?
Hơn nữa còn không thể cường hóa sao?
Tốn điểm tích lũy cũng không bay được à?
Đúng là bực bội!
Triệu Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy xích sắt vốn đã nặng nề rồi lại còn quấn lan can kim loại và cả khung cửa kim loại, sức nặng này quả thực hơi quá tải trọng…
Vậy phải làm sao bây giờ?
Hay là…
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc thật sự nảy ra ý định chém chân, thế nhưng tưởng tượng đến cảnh Lee Bon Seong thiếu một chân thì lại cảm thấy thật sự không ra tay nổi.
Cho dù tương lai còn có thể nối lại, nhưng chỉ sợ cũng mất sự linh hoạt đúng không?
Hơn nữa… mình cũng có mang theo dao hay rìu đâu?
Đoàng đoàng đoàng!
Lúc này, tiếng súng bên trong khoang thuyền càng thêm kịch liệt, chỉ nháy mắt mà người nhỏ gầy Tony đã lập tức vọt từ bên trong ra, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Mau, mau! Đừng chờ trực thăng nữa, nhanh chóng nhảy xuống biển đi!”
Nói xong, gã không nghĩ ngợi gì cả, trực tiếp lao về phía lan can của boong tàu, sau khi thoáng quan sát một cái, vậy mà thật sự nhảy xuống!
Được rồi!
Thấy Tony nhảy xuống biển, Triệu Ngọc cũng nhanh chóng kéo Lee Bon Seong chạy về phía lan can.
Thế nhưng chỉ mới chạy được vài bước thì hắn lập tức cảm giác được lực cản cực lớn, nhìn lại thì mới vỗ mạnh vào đầu mình.
Không phải đầu óc mình bị choáng váng đấy chứ?
Mang theo bao nhiêu thứ nặng nề thế này, không bay lên trời nổi thì chắc chắn cũng không nhảy xuống biển được đúng không? Nếu thực sự nhảy xuống thì chẳng phải là trực tiếp chìm xuống tận đáy à?
⚝ ✽ ⚝
Kết quả, ngay tại lúc Triệu Ngọc thất thần thì hắn lại nhìn thấy được hy vọng, bên hông tàu hàng có một loạt thuyền cứu hộ!
Hơn nữa, không ngờ trên thuyền cứu hộ còn có cả mô-tơ, nếu thả xuống nước thì nghiễm nhiên chính là một chiếc ca nô!
⚝ ✽ ⚝
Vừa nhìn thấy thuyền cứu hộ, Triệu Ngọc nhất thời nảy ra một ý, nhanh chóng mở cột kỹ năng trên giao diện hệ thống ra, tìm được kỹ năng thủy thủ.
Nếu muốn sử dụng kỹ năng thì chỉ cần trả 700 điểm điểm tích lũy, hắn không chút do dự sử dụng.
Đầu óc vừa trở nên rõ ràng, hắn lập tức hiểu được các thao tác thả thuyền cứu hộ.
Vì thế, hắn nhanh chóng chạy đến phía dưới thuyền cứu hộ, sau một loạt thao tác, một con thuyền cứu hộ lập tức được thả ra khỏi âu thuyền và bắt đầu từ từ hạ xuống mặt biển.
Thế nhưng tốc độ hạ xuống thật sự là quá chậm, có khi chưa đợi được thuyền cứu hộ đến mặt nước thì truy binh phía sau đã đuổi tới nơi rồi.
Vì thế, hắn trực tiếp ngắt công tắc bảo hiểm cuối cùng, thuyền cứu hộ nháy mắt rơi từ trên cao xuống, tùm một cái nện xuống mặt biển.
“Đến đây nào! Đi thôi!”
Triệu Ngọc không kịp nghĩ nhiều, bắt lấy Lee Bon Seong và dùng sức đẩy, đẩy thẳng Lee Bon Seong từ trên tàu xuống!
“Á!!!”
Lee Bon Seong dù thần chí không rõ, nhưng vẫn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Nhưng Triệu Ngọc vẫn chu đáo, ngay lúc Lee Bon Seong rơi xuống, hắn lập tức bắt lấy xích sắt dưới chân Lee Bon Seong, đến khi Lee Bon Seong sắp rơi xuống nước thì hai tay hắn dùng sức lôi kéo, Lee Bon Seong lập tức treo ngược giữa không trung.
Đúng lúc này, Tony vốn đã chực chờ cơ hội từ lâu, lập tức bò tới thuyền cứu hộ, sau khi nhìn thấy Lee Bon Seong treo ngược xuống dưới, gã nhanh chóng hỗ trợ đỡ Lee Bon Seong lên thuyền cứu hộ.
Nhưng Triệu Ngọc vừa mới sắp xếp xong cho Lee Bon Seong thì truy binh phía sau đã xông tới, một đội ngũ vũ trang vọt tới boong tàu, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc thì không khỏi phân trần, trực tiếp giơ súng bắn.
Triệu Ngọc không ham chiến với bọn chúng, lập tức ném hết xích sắt, lan can và khung cửa xuống biển, sau đó nhảy lên lan can, trực tiếp nhảy xuống thuyền cứu hộ bên dưới!
“Này này này!!!” Tony đang thu xích sắt lên thuyền cứu hộ, vừa thấy Triệu Ngọc trực tiếp nhảy xuống thì nhất thời sợ tới mức thất thanh kinh ngạc hô to, nào có ai trực tiếp nhảy xuống thuyền cứu hộ chứ?
Nhưng mà nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Triệu Ngọc chỉ nháy mắt đã nhẹ nhàng đáp xuống thuyền cứu hộ.
“Mau!” Triệu Ngọc hét lớn một tiếng: “Mau cho thuyền chạy đi!”
Tony nhìn mà choáng váng, nói với vẻ kinh dị: “Chẳng lẽ đây là khinh công trong truyền thuyết à?”
Kỹ năng thủy thủ của Triệu Ngọc vẫn chưa biến mất, hắn biết rõ nên làm thế nào để khởi động mô-tơ của ca nô, lập tức tìm được sợi dây khởi động và kéo mạnh, động cơ gầm rú lên và bắt đầu chạy!
Cùng thời khắc đó, kẻ địch trên boong tàu đã chạy tới lan can, lại nổ súng bắn về phía đoàn người Triệu Ngọc.
Nhưng với mô-tơ đang hoạt động vù vù, thuyền cứu hộ dần chạy nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt đã lập tức chạy xa khỏi tàu hàng…