← Quay lại trang sách

Chương 2562 Bức tranh (1)

“Không đúng…”Tại Cục Cảnh sát Vân Châu, giọng của Nhiễm Đào vang lên bên trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt.

“Tổ phó Miêu, tôi đã tra rồi, trong một tuần trước khi xảy ra vụ án, ô tô của Trương Khải Nhạc vẫn không hề chạy lần nào, mà lúc ấy, cô ta vẫn chưa mất liên lạc, vẫn còn xuất hiện trên hành lang triển lãm tranh…”

“Ồ?” Miêu Anh ngẩn ra: “Nói như vậy tức là tôi sai rồi à?”

“Hẳn là vậy” Nhiễm Đào nói: “Chắc Trương Khải Nhạc bị bắt từ nơi khác!”

“Cô ta không hề sử dụng xe suốt một tuần… Thế thì…” Miêu Anh hỏi: “Nếu cô ta có việc đi đâu thì đi xe ta-xi à? Sao tôi cứ cảm thấy cô ta không phải kiểu người như vậy chứ?”

“Đúng” Nhiễm Đào nói: “Trong hành lang triển lãm tranh có người nhìn thấy Trương Khải Nhạc gần đây từng lái một chiếc ô tô BMWS nhiều lần, Tiểu Thôi đang dẫn người đi điều tra, hẳn là sắp điều tra ra rồi…”

“Xem ra…” Miêu Anh thở dài: “Sinh hoạt cá nhân của cô Trương này quả thực rất tùy tính…”

“Chị Miêu” Lúc này, Tăng Khả báo cáo: “Bọn em đã xem xét lịch sử cuộc gọi và các tin nhắn của Trương Khải Nhạc rồi, quả thực cô ta chơi trò mờ ám với rất nhiều đàn ông, nếu tra từng người thì chỉ sợ cần rất nhiều thời gian!”

“Không sao” Miêu Anh nói rõ: “Bắt đầu từ số liên lạc gần nhất, chúng ta phải tìm ra quỹ tích hành động của cô ta trước khi cô ta biến mất rồi tính sau!”

“Anh Đào” Miêu Anh lại nói với Nhiễm Đào: “Cứ theo quy tắc cũ, cử người tìm kiếm các camera theo dõi trên đường phố quay được hình ảnh Trương Khải Nhạc, kẻ bắt cóc hành động cẩn thận như vậy thì tất nhiên đã phải bỏ nhiều công sức tìm hiểu Trương Khải Nhạc, kiểm tra các camera xem có kẻ nào khả nghi hay không!”

“Hiểu rồi, hiểu rồi” Nhiễm Đào nói: “Tôi đã bàn bạc với đội trưởng Thiệu và đã sớm cử người đi thăm dò rồi…”

“Tổ phó Miêu” Lúc này, Ngô Tú Mẫn lại tiến lên báo cáo: “Chúng tôi đã tra được doanh nhân đầu tư bất động sản từng xảy ra mâu thuẫn với Trương Khải Nhạc. Giống như cô trợ lý kia đã nói, mối quan hệ giữa doanh nhân đầu tư đó và Trương Khải Nhạc trước đây rất tốt, còn từng đầu tư cho hành lang triển lãm tranh của Trương Khải Nhạc, sau này anh ta gặp nguy cơ về tài chính, muốn Trương Khải Nhạc trả chút tiền cho anh ta, nhưng bị Trương Khải Nhạc cự tuyệt, cho nên đã lập tức ra tay đánh Trương Khải Nhạc…”

“Nhưng mà hiềm nghi của người này đã hoàn toàn bị loại trừ rồi, bởi vì liên lụy tới đút lót và nhận hối lộ nên người này đã bị tống vào ngục giam, bây giờ vẫn còn ở trong đó đấy…”

“À…” Miêu Anh thở dài một tiếng, nói: “Vậy dựa theo kế hoạch lúc trước, tìm được tất cả những người quen biết với Trương Khải Nhạc rồi thẩm vấn từng người một đi!”

“Em hiểu rồi!” Thôi Lệ Châu nhận lệnh.

“Vụ án này…” Miêu Anh lại nhìn về phía bảng trắng, thì thào nói: “Hiện trường vụ án không để lại dấu vết gì, thời gian và địa điểm xảy ra vụ bắt cóc cũng không rõ ràng, hơn nữa, các mối quan hệ cá nhân còn phức tạp như vậy… Chậc chậc…”

Trong lúc chậc lưỡi, Miêu Anh không thể tránh né mà nhớ tới Triệu Ngọc, cô nghĩ, nếu bây giờ là Triệu Ngọc chỉ huy điều tra vụ án này thì hắn sẽ làm gì?

Hắn sẽ làm tốt hơn cô sao?

⚝ ✽ ⚝

Lại là một ban đêm, công tác điều tra phá án vẫn còn tiếp tục khẩn trương, để tiết kiệm thời gian, mọi người không lập tức ra bên ngoài ăn cơm chiều mà là nhờ đội trưởng Thiệu cử người đưa mấy suất cơm đơn giản tới.

“Người nhà của Trương Khải Nhạc vừa gọi báo họ đã tới đây rồi” Ngô Tú Mẫn nói: “Nhưng mà… Mối hận cũ quá sâu, người nhà của cô ta có vẻ không tích cực cho lắm, chỉ nói là ngày mai sẽ lái xe đến đây nhận thi thể!”

“Thế à?” Miêu Anh cười khẽ: “Đó là bởi vì bọn họ còn chưa biết Trương Khải Nhạc có bao nhiêu tài sản! Nếu mà biết thì chỉ e sẽ không có thái độ ấy đâu…”

“Đúng vậy” Ngô Tú Mẫn nói: “Một bức tranh trị giá hàng trăm nghìn, đúng là giàu có, hơn nữa, ê kíp của cô ta cực kỳ hiểu biết các quy trình, giá cả cao như vậy nhưng vẫn rất khó mua được một bức tranh, trên cơ bản đều phải đợi đến hội đấu giá mới có thể mua được…”

“Tổ phó Miêu, tra được rồi, tra được rồi…” Trong lúc nói chuyện, đội trưởng Thiệu bỗng nhiên xuất hiện trong văn phòng, hắn hưng phấn báo cáo với Miêu Anh: “Chúng tôi đã tra được trước khi xảy ra vụ án, Trương Khải Nhạc đang qua lại với một người tên là Bao Nhất Thành!”

“Chúng tôi tra được vào buổi tối hai ngày trước khi xảy ra vụ án, Trương Khải Nhạc đi ra khỏi khu nhà mà Bao Nhất Thành ở, sau đó lập tức mất tích…”

“Bao Nhất Thành?” Miêu Anh vội hỏi: “Ai thế?”

“Quan chức cấp cao của công ty hàng không Vân Châu, có thể coi là người nổi tiếng của Vân Châu” Đội trưởng Thiệu mô tả chi tiết: “Bây giờ đã chứng minh, chiếc ô tô BMWS đưa đón Trương Khải Nhạc chính là hắn!”

“Vậy… anh ta đâu?” Ngô Tú Mẫn vội hỏi.

“Tôi đã cử người đi thẩm vấn anh ta rồi” Đội trưởng Thiệu nhìn đồng hồ rồi nói: “Chắc đã đến nơi rồi!”

“Nhưng mà…” Miêu Anh bắt lấy trọng điểm, hỏi: “Vừa rồi anh nói cô ta mất tích sau khi đi từ nhà Bao Nhất Thành à? Chỉ có một mình cô ta thôi sao?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã trích xuất camera theo dõi gần nhà Bao Nhất Thành, biết được vào lúc 10 giờ 17 phút tối, một mình Trương Khải Nhạc đi ra khỏi nhà Bao Nhất Thành, sau đó đi tới đường Cổ Đông bên ngoài cửa chính, rồi lập tức mất tích…”

“Hơn nửa đêm, sau hơn 10 giờ, còn một mình cơ à?” Ngô Tú Mẫn cân nhắc rồi nói: “Có phải đã xảy ra cãi cọ mâu thuẫn gì hay không? Nếu là vì có việc gấp thì tại sao Bao Nhất Thành không lấy xe đưa cô ta đi?”

“Nếu là một mình” Miêu Anh nói: “Vậy thì chắc chắn cô ta sẽ vẫy xe taxi, hoặc là đặt xe qua mạng?”

“Chúng tôi đang tra, khả năng đặt xe qua mạng đã bị loại trừ” Đội trưởng Thiệu nói: “Chúng tôi tra được trên điện thoại di động của Trương Khải Nhạc không có lịch sử đặt xe qua mạng nào cả… Khả năng đi xe taxi lớn hơn một chút!”

“Buổi tối hôm đó, có lẽ Trương Khải Nhạc muốn trở về hành lang triển lãm tranh, nhưng mà…” Miêu Anh suy nghĩ, nói: “Trên đường lại bị hung thủ bắt cóc? Nếu chúng ta có thể tra được hung thủ sử dụng phương tiện giao thông gì thì mới có thể tra được lai lịch của hung thủ!”

“Tôi biết” Đội trưởng Thiệu nhanh chóng nói: “Tôi đã tăng thêm nhân lực đi kiểm tra các ngã tư gần nhà Bao Nhất Thành rồi, nơi đó dày đặc camera theo dõi, hẳn là dễ tìm!”

Đích đích… Đích đích…

Lúc nói chuyện, điện thoại di động của đội trưởng Thiệu vang lên.

Đội trưởng Thiệu cúi đầu nhìn thoáng qua một cái rồi nhanh chóng mở điện thoại ra và nói với đoàn người Miêu Anh: “Người của tôi đã đến nhà của Bao Nhất Thành và đang thẩm vấn rồi…”

Nói xong, anh ta giơ điện thoại di động lên, mọi người lập tức thấy được hình ảnh tại hiện trường.

“Đúng, chúng tôi đã cãi nhau một trận to, việc này… Ừm… tôi hy vọng các anh có thể giúp tôi giữ bí mật” Bao Nhất Thành năn nỉ với vẻ chua xót: “Chuyện tôi và Khải Nhạc vốn là… là mối quan hệ đó, các anh hiểu mà…”

“Bao Nhất Thành có vợ” Đội trưởng Thiệu ở bên cạnh giải thích: “Con cái đều lên đại học rồi!”

“Bởi vì sao mà hai người xảy ra mâu thuẫn thế?” Cảnh sát tại hiện trường hỏi.

“À, là vì… tháng sau Khải Nhạc có một buổi triển lãm tranh quan trọng, cô ấy nhờ tôi mời giúp một vài người nổi tiếng đến đó cổ vũ, các anh cũng biết đấy, tôi có thể mời được người nổi tiếng nhưng nếu làm vậy thì vợ tôi cũng sẽ biết, cho nên tôi đã không đồng ý với cô ấy!”

“Cho nên… Cô ấy tức giận, đá cửa mà đi thẳng trong đêm đó… Nhưng mà…” Bao Nhất Thành buồn rầu nói: “Tôi thật không ngờ cô ấy… cô ấy lại gặp chuyện chẳng lành…”

“Ôi trời ơi!”

Ai ngờ, mọi người bên này đang nghiêm túc nghe Bao Nhất Thành kể thì Tăng Khả bên kia văn phòng lại đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, kinh ngạc hô to: “Mọi… mọi người mau tới đây xem này!”

⚝ ✽ ⚝

Mọi người hết sức hiếu kỳ, không biết Tăng Khả phát hiện ra cái gì, vì thế ai cũng nhanh chóng buông điện thoại di động của đội trưởng Thiệu ra rồi vội bước tới trước bàn của Tăng Khả.

Kết quả, khi mọi người nhìn vào màn hình máy tính của Tăng Khả thì ai cũng giật mình hoảng sợ, trợn mắt cứng lưỡi.

Trên màn hình có một bức tranh màu đỏ như máu, nội dung vậy mà chẳng khác gì hiện trường vụ án bồn tắm đỏ cả!!!

“Tại sao có thể như vậy được?” Miêu Anh vội hỏi: “Bức tranh này từ đâu ra thế?”

“Cái này…” Tăng Khả run rẩy giải thích: “Bức tranh này… là tác phẩm của Trương Khải Nhạc đấy!”