Chương 2563 Khan hiếm nhân tài
Vù vù…Sau từng tiếng gầm rú, thuyền cứu hộ của đoàn người Triệu Ngọc đã nhanh chóng chạy xa khỏi tàu hàng.
Nhưng Triệu Ngọc biết kẻ địch cực kỳ mạnh, bọn họ vẫn đang ở trong tình thế nguy hiểm.
Buổi tối ở Hawaii cực kỳ nóng bức, thành phố rực rỡ ánh đèn, Triệu Ngọc nhận thấy có một đường quốc lộ không xa bến tàu, hắn không hề nghĩ nhiều, trực tiếp lái thuyền cứu hộ đến gần quốc lộ rồi cập bờ.
Sau đó, hắn và Tony cùng nâng đống vướng víu trên chân Lee Bon Seong lên bờ, rồi Triệu Ngọc kéo mô-tơ của thuyền cứu hộ, khiến thuyền cứu hộ chạy về phía biển sâu, dụ kẻ địch truy kích.
Sau mấy trận quăng quật trước đó, lan can sắt và cánh cửa kim loại bị buộc vào xích sắt đã không còn nữa, Lee Bon Seong thoải mái hơn rồi.
Hơn nữa, sau trận vượt ngục kinh hồn này, dường như Lee Bon Seong đã bình phục lại một chút, không còn phản ứng kịch liệt giống như lúc trước nữa, bước chân cũng càng thêm vững vàng.
Chẳng qua, hắn ta vẫn không nhận ra Triệu Ngọc, ánh mắt vẫn hơi đờ đẫn.
Ba người thất tha thất thểu đi đến ven đường, Tony lại đưa tay về phía Triệu Ngọc và nói: “Đưa đây, để tôi gọi một cuộc điện thoại, xem bọn họ có thể cử người khác tới đón chúng ta hay không!”
“Không được!” Triệu Ngọc nói: “Nơi này cách tàu hàng gần quá, chúng ta vẫn còn nằm trong khu vực nguy hiểm, điều chúng ta phải làm là nhanh chóng tìm một chiếc ô tô để lái!”
“Không được đâu!” Tony chỉ một ngón tay vào xích sắt trên chân Lee Bon Seong: “Anh ta thế này gây chú ý lắm, tài xế taxi sẽ không chịu chở đâu! Hơn nữa… giờ đã hơn nửa đêm rồi, làm gì còn taxi nữa?”
“Ai bảo phải gọi xe chứ” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào ven đường: “Đằng kia có bao nhiêu xe còn gì!”
Thuận thế nhìn lại, bãi đậu xe bên đường hầu như chật kín các loại xe ô tô.
“Thế nhưng…” Tony vò đầu: “Tôi không phải kẻ trộm, tôi đâu biết trộm xe? Bọn đàn em của tôi thì biết…”
Triệu Ngọc vốn muốn sử dụng chìa khóa vạn năng để có thể dễ dàng mở cửa và khởi động ô tô.
Thế nhưng chìa khóa vạn năng đã hết rồi, tất cả đều dùng để mở còng cho Lee Bon Seong.
Nhưng chút trắc trở ấy hiển nhiên không làm khó được Triệu Ngọc, hắn lập tức chi 4200 điểm điểm tích lũy, mua một kỹ năng “kẻ trộm xe”.
Hắn đã phát hiện kỹ năng “kẻ trộm xe” này từ rất lâu trước kia, lúc ấy còn ngại kỹ năng này vừa yếu vừa đắt, lại không ngờ hiện giờ lại thật sự phát huy công dụng.
Nhưng điều khiến kẻ khác mở rộng tầm mắt chính là sau khi sử dụng kỹ năng, không ngờ hắn lại túm lấy xích sắt trên chân Lee Bon Seong, trực tiếp đập vỡ cửa kính xe!
Đậu xanh rau má nhà nó! Triệu Ngọc tức giận đến mức chửi đổng, nếu sớm biết phải sử dụng bạo lực thì mình… mình con mẹ nó điên rồi mới mua cái kỹ năng này…
Nhưng kỹ năng này cũng không hoàn toàn vô dụng, sau khi vào xe, hắn thuận lợi tìm được tua-vít, rồi sau một loạt thao tác kỹ thuật rất thành thạo, ô tô lập tức khởi động!
“Wow, Trâu Bò à, rốt cuộc anh làm nghề gì thế?” Tony lại ngây ra nhìn.
“Trâu Bò” mà gã nói không biết là danh từ hay là thán từ nữa.
Nhìn thấy Triệu Ngọc khởi động ô tô, Tony vốn tưởng rằng Triệu Ngọc sẽ tự lái xe nên chuẩn bị trợ giúp đỡ Lee Bon Seong lên xe.
Ai ngờ, Triệu Ngọc lại vỗ vào áo gã, bình tĩnh hỏi một câu: “Tony, tôi đã cứu mạng anh thì có phải anh nên báo đáp tôi hay không?”
“Chuyện này…” Tony cảm thấy bất ngờ, sợ hãi hỏi một câu: “Anh muốn làm gì?”
“Đám người đã nhốt anh gần đây đã bắt được năm đặc công của Trung Quốc” Triệu Ngọc hỏi: “Anh có biết chuyện này hay không?”
“Tôi… Tôi bị nhốt trong đó ba tháng” Tony run rẩy trả lời: “Tôi làm sao có thể biết được chuyện gần đây chứ?
“Nhưng mà… tôi có thể giúp anh hỏi thăm xem sao, nhưng… bây giờ có vẻ như đâu phải lúc thích hợp?”
“Vậy được rồi” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, chỉ một ngón tay vào Lee Bon Seong và nói: “Anh đưa bạn tôi đến nơi an toàn trước, anh phải bảo đảm sự an toàn của hắn ta, hiểu không?”
“À… không thành vấn đề” Tony hiểu ý của Triệu Ngọc, vội vàng hỏi: “Anh… Anh không đi cùng chúng tôi à?”
“Tôi còn có việc phải làm!” Triệu Ngọc nói: “Khi nào xong việc rồi thì tôi đi đâu tìm anh?”
“Ừm… Ừm…” Tony ngẫm nghĩ, nói: “Tòa nhà thương mại Franklin, anh chờ ở quảng trường đài phun nước là chúng tôi sẽ biết ngay! Hoặc là… anh có thể ghi nhớ một dãy số điện thoại!”
Nói xong, Tony nhanh chóng đọc ra một dãy số.
“Được rồi!” Triệu Ngọc bảo Tony ngồi vào ghế lái, sau đó đẩy cả Lee Bon Seong và xích sắt vào trong xe.
Nhưng Triệu Ngọc cũng rất cẩn thận, lúc tiếp xúc với Lee Bon Seong, hắn nhét thiết bị định vị mà mình đã sớm chuẩn bị vào túi quần của Lee Bon Seong.
“Trâu Bò à” Tony quan tâm hỏi han: “Cho dù anh đi làm cái gì đi nữa, tốt nhất hãy còn sống trở về, nhân tài như anh rất khan hiếm! Anh… rốt cuộc muốn làm gì thế?”
“Hỏi lại anh một vấn đề” Triệu Ngọc lại hỏi: “Dù sao anh cũng phải biết đám người đã nhốt anh là ai chứ?”
“Đương nhiên rồi” Tony nói: “Bọn chúng hẳn là Độc Lựu đấy, bởi vì chúng tôi đều là dân buôn bán súng ống đạn được, đồng hành là oan gia mà! Nhưng… hình như tôi không thể đắc tội hắn được, hắn có thế lực lợi hại lắm…”
“Được rồi!”
Triệu Ngọc thở dài một tiếng, hắn chưa từng nghe nói đến cái tên “Độc Lựu” này, phỏng chừng cũng là lãnh đạo cấp cao nào đó trong của tập đoàn Lundy nhỉ? Xem ra chỉ có thể để về sau từ từ hỏi thôi.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đóng cửa xe lại, ra hiệu cho Tony nhanh chóng dẫn Lee Bon Seong rời khỏi đây.
Tony búng tay một cái rồi mới giẫm chân ga, lái xe đến quốc lộ và nghênh ngang đi thẳng.
Triệu Ngọc thì thừa dịp lúc kỹ năng trộm xe còn chưa biến mất, nhanh chóng đến gần một chiếc ô tô màu đen khác, cũng sử dụng kỹ năng và khởi động xe.
Sau đó, hắn quay đầu xe, chạy về phía bến tàu.
Triệu Ngọc đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn, trên đường quay lại bến tàu, hắn thấy được vài chiếc xe Jeep màu đen, trên xe đều là đội ngũ vũ trang cầm súng.
Nhưng bọn chúng dường như không chú ý tới Triệu Ngọc, chạy ngang qua Triệu Ngọc cũng không nhận ra.
Chính vì cái gọi là “tư duy theo quán tính”, trong mắt kẻ địch thì đoàn người Triệu Ngọc khó khăn lắm mới thoát được, chỉ muốn trốn xa ra khỏi bến tàu, đâu ai ngờ Triệu Ngọc lại quay trở về.
Đương nhiên, Triệu Ngọc không phải thật sự “giết” trở lại mà là muốn quan sát kỹ, bởi vì hắn còn có một việc lớn chưa giải quyết.
Khi vừa đến gần bến tàu, hắn lập tức thả một flycam tàng hình ra ngoài, điểu khiển nó bay lên trên không trung của bến tàu để xem xét tình hình nơi đó.
Sau đó, hắn đỗ xe lại, tìm một chỗ yên tĩnh và an toàn rồi bắt đầu âm thầm quan sát.
Kết quả, hắn nhanh chóng thấy được một khuôn mặt quen thuộc, đó là Walker mà hắn đã giả trang lúc trước, giờ gã đã xuất hiện bên trong đám đông.
Lúc này, quý ngài Walker thực sự kia đang ngơ ngẩn, gã hoàn toàn không ngờ rằng bến tàu lại xảy ra chuyện kinh thiên động địa như thế!
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc nheo mắt lại, hắn nhanh chóng suy đoán, tên Walker này tất nhiên là một nhân vật quan trọng của bọn địch, nếu theo dõi gã thật chặt chẽ thì không chừng sẽ có phát hiện mới.
Lúc này, Triệu Ngọc nhìn thấy điện thoại di động của Walker vang lên, gã đang nghiêm túc nhấn nghe điện thoại.
Flycam tàng hình chỉ có thể truyền hình ảnh chứ không thể truyền âm thanh về, cho nên Triệu Ngọc chỉ có thể sử dụng đạo cụ khác.
Trong cột đạo cụ của hắn có một thiết bị tên là máy nghe trộm từ xa, rõ ràng thứ này có tác dụng như Thuận Phong Nhĩ*.
* Thuận Phong Nhĩ: là vị thần có tai nghe những âm thanh theo gió.
Vì thế, Triệu Ngọc lập tức sử dụng nó, nhanh chóng nghe rõ cuộc gọi của Walker.
“Em không biết ạ, không phải bọn em bắn hạ đâu” Walker báo cáo với người trong điện thoại: “Phi công của chiếc trực thăng kia là tên chày gỗ, hắn không nhìn thấy cần cẩu treo cao trên boong nên cánh quạt đã va vào nó, cuối cùng bị rơi vỡ…”
“Đúng ạ, bọn em đang điều tra, giờ vẫn chưa biết phe nào lái trực thăng, nhưng có thể xác định là trực thăng vẫn chưa đón được ai cả…
“Em biết ạ, thưa ngài, em biết…” Walker lau mồ hôi trên má: “Em biết phải làm sao rồi ạ, em sẽ bắt kẻ trốn ngục về đây, vâng… vâng…”
“Ngài yên tâm, năm tên kia không bị nhốt ở đây đâu, sẽ không làm chậm trễ việc lớn của ngài đâu ạ, xin hãy yên tâm…”
Ồ?
Vừa nghe đến đây, Triệu Ngọc lập tức tỉnh táo tinh thần.
Thứ nhất, cuối cùng hắn cũng tìm được manh mối của năm đặc công kia rồi;
Thứ hai, liệu người đang trò chuyện với Walker có phải chính là kẻ kế nhiệm thần bí hay không!?