← Quay lại trang sách

Chương 2564 Bức tranh (2)

Bên trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt tràn ngập vẻ kinh ngạc“Tại sao có thể như vậy được?” Đội trưởng Thiệu thốt lên với vẻ khiếp sợ: “Vụ án này… thật sự là tôi chưa từng gặp bao giờ cả! Tại sao… Trương Khải Nhạc lại vẽ được một bức tranh như vậy chứ?”

“Nói như vậy tức là…” Miêu Anh vuốt vuốt bàn tay, nói: “Cái chết của Trương Khải Nhạc cũng có thể là do bức tranh này gây ra?”

“Mấu chốt là bức tranh này…” Ngô Tú Mẫn nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm bức tranh trên màn hình và nói: “… được vẽ quá quỷ dị đúng không?”

“Đúng vậy!” Tăng Khả run rẩy nói: “Nội dung bức tranh này giống vụ án bồn tắm đỏ như đúc còn gì? Nếu đúng là Trương Khải Nhạc vẽ thì… Liệu Trương Khải Nhạc có… liên quan đến vụ án bồn tắm đỏ hay không?”

“Trương Khải Nhạc 29 tuổi” Ngô Tú Mẫn nói: “Vụ án bồn tắm đỏ xảy ra 40 năm trước, sao có thể liên quan đến nhau được?”

“Vậy… Chỉ còn lại một khả năng thôi!” Miêu Anh nhìn đội trưởng Thiệu và nói: “Các anh đã bị lộ hồ sơ, Trương Khải Nhạc từng nhìn thấy bức ảnh chụp hiện trường vụ án!”

“Không… Không phải chứ?” Đội trưởng Thiệu nuốt một ngụm nước miếng, biện hộ: “Những thứ đó đều là cơ mật, thân là nhân viên cảnh sát hiểu pháp luật thì sao có thể phạm pháp chứ?”

“Đội trưởng Thiệu, không phải tôi đang bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu, anh có phát hiện ra rằng” Miêu Anh chỉ vào bức tranh, nói: “Bố cục của bức tranh sơn dầu này rất giống với bức ảnh chụp hiện trường vụ án năm đó không?”

“Hả? Ý… ý của cô là…” Đội trưởng Thiệu môi run rẩy nói: “Có người tiết lộ bức ảnh này cho Trương Khải Nhạc?”

“Không chỉ vậy thôi đâu…” Miêu Anh nói: “Có lẽ còn có khả năng khác nữa, ví dụ như… viên cảnh sát đã chụp ảnh hiện trường năm đó, hãy kiểm tra xem ông ta có liên quan gì đến Trương Khải Nhạc hay không?”

“À… Tôi…” Đội trưởng Thiệu vừa mới lấy điện thoại di động ra thì bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nói: “Lần trước, lúc tôi làm báo cáo thì cô Thôi Lệ Châu đã từng nhắc tới vấn đề này rồi, cho nên sau khi báo cáo, tôi đã lập tức đi điều tra!”

“Lúc trước, người chụp ảnh hiện trường là đồng chí Trương Soái của Khoa Pháp y thuộc Đội Cảnh sát Hình sự, ông ấy… ông ấy đã qua đời rồi…”

“Trương Soái, họ Trương” Ngô Tú Mẫn bắt lấy chữ này: “Trương Khải Nhạc cũng họ Trương…”

“Không không không” Đội trưởng Thiệu nhanh chóng xua tay: “Không phải đâu, tôi tra rồi, bọn họ không có bất cứ quan hệ nào cả!”

“Trương Soái qua đời từ lúc nào?” Miêu Anh hỏi.

“Cách đây rất lâu rồi” Đội trưởng Thiệu nói: “Năm đó khi xảy ra vụ án bồn tắm đỏ, ông ấy cũng sắp về hưu, vài năm sau thì qua đời vì bệnh!”

“Vậy…” Căn cứ nguyên tắc không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào, Miêu Anh tiếp tục nói: “Vậy hãy tìm ra các bức ảnh mà ông ta đã chụp hiện trường vụ án khác để so sánh xem sao!”

“Vâng!” Đội trưởng Thiệu gật đầu đồng ý.

“Bây giờ, chúng ta vẫn nên nói về chuyện bức tranh đi!” Miêu Anh xoay người, hỏi Tăng Khả: “Bức tranh này được vẽ khi nào?”

“Năm 2013” Tăng Khả chỉ vào máy tính và trả lời: “Lúc ấy, Trương Khải Nhạc vừa tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, đây là loạt tác phẩm đầu tiên mà cô ta sáng tác sau khi ra trường, vừa rồi em đã tra xét thì thấy tác phẩm này đã được người khác mua rồi!”

“Mua rồi…” Miêu Anh vội hỏi: “Bị ai mua thế?”

“Em không rõ lắm” Tăng Khả trả lời: “Cụ thể là bị ai mua và bao nhiêu tiền thì trước mắt em vẫn chưa tra ra được…”

“Vậy mau tra đi!” Miêu Anh kích động nói: “Chúng ta cần biết tất cả về bức tranh này!”

“Giao… Giao cho tôi làm đi!” Đội trưởng Thiệu chủ động “xin đi giết giặc”: “Tôi sẽ đồng thời cử người đến Học viện Mỹ thuật Vân Châu hỏi thăm cho rõ ràng…”

“Được” Miêu Anh đồng ý: “Vậy giao cho anh nhé đội trưởng Thiệu! Còn nữa, anh nhớ tra thêm xem mấy năm gần đây, có ai động tới hồ sơ vụ án bồn tắm đỏ hay không!”

“Vâng!” Đội trưởng Thiệu nhận lệnh.

“Đúng rồi, còn phía Bao Nhất Thành…” Miêu Anh chỉ vào điện thoại di động của đội trưởng Thiệu một cái.

Đội trưởng Thiệu hiểu được ý của Miêu Anh, vội vàng gọi cho cảnh sát phụ trách thẩm vấn Bao Nhất Thành.

Các cảnh sát trả lời rằng bên phía Bao Nhất Thành cơ bản không có manh mối nào mới, ông ta bày tỏ rằng sau khi ầm ĩ một trận với Trương Khải Nhạc thì Trương Khải Nhạc lập tức rời khỏi nhà ông ta một mình, sau đó, ông ta có gọi điện cho Trương Khải Nhạc nhưng không liên lạc được…

“Tổ phó Miêu” Lúc này, Ngô Tú Mẫn ý thức được một vấn đề: “Nếu… Trương Khải Nhạc thật sự bị bắt cóc sau khi rời khỏi nhà Bao Nhất Thành thì… có phải tình hình hơi mâu thuẫn rồi hay không?”

“Ừm…” Miêu Anh hiểu được ý của Ngô Tú Mẫn, gật đầu nói: “Dựa vào cả quá trình gây ra vụ án bồn tắm đỏ thì có thể nhận thấy hung thủ đã chuẩn bị chu đáo từ đầu rồi, thậm chí còn rất tỉ mỉ nữa!”

“Nếu đúng như thế thì hẳn là hung thủ đã sớm coi Trương Khải Nhạc là mục tiêu, nhưng mà… sao hắn có thể biết được Trương Khải Nhạc sẽ cãi nhau với Bao Nhất Thành, nửa đêm rời khỏi nhà Bao Nhất Thành, sau đó một mình về nhà chứ?”

“Đúng thế” Ngô Tú Mẫn nói: “Chỉ có một khả năng hợp lý nhất, đó là sau khi xác định mục tiêu, hung thủ vẫn luôn theo dõi Trương Khải Nhạc!

“Nếu buổi tối hôm đó, Trương Khải Nhạc ở lại nhà Bao Nhất Thành, vậy thì hung thủ cũng sẽ không ra tay hôm ấy…”

“Nếu như vậy” Đội trưởng Thiệu vội vàng nói: “Thì chúng ta chỉ cần nghiêm túc điều tra các camera giám sát đã quay được Trương Khải Nhạc là có thể tìm ra hung thủ này rồi đúng không?”

“Còn có một điểm đáng chú ý nữa” Miêu Anh lại nói: “Thì phải là vấn đề thời gian, thời gian Trương Khải Nhạc mất tích sớm hơn một ngày so với thời gian ngộ hại!”

“Nếu cô ta thật sự đã bị bắt cóc vào buổi tối sau khi rời khỏi nhà Bao Nhất Thành thì hẳn là hung thủ đã nhốt cô ta suốt một ngày, sau đó mới đến Thần Dương Cư ra tay… Thế thì… Hung thủ sẽ nhốt Trương Khải Nhạc ở nơi nào?”

“Tôi hiểu rồi” Đội trưởng Thiệu nói: “Chắc chắn tôi sẽ cử người cẩn thận điều tra, chắc chắn người này không trốn thoát được đâu!”

Nói xong, đội trưởng Thiệu lập tức đi sắp xếp công tác điều tra.

“Tổ phó Miêu” Ngô Tú Mẫn vẫn nhíu chặt mày, nói: “Vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ! Chị càng ngày càng không rõ rốt cuộc mục đích của hung thủ là cái gì!”

“Ừm…”

Miêu Anh thở dài một tiếng, cũng tràn đầy đồng cảm giống như Ngô Tú Mẫn.

Ban đầu, vụ án này còn có thể định tính là lựa chọn nạn nhân ngẫu nhiên, hoặc là bởi vì trả thù, hoặc là chỉ đơn thuần bắt chước vụ án bồn tắm đỏ vv…

Nhưng khi bức tranh thần bí kia xuất hiện, tất cả giả thiết lúc trước đều xảy ra biến hóa rất lớn!

Sự chú ý của cuộc điều tra không thể không chuyển sang bức tranh này.

Tại sao hung thủ lại muốn giết Trương Khải Nhạc, chẳng lẽ thật sự là bởi vì Trương Khải Nhạc đã từng vẽ bức tranh kia sao?

Tại sao Trương Khải Nhạc lại có thể vẽ ra một bức tranh giống hệt hiện trường vụ án bồn tắm đỏ chứ?

Cô ta vẽ bức tranh này nhằm mục đích gì?

Chậc chậc…

Giờ khắc này, Miêu Anh cuối cùng có thể cảm nhận được cảm giác rối rắm của Triệu Ngọc lúc trước rồi.

Vụ án trước mắt, rõ ràng có thể nhìn thấy rất nhiều manh mối, nhưng xuyên qua những manh mối đó, vụ án lại không rõ ràng hơn mà trái lại còn trở nên càng thêm mơ hồ!

Nghĩ đến đây, Miêu Anh lại nhìn về phía bức tranh quái dị trên màn hình.

Bức tranh được sử dụng màu đỏ tươi nhiều nhất, khiến cho tội ác năm nào trông càng đẫm máu và ghê rợn hơn…

Không hề nghi ngờ, bức tranh này chính là điểm mấu chốt để điều tra phá án!

Miêu Anh thật sự không hiểu nổi tại sao Trương Khải Nhạc lại muốn vẽ bức tranh này?

Cô ta muốn ăn theo độ hot của vụ án bồn tắm đỏ sao?

Hay là trong chuyện này đang cất giấu bí mật gì không thể cho ai biết…