Chương 2565 Thịnh yến
Tại trung tâm thương mại Kahului, trong tòa nhà công ty VastSeaHai giờ đêm, một chiếc Cadillac màu đen đậu ở bãi đỗ xe ngầm, Walker vừa mới trở lại từ bến tàu, giờ đang bước ra khỏi ô tô.
Gã cảm thấy cực kỳ mỏi mệt và sợ sãi, gã sai đàn em châm một điếu xì gà ngon cho mình.
Sau khi châm điếu thuốc, gã rít mạnh mấy ngụm, rồi mới thoáng bình tĩnh lại.
Kế tiếp, gã dẫn theo năm đàn em mặc đồ đen bước vào thang máy.
Nhưng mà thang máy không chạy lên mà hạ xuống một tầng hầm ngầm cực kỳ u ám.
Cửa thang máy mở ra, lập tức có hai gã đàn ông cầm vũ khí trong tay bước lên kiểm tra, sau khi nhìn thấy người đến là ngài Walker thì mới buông lỏng cảnh giác.
Rất nhanh sau đó, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng, mái tóc sáng bóng xuất hiện trước mặt Walker.
“Sao lại thế này hả ông chủ?” Tên mặc áo sơ mi trắng hỏi: “Bến tàu thật sự đã xảy ra chuyện rồi à?”
“Ừm…” Walker mệt mỏi nói: “Mấy nhân vật quan trọng chạy mất rồi!”
“Không phải chứ? Đây là…” Tên mặc áo sơ mi trắng cực kỳ kinh ngạc: “Không phải có phản đồ đấy chứ? Có phải chúng ta nên điều tra hay không, ừm… Đúng rồi, đã bắt được mấy kẻ chạy trốn chưa?”
“Chưa…” Walker thở dài một tiếng, lại rít mạnh hai ngụm xì gà.
“Thôi xong rồi, nói như vậy…” Tên mặc áo sơ mi trắng lo lắng nói: “Chỉ sợ cấp trên lại trách cứ chúng ta rồi! Chúng ta không đắc tội nổi tên Độc Lựu kia đâu!”
“Đúng vậy” Walker chỉ vào bên trong và nói: “Lúc trước, hắn đã mắng tôi một trận rồi, người ở bên trong không sao chứ?”
“Không đâu, không đâu, ngài yên tâm, an toàn lắm!” Tên mặc áo sơ mi trắng nhanh chóng trả lời.
“Thế thì còn đỡ, Độc Lựu cố ý dặn dò tôi nếu năm người này lại xảy ra chuyện thì chúng ta đừng mong sống sót!” Walker mắng: “Đúng là con mẹ nó xui xẻo mà, nhiều năm qua bến tàu chẳng bao giờ xảy ra chuyện cả, tại sao hôm nay lại… còn… còn trực thăng… còn nổ mạnh nữa chứ…”
“Nếu không phải tôi có quan hệ tốt với sở cảnh sát thì chỉ sợ đã không giấu nổi chuyện này rồi… Còn không biết ngày mai truyền thông sẽ đưa tin như thế nào đâu!”
“Vậy…” Tên mặc áo sơ mi trắng nhanh chóng nói: “Có cần tôi đi xử lý giúp anh không? Tôi quen biết không ít người của cánh truyền thông, dù sao chúng ta cũng phải bịa ra một lý do chứ…”
“Không cần đâu” Walker nói: “Tôi đã sắp xếp xong việc này rồi, nhiệm vụ chủ yếu của anh chính là trông chừng năm người kia cho kỹ vào, nếu thật sự không được thì cưa một chân của bọn nó trước, như vậy cho dù có người đến cứu thì cũng phải mang theo cả cáng đến…”
“Chuyện này…” Tên mặc áo sơ mi trắng nuốt một ngụm nước miếng: “Độc Lựu đã dặn là phải giữ cho bọn nó sống, nếu chúng ta cưa chân đi thì…”
“Cưa chân cũng đâu chết người được” Walker nổi giận đùng đùng nói: “Đâu phải lần đầu tiên chúng ta làm như thế! Độc Lựu cũng đâu nói cái gì…”
“Vậy… Được rồi!” Tên mặc áo sơ mi trắng gật đầu đồng ý: “Nếu vậy thì bây giờ tôi đi làm ngay đây! Đúng lúc lắm, bọn nó chẳng chịu khai báo gì cả, tôi phải giết gà dọa khỉ khiến bọn nó hết hy vọng mới được…”
“Nếu có thể hỏi ra vài tin tức quan trọng” Walker lại hút thuốc rồi nói: “Có lẽ còn có thể lấy công chuộc tội đấy, tôi cho anh một đề nghị, tên thứ nhất bắt đầu từ mắt cá chân, cứ theo thứ tự lên trên, cuối cùng chấm dứt ở đùi, không tin bọn nó không chịu mở miệng khai!”
Nghe thấy vậy, ánh mắt tên mặc áo sơ mi trắng trở nên tàn nhẫn, lập tức búng tay một cái.
Ban đầu, Walker xoay người định đi khỏi phòng, thế nhưng gã cẩn thận cân nhắc một lúc, để bảo đảm không xảy ra sơ sót gì, gã vẫn nên ở lại thì hơn.
Cũng có lẽ vì bản thân gã vốn là một kẻ sát nhân khát máu, cũng muốn xem cảnh cưa chân.
Rất nhanh sau đó, tên mặc áo sơ mi trắng và Walker đi sâu vào tầng hầm và đến một cánh cửa sắt cũ.
Ở đây, có người đưa mặt nạ của Batman cho bọn họ, hai người kia đeo vào mới mở cửa sắt ra, bước vào bên trong phòng.
Căn phòng ẩm thấp nồng nặc mùi hôi thối, nhưng bên trong căn phòng đầy đủ các loại dụng cụ bằng kim loại, chẳng khác gì một căn phòng bức cung tàn khốc.
Rất nhanh sau đó, cấp dưới của tên mặc áo sơ mi trắng lập tức kéo năm người đàn ông bị trói gô tới.
Năm người này đều mang gương mặt phương Đông, bọn họ đã mình đầy thương tích, hiển nhiên đã bị tra tấn không ít.
“Nói thật nhé” Lúc này, tên mặc áo sơ mi trắng lấy một cái cưa sắt trên giá, nói: “Đây là khâu mà tôi thích nhất đấy!”
Nói xong, gã lại lấy một chiếc áo choàng cách ly không thấm nước trong tủ ra và mặc vào.
Sau đó, gã xoay người hỏi Walker một câu: “Anh muốn mặc không? Lát nữa máu sẽ bắn khắp nơi đấy!”
“Không cần đâu!” Walker lại hút điếu thuốc, lui lại ra sau mấy bước, nói với vẻ trêu ghẹo: “Tôi còn tưởng anh sẽ dùng cưa máy đấy!”
“NO!” Tên mặc áo sơ mi trắng nói dứt khoát: “Cưa máy quá nhanh, không thể hưởng thụ quá trình được! Hơn nữa, như vậy sẽ chỉ làm kẻ bị cưa cảm thấy chết lặng một lát, chứ không trải nghiệm cơn đau kích thích này đâu…”
Nói xong, tên mặc áo sơ mi trắng nghiêng đầu một cái, lập tức đi tới gần hai người, kéo một người tới bàn làm việc giữa phòng, hơn nữa còn dùng sức đè tay chân người này xuống.
“Tao biết bọn mày đều là đặc công đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên tao không thừa lời với bọn mày làm gì, tao chỉ nói một lần thôi” Tên mặc áo sơ mi trắng lạnh lùng nói: “Tên đầu tiên thì may mắn rồi, tao chỉ cưa đứt một bàn chân của mày thôi! Nhưng những đứa sau thì sẽ không may mắn như vậy đâu, tao sẽ lên càng ngày càng cao, càng ngày càng cao…”
Gã vừa nói vừa giơ tay ra hiệu vào người nạn nhân.
Nhưng người đàn ông này đúng là anh hùng, vậy mà vẫn ung dung thản nhiên, không hề nói một lời nào.
“Được rồi!” Tên mặc áo sơ mi trắng nhìn người đàn ông trên bàn, lại nhìn những người khác rồi nói: “Nếu bọn mày không nhìn nổi thì cũng có thể nói chuyện thay nó! Chỉ cần tao cho rằng tình báo mà bọn mày cung cấp là sự thật và có hiệu quả, lại cực kỳ quan trọng thì tao sẽ lập tức dừng tay, thế nào?”
Nói xong, gã nâng cánh tay phải của mình lên, sau đó vén quần của người đàn ông lên, vẽ một đường ở mắt cá chân của anh ta.
“Tin tao đi, kỹ thuật của tao tốt lắm” Tên mặc áo sơ mi trắng cười nhạt: “Tao đoán chừng nếu cưa 200 lần thì chắc có thể cưa đứt thôi!”
Tên mặc áo sơ mi trắng vừa dứt lời, bọn đàn em của gã lập tức cười vang.
“Đừng cười nữa” Walker lại ở bên cạnh nhắc nhở: “Tốt hơn hết là mấy người nên chuẩn bị cầm máu trước đi, không thể để nó mất máu quá nhiều, hoặc là cắn đầu lưỡi mà chết được…”
Nghe thấy vậy, bọn chúng vội chạy vào bếp lấy đồ cầm máu, còn có kẻ nhét vải bông vào miệng người đàn ông kia…
“Tốt lắm, nếu bọn mày không muốn nói gì trước khi nhìn thấy máu tươi” Tên mặc áo sơ mi trắng lại nhìn những người khác và uy hiếp: “Vậy thì tao đây sẽ bắt đầu đấy! Hãy nghênh đón bữa tiệc đầy máu này đi! Ha ha ha!”
Nghe thấy lời nói của tên mặc áo sơ mi trắng, những người khác đều cảm thấy lo lắng cho đồng nghiệp, nhưng bọn họ có kỷ luật sắt, không ai khuất phục cả.
Lúc này, tên mặc áo sơ mi trắng đưa cái cưa sắt lên mắt cá chân của người đàn ông, chuẩn bị cưa!
Kết quả, ngay tại lúc này, đèn trong phòng… đột nhiên tắt ngóm!!!
Ngay sau đó, vài luồng điện lóe lên trong bóng đêm, dòng điện kêu tanh tách, vô số tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên…