Chương 2566 Bức tranh (3)
Miêu Anh đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi thật tốt, tối hôm qua, cô cuối cùng cũng quay về khách sạn ngủ một giấc ngon lànhBởi vậy, khi trở lại văn phòng của tổ điều tra đặc biệt sáng nay, cô cảm thấy tràn đầy tinh thần.
Dựa theo lệ thường, các thành viên sẽ tụ lại và mở một cuộc phân tích ngắn gọn.
Tại cuộc họp, mọi người sẽ báo cáo về tiến độ điều tra của mình.
Người thứ nhất báo cáo chính là Nhiễm Đào, anh ta chủ yếu phụ trách điều tra ngoại cần, tìm kiếm tung tích của nghi phạm.
“Nói đến việc này thì lại thấy thật kỳ quái” Nhiễm Đào mô tả chi tiết: “Hơn 20 người chúng tôi đã dùng cả đêm để điều tra tất cả các camera theo dõi xung quanh nhà của Bao Nhất Thành, nhưng không hề tìm được một chiếc xe nào khả nghi cả! Đúng là quái dị, Trương Khải Nhạc cứ như thể tự dưng biến mất trong không khí ấy…”
“Không phải chứ? Anh Đào à…” Thôi Lệ Châu không tin: “Sao có thể thế được? Có phải còn có điểm mù nào hay không?”
“Điểm mù thì có, nhưng các camera theo dõi đó là một mạng lưới giao nhau, nếu có người đang theo dõi Trương Khải Nhạc thì không có lý do gì lại không tra ra được!” Nhiễm Đào nói: “Trương Khải Nhạc đi ra từ nhà của Bao Nhất Thành đến khi biến mất ở điểm mù của camera theo dõi chỉ mất khoảng hơn mười phút, nếu thực sự có chiếc ô tô nào bắt cóc cô ta thì đáng lẽ chúng ta phải điều tra ra chứ?”
“Thế à?” Miêu Anh hỏi: “Sau khi Trương Khải Nhạc đi vào điểm mù, có bao nhiêu chiếc xe chạy qua Trương Khải Nhạc?”
“Tổng cộng có hơn hai mươi chiếc, chúng tôi đang tra xét từng cái một” Nhiễm Đào nói: “Bọn họ đều chạy với tốc độ rất bình thường, chứng minh bọn họ không hề dừng lại ở điểm mù, cũng không có chiếc xe nào xuất hiện từ trong điểm mù…”
“Thế à? Không lẽ…” Miêu Anh suy nghĩ rồi nói: “Là Trương Khải Nhạc đã liên hệ trước với ai đó rồi?”
“Lịch sử cuộc gọi đã biểu hiện rõ rằng” Tăng Khả nói: “Cô ta không gọi điện cho ai vào đêm đó, cũng không liên lạc với bất kỳ ai trên Internet…”
“Nếu muốn bắt cóc thì tốc độ phải thật nhanh chóng!” Thôi Lệ Châu nói: “Trên tivi toàn diễn như vậy cả, mở cửa xe một cái là lập tức bắt người lên xe, sau đó bịt miệng nạn nhân bằng khăn tẩm thuốc mê, nạn nhân lập tức ngất đi!”
“Tiểu Thôi, tôi đồng ý với nghi ngờ của cô, nhưng mà tối hôm qua, tôi và người của đội kỹ thuật đã nghiên cứu rồi” Nhiễm Đào nói: “Nếu giống như cô suy đoán thì cô ngẫm lại xem, hung thủ phải có đồng lõa đúng không?”
“Hung thủ không thể tự mình lái xe, sau đó tự mình bắt người được, như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian, sẽ bị chúng ta phát hiện…”
“À…” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Vậy thì chúng ta đặt giả thiết có đồng lõa thì sao?”
“Cũng không đúng, cô nghĩ thử xem này Tiểu Thôi…” Nhiễm Đào giải thích: “Giả sử tôi chính là hung thủ muốn bắt cóc Trương Khải Nhạc thì… sao tôi có thể biết Trương Khải Nhạc sẽ đi ra khỏi nhà của Bao Nhất Thành chứ? Có phải tôi… sẽ chực chờ ở nơi nào đó bên ngoài ngôi nhà của Bao Nhất Thành không?”
“Như vậy thì” Nhiễm Đào nói: “Chúng ta đã có thể điều tra ra từ camera theo dõi! Nhưng mà… Không hề có… các camera đã chứng tỏ rằng không có chiếc xe nào khả nghi cả…”
“Thế thì kỳ lạ thật!” Thôi Lệ Châu nhíu mày: “Chẳng lẽ… Trương Khải Nhạc đã bay đi đâu à?”
“Không, tôi cảm thấy dù như vậy thì vẫn có thể giải thích được!” Lúc này, Tăng Khả đột nhiên phát biểu ý kiến, nói: “Thứ nhất, ô tô của nghi phạm vốn luôn chờ trong điểm mù của camera theo dõi, vừa nhìn thấy Trương Khải Nhạc bước đến là hắn ra tay bắt cóc! Nhưng mà sau khi bắt cóc, hắn vẫn không lái ô tô đi mà vẫn ở trong điểm mù ấy, không hề cử động… Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, hoặc là lúc nào khác, hắn mới chạy xe ra khỏi điểm mù…”
“Hả?” Thôi Lệ Châu lại trừng to mắt, khen ngợi: “Tăng Khả giỏi đấy, anh thông não từ lúc nào thế?”
“Trong trường hợp đó” Miêu Anh nói: “Chúng ta có thể nhìn thấy nó từ camera hành trình của những chiếc xe khác! Hoặc là… kéo dài thời gian kiểm tra camera theo dõi…”
“Không, không không không…” Nhiễm Đào lắc đầu nói: “Mọi người xem này, Tăng Khả nói thì nghe rất logic, nhưng mà… khi thực sự hành động thì lại không dễ dàng đến thế đâu!
“Ai có thể biết Trương Khải Nhạc chắc chắn sẽ đi ra từ nhà của Bao Nhất Thành chứ? Chẳng lẽ ngày nào tên kia cũng chực chờ ở đó à? Lỡ như người ta không xảy ra mâu thuẫn thì sao? Hoặc là người ta đi ra vào ban ngày chẳng hạn, dù sao hắn cũng không thể chờ cả đời chứ?”
“Có lẽ…” Thôi Lệ Châu vò đầu: “Hung thủ là người rất có nghị lực?”
“Nghị lực gì chứ!” Nhiễm Đào nói: “Trương Khải Nhạc một tuần đổi mấy anh, đâu phải cứ ở nhà Bao Nhất Thành mãi?”
“Chậc chậc…” Thôi Lệ Châu đồng ý: “Cũng đúng nhỉ!”
“Vậy…” Tăng Khả suy nghĩ, nói: “Vậy chỉ có một loại khả năng, hung thủ cài máy theo dõi hoặc là máy nghe trộm vào người Trương Khải Nhạc, hắn có thể nắm giữ hành tung của Trương Khải Nhạc, hiểu biết tình hình cô ta, cho nên…”
“Máy theo dõi, máy nghe trộm…” Nhiễm Đào lắc đầu nói: “Cho dù có những thứ đó thì hung thủ cũng vẫn không thể đoán trước được Trương Khải Nhạc sẽ đi ra khỏi nhà của Bao Nhất Thành vào nửa đêm chứ?”
“Anh Đào nói có lý” Miêu Anh nói: “Về vụ bắt cóc Trương Khải Nhạc, tôi vẫn luôn thấy nghi hoặc, nếu tôi là hung thủ thì tôi sẽ lựa chọn một nơi ổn thỏa hơn để ra tay, cho dù là bắt cóc Trương Khải Nhạc trên hành lang triển lãm tranh cũng tốt hơn là trắng trợn trên đường cái như vậy! Bởi như thế có khả năng cao là cảnh sát sẽ phát hiện ra phương tiện di chuyển của hắn!”
“Chậc chậc…” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Vậy thì không có cách nào cân nhắc nổi chuyện này đâu! Có tổng cộng hơn hai mươi chiếc ô tô đúng không? Vậy điều tra hết nhỉ?”
“Còn nữa… Anh Đào, xin nhắc nhở anh một câu” Thôi Lệ Châu lại bổ sung thêm: “Anh cử người đi kiểm tra xem có cống rãnh thoát nước hay gì khác trong điểm mù hay không, lỡ như hung thủ bắt cóc Trương Khải Nhạc thông qua cống thoát nước, hơn nữa còn tránh được camera thì sao?”
“Ừm… phục cô rồi đấy, Tiểu Thôi!” Biểu cảm của Nhiễm Đào như thể đang hận cô ta lắm vậy.
“Tăng Khả” Miêu Anh lại hỏi: “Cuộc điều tra bức tranh kia thế nào rồi?”
“À…” Tăng Khả vội vàng nói: “Đầu tiên là bọn em hỏi bạn học của Trương Khải Nhạc, bọn họ chưa từng thấy Trương Khải Nhạc vẽ bức tranh bồn tắm đỏ kia lần nào! Cho nên hẳn là cô ta đã vẽ bức tranh kia sau khi tốt nghiệp”
“Sau đó, bọn em có hỏi rất nhiều người, nhưng mà lại rất ít người biết bức tranh ấy. Có người nghe nói rằng sau khi Trương Khải Nhạc tốt nghiệp, có người thu mua một vài bức tranh của cô ta, có thể là Bồn Tắm Đỏ cũng nằm trong số chúng! Bọn em tra được một người biết chuyện, nhưng mà mãi vẫn không liên hệ được với người này, cho nên hôm nay em tính cử người đến tận nhà! Có lẽ anh ta biết những bức tranh đó đã được bán cho ai!”
“Ồ? Là nam hay là nữ?” Miêu Anh hỏi: “Người này làm nghề gì thế?”
“Hình như là bạn trai mối tình đầu của Trương Khải Nhạc” Tăng Khả nói: “Bây giờ là giáo viên thể dục của trung học Số 15, sau khi Trương Khải Nhạc tốt nghiệp, cô ta từng làm ở trung học Số 15, dạy mỹ thuật tạo hình… Cho nên rất có thể là anh ta biết về chuyện bức tranh kia đấy nhỉ?”
“À…” Miêu Anh cân nhắc một chút, lại hỏi: “Tại sao không liên hệ được? Có phải là thay số điện thoại di động hay không?”
“Chuyện này thì em không rõ lắm” Tăng Khả nói: “Có lẽ anh ta không muốn nghe điện thoại từ dãy số lạ chăng? Nhưng mà em đã xác minh tin tức về anh ta rồi, hôm nay anh ta chắc chắn sẽ đi làm, bởi vì trung học Số 15 có tổ chức một đại hội thể dục thể thao, anh ta chắc chắn sẽ ở đó…”
“Được rồi!” Miêu Anh nói: “Nếu như vậy thì tôi sẽ tự mình đi!”