Chương 2568 Người mua thần bí
Trên sân chơi của trung học Số 15 Vân Châu đang cử hành đại hội thể dục thể thao mỗi năm một lầnKhúc quân hành của vận động viên vang vọng cả sân thể dục, các vận động viên cố gắng giao tranh, anh dũng tranh vị trí dẫn đầu…
“Điện thoại di động của tôi bị vợ tịch thu rồi…” Trong phòng thiết bị của tổ thể dục, một người đàn ông trung niên đầu tóc rối tung, lôi thôi lếch thếch nói với đoàn người Miêu Anh: “Bởi vì mấy ngày nay tôi ra ngoài uống rượu suốt…”
“Hẳn là không phải đâu!” Miêu Anh thản nhiên nói: “Gần đây vì muốn xem trang web đặc biệt mà anh đã tốn không ít tiền, chắc là bị vợ phát hiện rồi nhỉ?”
“Chuyện này…” Người này lập tức toát mồ hôi, nói với vẻ bội phục: “Mấy cô… lợi hại thật! Không lẽ chỉ vì chuyện này mà đến bắt tôi à? Có nghiêm trọng đến thế không?”
Người này tên là Mã Bưu, đúng là bạn trai tình đầu của Trương Khải Nhạc, hồi Trương Khải Nhạc thực tập ở trung học Số 15, cô ta từng cùng Mã Bưu yêu đương chính thức, thậm chí còn gặp cha mẹ.
Nhưng cuối cùng, tình yêu này vẫn tự nhiên chấm dứt, Trương Khải Nhạc rời khỏi trường học khi kỳ thực tập còn chưa kết thúc, chính thức bước lên sự nghiệp họa sĩ của mình.
“Đừng khẩn trương” Miêu Anh dịu đi một chút, nói: “Chúng tôi đến đây là vì có một vụ án cần anh hỗ trợ!”
Ai ngờ, Miêu Anh vừa mới nói xong thì hai mắt Mã Bưu bỗng dưng sáng lên.
“Trương Khải Nhạc, là cô ấy phải không?” Mã Bưu kích động nói: “Có phải là vì vụ án của cô ấy không?”
“Anh…” Miêu Anh có vẻ khá bất ngờ: “Anh biết hết rồi à?”
“Tôi đương nhiên biết rồi” Mã Bưu nói: “Cô ấy từng thực tập ở trường của chúng tôi, rất nhiều giáo viên đều nhớ rõ cô ấy đấy! Hơn nữa, cô ấy và tôi còn từng yêu nhau nữa, cho nên… chuyện này khiến trường học chúng tôi chấn động cực kỳ…”
“Đúng thế” Miêu Anh gật đầu: “Anh nói đúng rồi, chúng tôi tới đây chính là vì vụ án này!”
“Ôi ôi, các cô tới tìm tôi là đúng rồi đấy!” Mã Bưu thẳng lưng lên, hưng phấn nói: “Mấy ngày nay, tôi vẫn đang do dự không biết có nên đến Cục Cảnh sát báo cáo với các cô hay không đấy! Chỉ tiếc là điện thoại di động của tôi bị vợ tịch thu… Trường học lại mở đại hội thể dục thể thao…”
“Anh xem này” Dựa theo trình tự, Miêu Anh mở bức ảnh của Trương Khải Nhạc trên điện thoại di động ra và hỏi: “Đây là Trương Khải Nhạc đúng không?”
“Đúng, đúng vậy, là cô ấy!” Mã Bưu gật đầu, sau đó nói với vẻ thần bí: “Cô cảnh sát à, vụ án bồn tắm đỏ ở Vân Châu được xem như một câu chuyện truyền kỳ, tôi mạo muội hỏi một chút, Trương Khải Nhạc thật sự… Ừm… giống như vụ án bồn tắm đỏ à?”
Miêu Anh cân nhắc một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì chuyện này giật gân rồi đấy!” Mã Bưu nuốt một ngụm nước miếng, lại nói với vẻ thần bí: “Các cô biết không? Trương Khải Nhạc từng vẽ hiện trường vụ án bồn tắm đỏ, không ngờ chính cô ấy lại thành nhân vật chính, à không, nạn nhân… Chuyện này… quái dị quá…”
“Ồ?” Miêu Anh trừng to mắt, lập tức mở hình ảnh trong điện thoại ra và hỏi: “Có phải bức tranh này không?”
Mã Bưu nhìn kỹ, dùng sức gật đầu: “Đúng! Chính là… Chính là bức tranh này! Bức tranh này thật sự khiến người ta không thoải mái, các cô không biết đâu, đây mới chỉ là bức ảnh chụp lại, nếu cô chính mắt nhìn thấy bức tranh kia thì sẽ càng chấn động hơn đấy!”
“Anh… chính mắt nhìn thấy Trương Khải Nhạc tự mình vẽ sao?” Miêu Anh hỏi.
“Ừm… Hình như… không có…” Mã Bưu cẩn thận nhớ lại, nói: “Khi tôi nhìn thấy nó thì bức tranh đã được vẽ xong rồi.
Lúc ấy, Internet đã thịnh hành, Trương Khải Nhạc và các học sinh trong Học viện Mỹ thuật của cô ấy muốn tổ chức một buổi triển lãm tranh, cô ấy đã mang đi tổng cộng mười một tác phẩm, tất cả đều đã được bán, bao gồm cả bức tranh này! Lúc ấy, tôi không đi cùng cô ấy, nhưng mà có giúp đóng gói lại, khi đó tôi đã nhìn thấy bức tranh này…”
“Tôi nhớ rõ là lúc ấy, tôi còn nói đùa cô ấy nữa! Hỏi tại sao cô ấy lại muốn vẽ một bức tranh như vậy, đây chính là vụ án giết người, chẳng lẽ không sợ điềm xấu à? Thế nhưng… Thế nhưng…”
Nghe thấy điểm mấu chốt nhất, Miêu Anh sốt ruột khó dằn nổi hỏi dồn: “Nhưng gì cơ?”
“Trương Khải Nhạc nói tôi không hiểu nghệ thuật” Mã Bưu gãi đầu nói: “Cô ấy hỏi lại tôi rằng có phải tôi thấy bức tranh này cực kỳ bắt mắt hay không? Tôi lập tức gật đầu, bởi vì… Quả thực giống như lời cô ấy đã nói, mười một bức tranh mà tôi chỉ nhớ kỹ bức tranh này thôi! Cũng có thể là do từ nhỏ đã nghe ông bà kể về vụ án bồn tắm đỏ, cũng có thể là bị bức tranh của cô ấy hấp dẫn…”
“Không thể không nói, trình độ của Trương Khải Nhạc thật sự rất cao, thảo nào bây giờ có thể trở thành nổi họa sĩ nổi tiếng!”
“Vậy… Sau này thì sao?” Miêu Anh vội hỏi: “Bức tranh kia tham gia triển lãm tranh ở đâu thế, bị ai mua đi rồi?”
“Ngay tại trung tâm nghệ thuật, cụ thể là trung tâm nào thì tôi không biết! Lúc ấy, đơn vị của tôi bận quá, với lại Trương Khải Nhạc không muốn tôi tham gia cho lắm!” Mã Bưu nhớ lại và nói: “Bây giờ nhớ lại thì cuộc triển lãm tranh thương mại kia hẳn là xem như bước ngoặt cuộc đời của Trương Khải Nhạc đấy nhỉ?”
“Đúng là sau lần triển lãm tranh đó, tất cả ước mơ theo đuổi và cách nghĩ của Trương Khải Nhạc đều xảy ra biến hóa, dần dần… hai chúng tôi càng chạy càng xa nhau, trình độ bất đồng, tương lai của chúng tôi nhất định sẽ thành người lạ…”
“Trên thực tế…” Mã Bưu bất đắc dĩ nói: “Chỉ gần hai tháng sau cuộc triển lãm, chúng tôi đã lập tức chia tay! Cô ấy theo đuổi cuộc đời và lý tưởng của cô ấy, còn tôi thì tiếp tục làm giáo viên thể dục…”
“Anh còn chưa trả lời vấn đề thứ hai của tôi!” Miêu Anh nhắc nhở một câu.
“À, tôi không đến buổi triển lãm tranh, đương nhiên không biết bức tranh đó được bán cho ai, nhưng mà…” Mã Bưu vội vàng nói: “Sau khi trở về từ buổi triển lãm tranh, Trương Khải Nhạc rất hưng phấn, cô ấy nói với tôi rằng mười một bức tranh đó đều được một người mua đi rồi, hơn nữa giá cả còn cao hơn cô ấy tưởng rất nhiều!”
“Một người?” Miêu Anh bắt được trọng điểm: “Chỉ có một người thôi à?”
“Đúng thế!” Mã Bưu gật đầu: “Trương Khải Nhạc nói, người mua bức tranh của cô ấy hẳn là con cháu nhà giàu cực kỳ nhiều tiền, hơn nữa có giọng vùng Hương Giang nữa! Cô ấy nói rằng người kia cứ đứng nhìn bức tranh của cô ấy hồi lâu, nhất là bức tranh bồn tắm đỏ kia, cho nên, cuối cùng anh ta đã mua tất cả các bức tranh, không hề cò kè mặc cả gì!”
“Vậy… Tổng cộng đã bán được bao nhiêu tiền thế?” Thôi Lệ Châu bên cạnh xen miệng hỏi một câu.
“Các cô không biết Trương Khải Nhạc đâu” Mã Bưu lắc đầu nói: “Tôi đã hỏi cô ấy rồi, cô ấy nói tổng cộng bán được 20000 nhân dân tệ, nhưng mà… sau này tôi có nhìn lén tin nhắn chuyển khoản ngân hàng của cô ấy, 20000 nhân dân tệ chỉ là số lẻ mà thôi! Cô ấy bán được 220000!”
Nghe thấy vậy, Thôi Lệ Châu và Miêu Anh liếc nhau một cái, xem ra, Trương Khải Nhạc quả thực rất có tâm cơ.
“Từ đó về sau…” Mã Bưu nói: “Tôi cũng đã dự cảm được rằng chúng tôi không ở một cấp bậc, cho nên sau này khi chia tay, tôi rất thản nhiên tiếp nhận, nói một vài lời chúc phúc, sau đó không gặp lại nhau nữa!”
“Đương nhiên, cũng chính từ lúc ấy mà Trương Khải Nhạc càng thêm tự tin về mình, cô ấy phát hiện bức tranh của mình có người thưởng thức, cho nên mục tiêu càng thêm kiên định… Nhưng mà…” Nói đến đây, Mã Bưu tạm dừng một chút, khổ sở nói: “Tôi thật không ngờ cô ấy lại phải chịu tai họa bất ngờ này, hơn nữa, lại bằng cách này…”
“Cô cảnh sát à… Các cô nói xem, có khi nào… kẻ giết cô ấy chính là người đã mua bức tranh kia của cô ấy lúc trước hay không!?”
Lời nói của Mã Bưu cũng chính là suy nghĩ trong lòng những người khác.
Bây giờ xem ra người mua thần bí này quả thực có mối hiềm nghi rất lớn.
Sau khi rời khỏi trung học Số 15, Miêu Anh lập tức dặn dò Thôi Lệ Châu: “Cần phải dùng tốc độ nhanh nhất để tìm ra lai lịch của người này! Em nói cho Tăng Khả biết có thể tìm kiếm trong danh bạ và nhật ký cuộc gọi của Trương Khải Nhạc xem sao, Trương Khải Nhạc thích những người có tiền, nhiều năm qua, có lẽ cô ta luôn duy trì liên hệ với người mua thần bí kia…”