← Quay lại trang sách

Chương 2569 Độc lựu

“Nói thật, mặt nạ này không thích hợp với anh đâu!” Lúc này, Walker dựa lưng vào thân cây dừa phía sau, nói với Triệu Ngọc: “Anh bạn à, anh có phát hiện ra không? Thật ra tôi đã không còn lựa chọn nào khác rồi!”Phản ứng của Walker khiến Triệu Ngọc bất ngờ.

Hắn điều chỉnh máy phiên dịch đồng thanh, hỏi một câu: “Thế à?”

“Anh xem” Walker lau máu trên khóe miệng, chỉ vào cưa sắt và nói: “Dù anh muốn biết cái gì từ chỗ tôi đi nữa, anh đều sẽ không bỏ qua cho tôi, cho nên… tại sao tôi phải nói cho anh chứ?”

“Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc mắng một câu, dùng súng chĩa vào Walker, nói: “Anh xem này, có thể chúng ta đang hiểu lầm gì về nhau thì phải, tôi sẽ không giết anh đâu, tôi là một người chính trực mà! Cho nên, tôi sẽ chỉ đưa anh cho những người từng bị anh giam giữ, để bọn họ ‘chăm sóc’ anh thôi… Anh hiểu không?”

“Ừm…” Hiển nhiên, Walker không hề hiểu gì cả.

“Nói cách khác, bây giờ anh hãy lựa chọn đi, anh muốn khuyết tật một chân để đến đó hay là lành lặn đến đó, nói như vậy là rõ ràng rồi nhỉ?”

“Anh… anh muốn biết cái gì?” Khóe miệng Walker hơi run rẩy, hỏi một câu.

“Sau khi Lundy chết, ai kế thừa sự nghiệp của lão thế?” Triệu Ngọc hỏi thẳng vào vấn đề.

“Lundy?” Walker bất ngờ, nhíu mày nói: “Anh xem, có phải chúng ta đang hiểu lầm gì về nhau hay không? Lundy mà anh nói là ai thế?”

“Ừm, được rồi…”

Triệu Ngọc nhếch miệng cười, lập tức nhặt cưa sắt trên mặt đất lên, nhắm ngay mắt cá chân của Walker, lưỡi cưa sắc bén xẹt một tiếng lập tức vẽ ra một đường máu trên mắt cá chân của gã!”

“Không, không không không!” Walker khẩn trương: “Tôi thật sự không hiểu ý của anh, anh muốn hỏi tôi thì ít nhất cũng phải hỏi câu nào mà tôi biết chứ? Lundy nào? Lundy nào cơ? Có phải người giàu nhất thế giới Lundy không?”

Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc dừng tay lại, hỏi: “Đúng, chính là Lundy đó!”

“Ông ta… Ông ta là người giàu nhất khi trước của thế giới, đã qua đời rồi, tôi nghe nói ông ta từng bị người ta nhốt rất nhiều năm, đúng không?” Walker một hơi nói một đống.

Triệu Ngọc cẩn thận quan sát biểu cảm rất nhỏ của gã, không hề nhìn ra một chút sơ hở nào.

“Sau khi Lundy chết, ai kế thừa sự nghiệp của lão thế?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Chuyện này… tôi làm sao mà biết được cơ chứ?” Walker nói: “Hẳn là con ông ta? Hoặc là tổng giám đốc nào đó trong công ty của Lundy, nhưng mà, tôi… chuyện đó đâu liên quan gì đến tôi chứ? Anh có thể cho tôi biết tại sao anh lại hỏi tôi chuyện này không?”

“Những người bị anh giam giữ…” Triệu Ngọc hỏi lại: “Là ai sai anh làm như thế?”

“Chuyện này…” Walker do dự một chút, không ngờ lại nói một câu tục ngữ: “Lấy tiền của người, thay người chịu nạn! A!!!”

Còn chưa nói hết câu, Triệu Ngọc đã lập tức cưa mắt cá chân của gã một chút.

Thế nhưng sau khi cưa xong, hắn phát hiện vị trí thấp hơn một chút, nên đã thay đổi vị trí khác, giơ tay chỉ về phía gần đầu gối Walker.

“Tôi nói với anh này” Triệu Ngọc nói: “Nếu anh mà hét lớn như thế thì tôi sẽ đấm gãy hết răng của anh trước, sau đó mới tiếp tục…”

“Là Độc Lựu, Độc Lựu!” Walker đau đớn rên rỉ một tiếng, nói: “Tôi làm việc cho hắn!”

“Độc Lựu?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Độc Lựu đang làm nghề gì?”

“Anh… Anh đừng thế nữa có được không?” Walker trừng to mắt đến mức sắp bật máu ra rồi: “Anh có thể ẩn náu ngay gần tôi, bắt cóc tôi đến đây, thế mà anh lại… anh lại không biết ai là Độc Lựu á?”

“Chết tiệt” Triệu Ngọc mắng một câu, nhấc khuỷu tay lên định ra tay.

“Không không không! Tôi nói tôi nói!!!” Walker nhanh chóng nói: “Độc Lựu là Buck, Ivan Buck, hắn là người đứng đầu tập đoàn nghiên cứu và phát triển vũ khí khắp Thái Bình Dương, mấy công ty nhỏ như chúng tôi đều phải nghe hắn chỉ huy, làm nhiều chuyện trái pháp luật…”

“Công ty nghiên cứu và phát triển vũ khí?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Tức là buôn bán súng ống đạn dược à? Hắn liên quan gì đến Lundy?”

“Không có quan hệ gì cả!” Walker nói: “Cho dù có quan hệ thì tôi cũng đâu biết! Có thể… Có lẽ… Bọn họ là bạn làm ăn hợp tác gì đó?”

Chậc chậc…

Triệu Ngọc âm thầm chậc lưỡi, hắn vốn cho rằng tên Độc Lựu này rất có thể chính là kẻ kế nhiệm thần bí kia, nhưng bây giờ xem ra có vẻ như gã vẫn chỉ là một người trung gian.

Có lẽ Độc Lựu chỉ là một trong các cấp dưới của Lundy…

Nếu vậy thì Walker tuy là ông chủ của một công ty hậu cần, nhưng lại chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng chú ý, gã chỉ lợi dụng công ty của mình để trợ giúp cấp trên nhốt phạm nhân và di chuyển mục tiêu mà thôi.

“Anh đã nghe nói đến Dạ Xoa bao giờ chưa?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Dạ… Xoa!” Bởi vì khó đọc nên Walker khó khăn lặp lại một câu, sau đó lắc đầu: “Không, cái tên nghe có vẻ đặc chất địa phương nhỉ…”

“Được rồi!” Triệu Ngọc hơi thở dài một tiếng, rung cổ tay một cái, lập tức cưa phía dưới đầu gối của gã một chút, máu tươi lập tức nhuộm đỏ quần của gã.

“A!!!” Walker đau đến mức chết đi sống lại, lớn tiếng giải thích: “Tôi không hề nói dối! Tôi không hề nói dối đâu! Tôi thật sự không biết mà!!!”

“Dạ Xoa là một tổ chức ám sát thần bí” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Giờ đã nhớ ra điều gì chưa?”

“Ám sát… Ừm…” Walker nói: “Ý là giúp Độc Lựu ám sát à? Đúng, tôi có nghe nói dưới tay Độc Lựu có rất nhiều tổ chức ám sát, nhưng mà tên Dạ Xoa này thì tôi thật sự lần đầu tiên nghe thấy!”

“Anh cảm thấy có phải Độc Lựu là đại ca hay không? Bên trên hắn còn có ai không?”

“Không, tôi không biết, đây đều là cơ mật cao cấp, một tên lính quèn như tôi sao có thể biết được cơ chứ?” Walker thanh minh: “Bọn họ bảo chúng tôi làm gì là chúng tôi phải làm cái đó!”

“Thế những người bị anh giam giữ ấy, anh đều biết rõ thân phận lai lịch của bọn họ à?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Hình như tôi biết phần lớn thì phải?” Sợ Triệu Ngọc lại thình lình ra tay nên Walker không dám giễu cợt đùa giỡn nữa, nhanh chóng trả lời rõ ràng: “Đúng vậy, ngoài trợ giúp bọn họ nhốt phạm nhân ra, tôi còn phụ trách trợ giúp bọn họ thẩm vấn nữa, cái tên mặc áo sơ mi trắng mà anh nhìn thấy ban nãy chính là trưởng bộ phận thẩm vấn…”

“Lee Bon Seong bị ai đưa lên thuyền anh thế?” Triệu Ngọc hỏi lại.

“Độc Lựu!” Walker không chút do dự trả lời.

“Năm đặc công bị nhốt trong công ty của các anh thì sao?”

“Cũng là Độc Lựu!”

“Tại sao không nhốt cả năm đặc công kia trên thuyền?”

“Chỉ có người bị nhốt lâu dài mới có thể lên thuyền” Walker trả lời: “Hình như năm đặc công kia là con bài đánh bạc của Độc Lựu, sắp tới sẽ được thả ra!”

À…

Triệu Ngọc hiểu ra, thảo nào Walker và người mặc áo sơ mi trắng kia lại đeo mặt nạ lúc thẩm vấn!

Xem ra mình đã đoán đúng, hẳn là tên Độc Lựu này cũng nghe lệnh tập đoàn của Lundy.

Bởi vậy có thể thấy được đế quốc tội phạm của Lundy lớn đến thế nào!?

Nhưng mà rõ ràng Triệu Ngọc thu hoạch được không nhỏ, ít nhất cũng đã tìm được một nhân vật quan trọng rồi.

Nếu Lee Bon Seong và năm đặc công kia đều bị Độc Lựu đưa tới đây thì…

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại hỏi: “Độc Lựu bây giờ đang ở đâu?”

“Chuyện này…”

Tới vấn đề mấu chốt, Walker cuối cùng cũng do dự, hiển nhiên, vấn đề này liên quan đến sự sống chết của gã.

“Được rồi!”

Triệu Ngọc dời cưa sắt lên đầu gối của Walker, mắt thấy lại sắp ra tay.

“Từ từ đã!” Walker nhanh chóng kêu lên một tiếng, nói: “Chúng ta… Chúng ta có thể ra điều kiện không? Nếu không có tôi thì anh tuyệt đối không tìm thấy Độc Lựu đâu!”

“Ồ?” Triệu Ngọc hỏi: “Điều kiện gì?”

“Tôi sẽ coi như chưa từng gặp anh” Walker nói: “Tôi nói cho anh chỗ ẩn thân của Độc Lựu, anh thả tôi ra, được không?”

“Được!” Triệu Ngọc dứt khoát gật đầu.

“Tôi không tin!” Thấy Triệu Ngọc trả lời rõ ràng như vậy, Walker không tin.

“Thế à?” Triệu Ngọc giơ cưa sắt lên, nghiêm túc nói: “Thật ra tôi cũng không tin!”

Nói xong, Triệu Ngọc roẹt một tiếng, cưa vào đùi Walker!

“A!!! Không không không! Không không không!” Walker lại cắn chặt khớp hàm: “Anh không nhận lời thì tôi chết cũng không nói ra! Dù thế nào cũng là chết! Tôi sẽ không nói ra!”

“Anh sai lầm rồi” Triệu Ngọc cười nhạt: “Tôi sẽ không để anh chết đâu, chuyện cưa chân chỉ là sự khởi đầu thôi!”

Nói xong, Triệu Ngọc không chút lưu tình lại cưa vào đùi gã, lúc này, hắn hiển nhiên đã cưa mạnh hơn, chỉ một chút thôi mà máu thịt đã be bét…

“A!!!” Walker cuối cũng không chịu nổi nữa, lập tức kêu lên thê thảm: “Tôi nói, tôi nói… Độc Lựu… Độc Lựu ở Paris…”