Chương 2570 Tôi muốn gọi luật sư
Vào lúc 2 giờ 15 phút chiều, một cuộc đấu giá đang diễn ra trong nhà bán đấu giá Cổ Đức tại thành phố Thân QuyếnTrên bục triển lãm là một bức tranh sơn thủy thời Thanh.
“750000” Người bán đấu giá cầm búa gỗ nói: “Còn có ai tăng giá nữa không? 750000 lần thứ nhất… À… 800000… Còn có ai nữa không?”
Trên ghế đấu giá, một người đàn ông mặc âu phục màu lam giơ biển lên và nói: “1000000!”
“Được, quý ông quyết đoán kia đã ra giá 1000000, 1000000 lần thứ nhất, 1000000 lần thứ hai” Người bán đấu giá hô: “1000000 lần thứ ba, xong!”
Sau khi tiếng búa vang lên, người đàn ông mặc âu phục xanh thuận lợi mua được bức tranh sơn thủy này.
Anh ta nhếch khóe miệng lên cười nhẹ, sau đó lập tức dồn lực chú ý đến vật phẩm đấu giá tiếp theo.
Kết quả, đúng lúc này, trợ lý của anh ta bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh, cúi đầu nói vài câu bên tai anh ta, người đàn ông mặc âu phục xanh sầm mặt lại, bất đắc dĩ rời khỏi ghế.
Đi ra khỏi phòng bán đấu giá, trợ lý lập tức dẫn anh ta tới phòng nghỉ VIP bên cạnh.
Trong phòng nghỉ, Miêu Anh, Thôi Lệ Châu, Ngô Tú Mẫn và vài cảnh sát của Vân Châu mặc thường phục đều có mặt.
“Tại sao…” Người đàn ông mặc âu phục xanh thở dài, mất hứng nói: “Không thể đợi đến khi buổi đấu giá chấm dứt chứ?”
“Ông Bao” Miêu Anh hào phóng khéo léo nói: “Tiếp theo chỉ có hai vật phẩm với giá khởi điểm dưới 500000, chắc không lọt nổi mắt xanh của ông đâu nhỉ?”
“Chuyện này…” Người bị gọi là ông Bao hơi sửng sốt, lập tức tươi cười rồi ngồi xuống sô pha bên cạnh và hỏi: “Xin hỏi các vị cảnh sát tìm tôi có việc gì không?
“Oa…” Ông ta nhìn thấy Miêu Anh, Thôi Lệ Châu và Ngô Tú Mẫn đều là nữ cảnh sát nên tỏ ra sửng sốt.
“Ông tên là Bao Ngọc Thành” Miêu Anh nói: “Vậy Bao Nhất Thành là..”
“Em họ của tôi” Người này ngẩn ra rồi đáp: “Cậu ấy đi làm ở công ty hàng không, sao lại… Lý do các cô tới nơi này tìm tôi có liên quan đến em họ tôi à? Cậu ấy không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“Ông Bao” Miêu Anh nói: “Lần này chúng tôi đến đây là vì vụ án Trương Khải Nhạc, muốn hỏi thăm ông một chuyện”
“À… Trương Khải Nhạc à!” Bao Ngọc Thành nói: “Một họa sĩ lớn đấy, thật sự là đáng tiếc…”
“Chúng tôi nghe nói” Miêu Anh hỏi thẳng vào vấn đề: “Trương Khải Nhạc từng vẽ một bức tranh hiện trường vụ án bồn tắm đỏ, bức tranh kia đã được ông mua, có đúng không?”
“Đúng thế” Bao Ngọc Thành gật đầu: “Từ rất nhiều năm trước rồi, hồi ấy tôi còn vì thế mà tân tân nhạc đạo* một đoạn thời gian rất dài đấy!”
* Tân tân nhạc đạo (津津乐道): cảm thấy rất hứng thú, nói chuyện say sưa.
“Ồ?” Miêu Anh vội hỏi: “Vì sao lại tân tân nhạc đạo?”
“Ánh mắt của tôi ấy?” Bao Ngọc Thành nói: “Lúc đó, tôi đã nhìn ra cô Trương Khải Nhạc có thiên phú. Hồi ấy, tôi đã mua một vài tác phẩm của cô ấy với giá 200000 nhân dân tệ, chỉ sau vài năm ngắn ngủi, các bức tranh này đã trị giá hàng chục triệu, các cô nói xem, tại sao tôi lại không tân tân nhạc đạo chứ?”
“Tôi muốn biết” Miêu Anh hỏi: “Bức tranh bồn tắm đỏ mà Trương Khải Nhạc vẽ có còn trên tay ông nữa không? Chúng tôi có thể xem nó không?”
“Ừm… Chuyện này…” Bao Ngọc Thành ngẫm nghĩ, nói: “Bức tranh ở nhà của tôi, các cô có thể xem bất cứ lúc nào… Nhưng mà… sao tôi lại đột nhiên cảm thấy các cô lai giả bất thiện* thế?”
* Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.
“Ông Bao thích sử dụng thành ngữ nhỉ” Miêu Anh nói: “Ông đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ muốn điều tra chân tướng, hy vọng ông có thể phối hợp chúng tôi!”
“Phối hợp thì tất nhiên rồi, nhưng mà… Vụ án này…” Bao Ngọc Thành cảnh giác hỏi: “Chẳng lẽ liên quan đến bức tranh kia sao? Chuyện này…”
“Đừng khẩn trương” Miêu Anh nói: “Tôi muốn hỏi mối quan hệ giữa ông và cô Trương Khải Nhạc như thế nào?”
“Cô Trương… Ừm…” Bao Ngọc Thành nói: “Từ vài năm trước sau khi mua bức tranh của cô ta, cô ta đã liên lạc với tôi nhiều lần, tổng thể mà nói thì quan hệ coi như không tệ! Mấy năm qua, chúng tôi từng hẹn đi ăn vài lần, tôi còn từng đến xem buổi triển lãm tranh của cô ta, đề cử lên tạp chí cho cô ta, chỉ thế thôi…”
“Vậy…” Miêu Anh lại hỏi: “Anh có biết cô Trương Khải Nhạc và em họ Bao Nhất Thành của ông có mối quan hệ mờ ám hay không?”
“Tôi biết, có nghe nói qua rồi, chắc đều là tin đồn thôi!” Bao Ngọc Thành nói: “Nhất Thành đã có vợ, hy vọng các vị cảnh sát giơ cao đánh khẽ!”
“Trong thời gian qua…” Miêu Anh lại hỏi: “Ông có mua bức tranh nào của Trương Khải Nhạc nữa không?”
“Không…” Bao Ngọc Thành trả lời chắc chắn: “Các bức tranh sau này của cô ta đều rất thực dụng, nói thật, tôi rất không thích cái kiểu vẽ tranh chỉ vì mục đích nổi tiếng của cô ta! Khi một họa sĩ chỉ chú ý việc đóng gói thế nào để đẩy mạnh tiêu thụ thì người đó đã mất đi sức sống nghệ thuật rồi!”
“Vậy… Tôi xin hỏi ông một vấn đề cá nhân nhé?” Miêu Anh nói: “Bảy năm trước, Trương Khải Nhạc chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp từ Học viện Mỹ thuật, tại sao ông lại chi ra nhiều tiền như vậy để mua tất cả các bức tranh của cô ta thế?”
“Ha ha, có rất nhiều người đã hỏi tôi vấn đề này rồi” Bao Ngọc Thành cười nhẹ, nói: “Nếu tôi nói là không vì lý do gì thì chỉ sợ rất nhiều người đều không tin, nhưng nói thật nhé, thật sự không có lý do gì cả, chỉ là thích mà thôi!”
“Thích…” Miêu Anh thu lại nụ cười, hỏi cực kỳ nghiêm túc: “Có phải ông cực kỳ thích bức tranh bồn tắm đỏ kia hay không!?”
“Cô…” Bao Ngọc Thành cảm nhận được ánh mắt chói lọi của Miêu Anh, sắc mặt cũng thay đổi: “Cô nói vậy là có hiềm nghi dẫn dụ đấy!”
Vừa nghe vậy, trợ lý của Bao Ngọc Thành lập tức tiến lên xin chỉ thị: “Ngài Bao, ngài muốn gọi luật sư đến đây hay không?”
“Không” Bao Ngọc Thành xua tay nói: “Tôi đâu làm chuyện gì đuối lý chứ, gọi luật sư làm gì? Cô cảnh sát, cô nói đúng lắm, lúc trước sở dĩ tôi mua bức tranh của Trương Khải Nhạc chỉ là vì nhìn trúng bức tranh bồn tắm đỏ ấy, tôi cho rằng Trương Khải Nhạc vẽ rất tuyệt vời, có cảm giác tả thực rất nồng đậm!”
“Là thế này, ai mà nhìn thấy bức tranh kia sẽ hiểu được ngay” Bao Ngọc Thành nói: “Có một vẻ đẹp áp lực trong bức tranh, đây đúng là một lời thuyết minh hoàn mỹ cho trường phái Morgan, khi nhìn thấy bức tranh kia, cô thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh nữa…”
Khi nói chuyện, Bao Ngọc Thành dường như đã đắm chìm vào trong đó, vẫn nhắm mắt lại.
“Là… một người Vân Châu, tự nhiên tôi biết đến vụ án bồn tắm đỏ” Bao Ngọc Thành nói: “Cô Trương Khải Nhạc có thể vẽ ra như thế đúng là hiếm có. Hơn nữa, từ góc độ giá trị, bức tranh ấy tuyệt đối có không gian tăng giá, chỉ cần PR thích hợp, có lẽ tương lai còn có thể bán được giá cao hơn nữa!”
“Hì hì, nói thật đi…” Thôi Lệ Châu thì thào nói: “Bây giờ ông đã được thỏa nguyện rồi đấy, Trương Khải Nhạc chết rồi, không bán được bức tranh ấy bằng giá trên trời mới lạ đúng không?”
“Chuyện này…” Bao Ngọc Thành bỗng trợn to mắt, môi run run nói: “Tôi… Tôi không có ý ấy đâu! Ý tôi là không ai ở Vân Châu dám vẽ bồn tắm đỏ cả, nhiều người chết như vậy cơ mà, đó là điềm xấu! Còn nữa, nếu bị người nhà nạn nhân biết thì tất nhiên sẽ bị phản đối, bởi vậy, bức tranh này lại càng đáng giá! Tôi… Tôi không hề nói Trương Khải Nhạc chết… Chuyện này…”
Lúc này, Bao Ngọc Thành cuối cùng cũng ý thức được mình vậy mà lại tự cài bẫy cho mình, tất nhiên là vừa buồn bực vừa lo lắng.
“Ngài Bao ơi” Người lo lắng hơn chính là trợ lý của ông ta, anh ta cầm điện thoại nói: “Tôi thấy chúng ta vẫn nên nhanh chóng liên hệ với luật sư của ngài đi!!”