← Quay lại trang sách

Chương 2571 Cá lớn nuốt cá bé

Trên du thuyền tư nhân ngoài khơi bờ biển phía Tây KahuluiTrời đã tờ mờ sáng, mặt biển dưới ánh bình minh tỏa sáng lấp lánh, gió biển tươi mát thổi tới, khiến Triệu Ngọc trên boong tàu cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

“Anh Trâu Bò” Lúc này, người nhỏ gầy tên Tony kia bưng một ly rượu cốc-tai đi tới bên cạnh Triệu Ngọc: “Uống một ly để giải tỏa mệt nhọc đi!”

Vì tác dụng phụ của thuốc bổ sung năng lượng, Triệu Ngọc quả thực cảm thấy hơi mỏi mệt.

Vì thế, hắn nhận lấy cái ly, trực tiếp xử lý rượu cốc-tai!

“Tôi rất thưởng thức anh, nếu đàn em của tôi có một người như anh thì tôi đã không bị Độc Lựu bắt đi rồi!” Tony thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Anh Trâu Bò, tôi nói nghiêm túc với anh nhé, trong lần đi Paris tìm Độc Lựu tính sổ này, anh tính cả tôi đi!”

“Tôi không chỉ có thể làm giấy chứng nhận giúp các anh mà tôi còn có rất nhiều mối quan hệ ở Paris nữa, có thể giúp được anh! Hơn nữa, cũng không hoàn toàn là giúp anh đâu, giữa tôi và Độc Lựu cũng có mối thù hận khó có thể hóa giải!”

Triệu Ngọc liếc nhìn Tony một cái, không nói gì.

“Có phải khứu giác của tôi rất nhạy không? Đúng vậy, tôi ý thức được đây là cơ hội tốt nhất để diệt trừ Độc Lựu!” Tony nói một cách đầy tự tin: “Nếu tôi không đi xử lý hắn thì sau này rất có thể lại bị hắn bắt vào ngục tư nhân!”

“Không nói dối anh đâu, nếu không phải lần này tôi may mắn gặp được anh thì…” Anh mắt Tony tràn ngập sùng bái: “Tôi chết chắc rồi, chỉ chờ tôi nói tất cả bí mật mình biết ra là bọn chúng sẽ không bao giờ thả tôi sống sót trở về nữa!”

“Trâu Bò à, coi như tôi cầu xin anh đấy, hãy đưa cả tôi đi cùng đi, lần này, tôi không màng đến bất cứ chuyện gì nữa, dù có phải dốc hết của cải, tôi cũng sẽ chiến đấu với Độc Lựu đến chết thì thôi!”

“Anh… có nghe nói đến Dạ Xoa không?” Triệu Ngọc hỏi: “Một tổ chức ám sát thần bí?”

“Ừm… hình như tôi có nghe nói rồi, nhưng mà chưa tiếp xúc bao giờ…” Tony nói: “Trong ngành thì nhiều người nói rằng Dạ Xoa chỉ là một truyền thuyết, là do một ông chủ nào đó vì muốn thổi phồng thực lực của mình mới bịa đặt ra thôi!”

“Anh…” Triệu Ngọc vươn tay nói: “Còn rượu ngon không?”

“À…” Tony nhanh chóng nói với đàn em: “Mang tất cả rượu ngon nhất đến đây! Cái bọn khốn này! Không thấy đây là ân nhân cứu mạng của tao à?”

“Tony” Triệu Ngọc lại hỏi: “Sao anh lại bị bắt lên con tàu hàng kia thế? Anh hiểu biết tên Walker kia bao nhiêu?”

“Tôi đã biết ngay Độc Lựu chướng mắt tôi từ lâu rồi, tôi giật mấy mối làm ăn của hắn nên từng xảy ra rất nhiều mâu thuẫn xô xát” Tony nói: “Cho nên thật ra, tôi vẫn luôn khá cảnh giác!

“Nhưng mà, có một lần giao dịch với dân bản xứ Salvador*, giao dịch còn chưa làm xong thì tôi đã bất tỉnh, sau khi tỉnh lại mới thấy mình ở trên tàu!”

* Salvador (tên đầy đủ, São Salvador da Baía de Todos os Santos) là một thành phố ở bờ biển đông bắc của Brasil, là thủ phủ của bang Bahia.

“Walker chính là tay sai của Độc Lựu, khi tôi vừa nhìn thấy hắn thì hiểu ra tất cả!” Tony nói: “Hắn trực tiếp đến thẩm vấn tôi thì chứng tỏ đã phán tôi tử hình rồi, cho nên tôi chỉ có thể nghiến răng kiên trì, không chịu nói gì cả!”

“Vậy… Bọn chúng muốn biết cái gì ở anh?” Triệu Ngọc hỏi.

“Bọn chúng muốn biết kho hàng, mạng lưới quan hệ, chuỗi lợi nhuận, kho bảo hiểm, mật mã, tóm lại là tất cả tư liệu về các mối làm ăn của tôi” Tony xòe tay ra: “Thế là bọn chúng có thể độc chiếm tất cả các mối làm ăn của tôi! Trước tôi, có rất nhiều người đã bị chơi chết như thế đấy! Trung Quốc các anh có câu ngạn ngữ, đó là cá lớn nuốt cá bé, thật ra nếu suy nghĩ kỹ thì đây có lẽ là quy luật sinh tồn nguyên thủy và man rợ nhất!”

Lúc này, có nhân viên phục vụ mang đến vài chai rượu vang đỏ đắt tiền.

“Tony” Triệu Ngọc tùy tay cầm lấy một lọ và nói: “Anh có nghĩ tới phía trên Độc Lựu còn có ông lớn nào đó nữa hay không?”

“Chuyện này…” Tony nhíu nhíu mày: “Trước kia thì tôi có nghĩ tới, nhưng cách tôi xa xôi lắm! Bây giờ anh hỏi thì tôi mới thật sự cảm thấy… Độc Lựu làm việc vô nguyên tắc, hắn từng làm nhiều chuyện dã man tàn bạo vô nhân tính như vậy, nhưng bây giờ vẫn sừng sững không ngã, cho nên… chỗ dựa vững chắc của hắn chắc chắn rất lợi hại nhỉ? Nói không chừng vì nhờ có các ông lớn trong giới chính trị đấy…”

“Được, tôi đồng ý hợp tác với anh, nhưng mà sau khi tới Paris rồi, tất cả hành động đều phải nghe tôi chỉ huy!” Triệu Ngọc nói: “Walker bị bắt, Độc Lựu chắc chắn sẽ tăng mạnh đề phòng, tốt nhất là chúng ta phải ẩn náu trong bóng tối…”

“Tôi biết” Vẻ hưng phấn hiện lên trong mắt Tony: “Tôi biết chuyện này không nên để chậm trễ, một khi Độc Lựu rời khỏi Paris và trở về ổ thì chúng ta không động vào hắn được nữa đâu! Cho nên tôi đã đặt trước vé máy bay rồi, thuyền vừa cập bờ thì chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đến Pháp, nhưng mà… Ha ha, vừa hay ở bên kia Trái đất, dù chúng ta nhanh cỡ nào đi nữa cũng phải cần một chút thời gian!”

“Không sao” Triệu Ngọc nói: “Độc Lựu có nhiệm vụ ở Paris, cho dù ý thức được nguy hiểm, hắn cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi đó đâu!”

“Ồ? Có nhiệm vụ?” Tony kinh ngạc: “Anh biết nhiều thật!

“Nhưng mà…” Tony nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Cái tên Walker kia ấy, anh có thể tặng hắn cho tôi không? Không phải miễn phí đâu, anh cứ ra giá đi! Bây giờ tôi rất muốn biết có loại kỹ thuật nào có thể cắt từng miếng thịt người ra mà người vẫn chưa chết không…”

“Không!” Triệu Ngọc nói: “Làm theo lời tôi nói đi, anh để người của tôi đưa hắn đi, anh yên tâm, chúng tôi có phương pháp mà anh nói! Ở nước chúng tôi gọi là lăng trì, cũng có tên gọi là thiên đao vạn quả…”

“À” Tony gật đầu: “Thế thì trong lòng tôi thư thái rồi! Nhưng mà…” Gã lại nói: “Còn người bạn bị thần kinh của anh thì sao? Đi cùng chúng ta à?”

“Chuyện này… Tôi vẫn chưa quyết định xem nên làm gì, tạm thời cứ xem hắn ta khôi phục thế nào trước đã…” Triệu Ngọc nhớ lại điều gì, hỏi: “Đúng rồi, anh có biết người bạn này của tôi là ai không?”

Tony lắc đầu, vừa định hỏi thì trong khoang thuyền đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Hai người nhanh chóng vọt vào khoang thuyền, thấy hai nhân viên phục vụ trong khoang đã ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự, một nhân viên phục vụ khác thì bị một người kề dao gọt hoa quả vào yết hầu, không dám lên tiếng…

“Ôi trời ạ!”

Triệu Ngọc đi vào thì thấy kẻ cầm dao gọt quả này không phải người khác, đúng là vua đặc công Lee Bon Seong!

Lẻng xẻng…

Bước chân di chuyển, xích sắt trên chân Lee Bon Seong phát ra động tĩnh.

“Không phải chứ?” Triệu Ngọc nén giận nói: “Vẫn chưa tháo được cái xích sắt kia ra à?”

“Không dễ làm đâu!” Tony giải thích: “Đây không phải là xích sắt mà là xích thép, không thể cưa được nó đâu, chỉ có thể tìm thợ mở khóa ra thôi!”

“Không được nhúc nhích! Các anh là ai?” Lúc này, Lee Bon Seong vừa khống chế nhân viên phục vụ vừa hỏi nhóm Triệu Ngọc.

Nhưng mà sau khi hỏi xong, hắn ta bỗng dưng giật mình, lập tức trừng to mắt hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Triệu Ngọc? Tại sao lại là cậu?”

Đậu xanh rau má nhà nó…

Triệu Ngọc thầm quở trách Lee Bon Seong một câu, lúc này mà hắn ta lại réo cả tên cả họ mình ra đúng là chẳng hợp thời chút nào.

Nhưng mà Lee Bon Seong gọi được cả tên mình ra thì chứng minh… hắn ta… hắn ta đã bình phục rồi à?

“Đừng kích động chứ baby…” Tony nhún nhún vai: “Không nhìn ra à? Là chúng tôi cứu anh đấy!”

Lee Bon Seong nghi hoặc quan sát xung quanh rồi mới buông nhân viên phục vụ ra, hỏi Triệu Ngọc: “Tôi… Sao tôi lại ở đây hả!!?”