← Quay lại trang sách

Chương 2572 Câu chuyện của nhà họ bao

Tại biệt thự nhà họ Bao ở thành phố Thân Quyến“Chị Ngô, người đàn ông giàu có này cứ thần kinh thế nào ấy, chị không thấy ông ta có vấn đề à?” Thôi Lệ Châu đứng ở ngoài cửa lớn: “Đã hơn 50 rồi mà còn chưa kết hôn, có phải xu hướng giới tính có vấn đề hay không?”

“Em đừng nói lung tung nữa có được không…”

Ngô Tú Mẫn nhìn Bao Ngọc Thành trong phòng khách đang dẫn trợ lý của mình đến kho bảo hiểm lấy bức tranh.

Vì kho bảo hiểm là khu vực riêng tư quan trọng nên đoàn người Miêu Anh không được đi theo, chỉ có thể chờ ở trong phòng khách.

Lúc này, Miêu Anh đang nghiêm túc quan sát phòng khách của Bao Ngọc Thành, dường như đang suy nghĩ điều gì…

“Chính miệng ông ta đã bảo rồi” Thôi Lệ Châu nói: “Trương Khải Nhạc đã chết, lại còn chết giống như các nạn nhân ở bồn tắm đỏ thì bức tranh mà cô ta vẽ khi còn sống không đơn giản chỉ có giá một, hai chục triệu thôi đâu! Nếu tuyên truyền bốn phía, sau đó mang ra hội đấu giá thì chẳng phải là giá trên trời à?”

“Mấu chốt là…” Ngô Tú Mẫn hỏi ngược lại: “Nếu đúng như vậy thì tại sao Bao Ngọc Thành chưa đánh đã khai rồi? Tiểu Thôi, chúng ta đã từng điều tra tình hình tài chính của Bao Ngọc Thành, đừng nói là một, hai chục triệu, dù là một hai trăm triệu cũng chẳng là gì với ông ta hết! Tôi cảm thấy ông ta sẽ không bởi vì muốn kiếm chút tiền mà nổi lên ý định giết người đâu!”

“À… cũng đúng, thế nhưng…” Thôi Lệ Châu nhíu mày: “Người này có vẻ thần kinh, dù sao thì em cứ cảm thấy trong lòng ông ta đang chột dạ ấy! Chị nói xem, hay là chúng ta xin lệnh khám xét để điều tra ông ta nhỉ?”

“Vẫn chưa đến lúc thích hợp” Ngô Tú Mẫn lắc đầu nói: “Chúng ta còn chưa tra bằng chứng ông ta vắng mặt tại hiện trường đâu, không thể xin lệnh khám xét một cách mù quáng như vậy được.

“Huống hồ” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Qua nhật ký cuộc gọi thì Bao Ngọc Thành và Trương Khải Nhạc đã không liên hệ với nhau lâu rồi…”

Lúc họ nói chuyện, trong phòng khách bỗng có động tĩnh.

“Ối, thật ngại quá, thật ngại quá…” Bao Ngọc Thành hổ thẹn đi ra khỏi kho bảo hiểm và giải thích: “Không ngờ tôi lại quên mất mình không đặt bức tranh của cô Trương Khải Nhạc ở kho bảo hiểm, có thể… có thể nó ở ga ra…”

Nói xong, ông ta sải bước đi ra bên ngoài, vừa hay đi qua Thôi Lệ Châu và Ngô Tú Mẫn.

“Không phải chứ?” Thôi Lệ Châu bĩu môi nói: “Ông đặt ở ga ra á? Ban nãy ông nói bức tranh này có thể có giá trị hàng chục triệu mà…”

“À, đúng vậy” Bao Ngọc Thành lau mồ hôi, nói: “Tôi quên mất, tác phẩm nghệ thuật trị giá hàng chục triệu đáng lẽ phải được cất vào kho bảo hiểm, nhưng mà tôi lại quên mất mấy bức tranh đó… Nhưng mà các cô yên tâm, ga ra cũng luôn được khóa lại, bức tranh tuyệt đối vẫn còn ở đây, các cô chờ đã nhé…”

“Tôi thấy…” Miêu Anh bước ra khỏi phòng khách, nói: “Chúng tôi đi cùng ông đi! Ông có nhiều tác phẩm nghệ thuật quá, chúng tôi có thể giúp ông tìm xem sao, để không làm chậm trễ thời gian quý giá của ông ấy mà!”

“À, được, được…” Bao Ngọc Thành vừa gật đầu vừa chỉ tay về phía ga ra.

“Ừm… vì vừa rồi vẫn luôn bận bịu nên tôi chưa kịp nói rõ với cô một chuyện…” Vừa đi về phía ga ra, Bao Ngọc Thành vừa nói với Miêu Anh: “Tôi nghĩ chắc các cô đã điều tra chuyện quá khứ rồi, thật ra… nhà họ Bao chúng tôi và vụ án bồn tắm đỏ năm xưa cũng có một mối quan hệ sâu xa. Cho nên, năm đó tôi mới cảm thấy hứng thú với bức tranh kia của cô Trương Khải Nhạc như thế!”

“Cái gì?” Miêu Anh ngẩn ra: “Sao lúc trước ông không nói? Ông có mối quan hệ gì với vụ án bồn tắm đỏ à?”

“Bốn mươi năm trước, nạn nhân thứ hai của vụ án bồn tắm đỏ chính là cô Khúc Pháp Lỵ – là tình nhân của ông nội tôi…” Bao Ngọc Thành nói: “Lúc ấy tôi chỉ mới hơn mười tuổi, từng gặp một lần…”

“Cái gì?” Miêu Anh càng thêm kinh ngạc: “Một trong các nạn nhân của vụ án bồn tắm đỏ năm ấy liên quan đến nhà ông à?”

“Đúng vậy” Bao Ngọc Thành nói: “Sau khi bà nội tôi qua đời, ông nội tôi không chịu nổi cô đơn nên đã đi tìm một tình nhân, chính là cô Khúc Pháp Lỵ kia, ông nội vốn dĩ muốn đi bước nữa nhưng không ngờ cô ta lại bị gã người nước ngoài kia hại chết…”

“Không ngờ… lại có mối quan hệ này nữa cơ à?” Miêu Anh dừng chân lại, dường như nghĩ tới cái gì, vội hỏi: “Nói như vậy tức là ông quen biết nạn nhân thứ hai này?”

“Đương nhiên” Bao Ngọc Thành nói: “Khúc Pháp Lỵ cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa, có lời đồn đãi nói rằng cô ta là con lai.

Nhưng mà xuất thân của cô ta thật sự không tốt, có tiếng là gái hồng lâu ở Vân Châu, cho nên… đề nghị của ông nội tôi bị cả nhà phản đối…”

“Thế nhưng, ông nội tôi cực kỳ kiên quyết, cứ muốn cưới cô ta về nhà họ Bao, vì thế mà cãi nhau long trời lở đất với gia đình, thậm chí còn suýt nữa đã chuyển ra ngoài sống…”

“Mà chính vào thời điểm quan trọng nhất ấy, Khúc Pháp Lỵ đã xảy ra chuyện, bằng không, Khúc Pháp Lỵ chính là bà nội kế của tôi rồi!”

“À…” Miêu Anh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Bao Ngọc Thành và nói: “Cho nên, ông đã mua bức tranh kia…”

“Ừm…” Bao Ngọc Thành nuốt một ngụm nước miếng, đứng ở cửa ga ra do dự hơn mười giây, rồi mới cười nhẹ nói: “Thật ra… Đã qua bốn mươi năm rồi, nói ra cũng không sao… Các cô đã xem phim ‘Truyền thuyết Sicilian’ chưa?” Bao Ngọc Thành nói: “Có rất nhiều lúc, tôi thường xuyên sinh ra ảo giác, cho rằng tôi chính là nhân vật chính trong phim…”

“Truyền thuyết Sicilian…” Thôi Lệ Châu cắn môi cân nhắc: “Nghĩa là thế nào? Sao tôi không hiểu gì cả?”

Thôi Lệ Châu nhìn Miêu Anh, Miêu Anh cũng không thể hiểu nổi, vẫn chờ Bao Ngọc Thành giải thích.

“Nói như vậy có nghĩa là…” Chỉ có Ngô Tú Mẫn từng xem bộ phim này, lập tức nói với Bao Ngọc Thành: “Ông từng nhìn lén Khúc Pháp Lỵ à?”

“Ha ha…” Bao Ngọc Thành hơi đỏ mặt, gật đầu nói: “Khúc Pháp Lỵ khá phóng khoáng cởi mở, lúc tắm rửa, cô ta cố ý mở cửa sổ ra, mà phòng của tôi vừa lúc đối diện với phòng tắm của ông nội tôi…”

“À…” Thôi Lệ Châu lập tức hiểu ra, hỏi: “Có phải trong phòng tắm của ông nội ông cũng có bồn tắm không?”

Bao Ngọc Thành từ chối trả lời, chỉ thì thào nói: “Được, lần này thì có phải tôi càng giống nghi phạm không?”

“Xem ra…” Thôi Lệ Châu nhỏ giọng nói bên tai Ngô Tú Mẫn: “Xu hướng giới tính của người đàn ông độc thân đắt giá này không có vấn đề…”

“Thế à?” Ngô Tú Mẫn nói giỡn: “Vậy có phải là em đã có cơ hội gả vào hào môn rồi không? Có cần chị làm mai mối cho em không?”

“Đừng đùa nữa mà” Thôi Lệ Châu cười nói: “Em không thích mấy ông chú đầy mỡ đâu! Hơn nữa, bổn tiểu thư lại không thiếu tiền, tại sao không tìm cậu trai bao nào chứ?”

“Ông Bao” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Ông đừng lo, chúng tôi sẽ điều tra rõ vụ án, nếu không liên quan đến ông thì ông không cần lo lắng nhiều!”

“Cảm ơn” Bao Ngọc Thành cười chua xót, chỉ vào ga ra và nói: “Nào, mời các cô vào xem, các cô có thể nhìn thấy bức tranh kia nhanh thôi!”

Nói xong, Bao Ngọc Thành dẫn mọi người vào ga ra, nói là ga ra nhưng thật ra là một kho hàng cao cấp ở phía sau ga ra.

Kho hàng cũng được khóa bằng mật mã, còn lắp đặt hệ thống báo động.

Rất nhanh sau đó, Bao Ngọc Thành mở kho hàng ra, dẫn mọi người đi vào…

Lúc này, đoàn người Thôi Lệ Châu như được mở mang tầm mắt, trong kho hàng chất đống các tác phẩm nghệ thuật, gần như không còn chỗ nào trống cả.

Căn cứ theo như lời của Bao Ngọc Thành, chỉ những bộ sưu tập trị giá hơn 10 triệu nhân dân tệ thì ông ta mới cho vào kho bảo hiểm thực sự.

Nhưng dù là như thế, giá trị của những bộ sưu tập trong kho hàng vẫn không thể đong đếm nổi!

Ăn ngay nói thật, bản thân Miêu Anh cũng là thiên kim phú hào, cô đã từng thấy nhiều người giàu có rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một phú hào với số lượng tác phẩm nghệ thuật khổng lồ như vậy.

“Ừm… Đã lâu không tới đây rồi… Để tôi nhớ lại xem…” Bao Ngọc Thành nhớ lại, chỉ vào phía sâu trong kho hàng và nói: “Chắc nó ở phía sâu trong kia, được đặt dưới một tượng điêu khắc gỗ người Maya*…”

* Người Maya là một nhóm tộc, ngôn ngữ của các dân tộc bản địa của Trung Mỹ.

Nói xong, ông ta dẫn đầu đi về phía sâu trong kho hàng, vừa đi vừa nói với Miêu Anh:

“Đúng rồi, cô cảnh sát à, vừa rồi còn một chuyện nữa mà tôi quên không nói với cô” Ông ta nghiêm túc tìm kiếm trong vô số tác phẩm nghệ thuật, nói: “Cô Trương Khải Nhạc này khá là… khá là…”

“Khá là?” Miêu Anh hỏi: “Gì cơ?”

“Từ sau khi tôi mua bức tranh của cô ta” Bao Ngọc Thành nói: “Cô ta đã lập tức nhìn trúng tôi, từng tán tỉnh tôi rất nhiều lần, thậm chí còn rất chân thành bảo đảm rằng cho dù không cưới, chỉ cần làm tình nhân cũng được…”

“À…” Miêu Anh cân nhắc ý của Bao Ngọc Thành, những lời ông ta nói thật ra đều nằm trong dự kiến của Miêu Anh.

Trương Khải Nhạc khá thực dụng, gặp được phú hào siêu hạng như Bao Ngọc Thành thì sao có thể không chủ động tán tỉnh chứ?

Kế tiếp, Miêu Anh vừa định hỏi xem Bao Ngọc Thành cuối cùng có từ chối không?

Mà đúng lúc này, Bao Ngọc Thành lại chỉ vào một bức tượng điêu khắc gỗ và nói: “Tìm được rồi, các cô nhìn này, bức tranh của Trương Khải Nhạc đều ở đây cả…”