Chương 2573 Sự chấm dứt chưa bắt đầu
Trong tầng mây rất dày, một chiếc máy bay tư nhân loại nhỏ đang bay xuyên qua những đám mây“Điểm dừng tiếp theo là Saipan*” Tony mặc âu phục màu trắng, lại bưng một chai rượu cocktail và nói: “Ở đó, chúng ta sẽ dùng máy bay đặc biệt để tốc hành tới Paris!”
* Saipan (/saɪˈpæn/, tên gọi cũ trong tiếng Tây Ban Nha: Saipán) là hòn đảo lớn nhất của Thịnh vượng chung Quần đảo Bắc Mariana thuộc Hoa Kỳ, một chuỗi 15 hòn đảo nhiệt đới nằm trên quần đảo Mariana phía tây Thái Bình Dương.
“Tôi đã liên lạc rồi, khi chúng ta đến Paris, sẽ có người nghênh đón chúng ta… Bọn họ sẽ cung cấp cho chúng ta tất cả các thiết bị cần thiết để hành động…”
“Lão Lee” Triệu Ngọc nói với Lee Bon Seong đang lần mò mở xích ở chân: “Hẳn là ông có một mạng lưới quan hệ ở Saipan đúng không? Ông đừng đi với chúng tôi, đoàn tụ với con trai ông vẫn quan trọng hơn, ông biết không? Con trai ông giống tôi đấy, kỹ thuật bắn súng cực chuẩn!”
“Không!” Lee Bon Seong kiên quyết mà lạnh băng nói: “Cậu đi đâu thì tôi sẽ đến đó! Về sau, tôi sẽ nghe cậu chỉ huy…”
“Đừng gây rối nữa” Triệu Ngọc xua tay: “Tôi biết tôi đã cứu ông, còn nhận nuôi con trai của ông, nhưng tôi đâu cần ông phải báo ân chứ! Triệu Ngọc này vốn là người tốt, chính trực vô tư, tràn trề tình yêu đấy!”
“Tôi có thể giúp cậu giải quyết bọn chúng, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!” Lee Bon Seong nghiến răng nói: “Cậu có biết không, bọn chúng là một tập đoàn vô cùng to lớn, cái chết của Lundy đã chứng minh rằng chỉ kéo kẻ đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp xuống thôi vẫn vô ích! Chúng ta phải cắt đứt căn cơ của bọn chúng thì mới có thể giải quyết được vấn đề!”
“Nói đến đây…” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua Tony, chuyện tới hiện giờ cũng không có gì phải giấu giếm nữa, hắn trực tiếp hỏi thẳng: “Lúc trước, ông đã sống sót như thế nào? Anh có biết kẻ kế nhiệm sau Lundy là ai hay không?”
Tiếc nuối là Lee Bon Seong lắc lắc đầu nói: “Lúc ấy, tôi bị bọn chúng bao vây ở giữa, tôi vốn muốn tự bắn chết mình nhưng không biết có thứ gì đã phát nổ, khi mở mắt ra thì tôi đã bị nhốt trên tàu rồi!”
“Ông biết đó là tàu gì à?”
“Đúng thế” Lee Bon Seong nói: “Tôi còn biết nơi đó là Hawaii, tôi cũng quen biết tên Walker kia, mặt ngoài thì hắn là ông chủ của công ty hậu cần, nhưng thực ra lại là một điệp viên hai mang, từng làm việc cho FBI, cho nên… Tôi vẫn cho rằng kẻ bắt lấy tôi không phải chỉ một cá nhân… Nhưng bây giờ xem ra thì Walker và Độc Lựu và cả Dạ Xoa nữa, tất cả bọn chúng đều phục vụ cho tập đoàn Lundy! Tôi cũng rất hiếu kỳ, không biết kẻ kế nhiệm này là ai?”
“Tôi nghe nói…” Triệu Ngọc nói: “Gần như toàn bộ gia đình của Lundy đều chết trong trận tập kích lần đó, nói cách khác, kẻ kế nhiệm hẳn không có quan hệ máu mủ họ hàng gì với Lundy đâu nhỉ?”
“Đúng thế!” Lee Bon Seong gật đầu: “Cũng không thể là người của công ty Lundy được, tôi không cho rằng bọn chúng lại tìm một kẻ thường xuyên xuất hiện trước công chúng làm lãnh đạo cao nhất đâu!”
“Wow” Tony nghe mà choáng váng: “Trước kia tôi chỉ cho rằng Độc Lựu chính là kẻ ác ôn nhất trên thế giới này, lại không ngờ hắn cũng chỉ là một người làm thuê thôi à? Thế thì thật đáng sợ, đáng sợ quá…”
Rắc! Cuối cùng Lee Bon Seong cũng mở được xích chân của mình ra.
“Lợi hại” Tony giơ ngón tay cái lên: “Xem ra, năng lực của anh cũng không yếu đâu…”
“Tony” Lee Bon Seong cầm xích sắt, trêu tức hỏi một câu: “Anh không biết tôi à?”
“Sao cơ?” Tony nghiêm túc liếc nhìn Lee Bon Seong một cái: “Chúng ta đáng ra nên quen biết nhau à?”
“Các anh đều bị giam giữ ở cùng một nơi mà” Triệu Ngọc xua tay: “Không gặp nhau lần nào à?”
“Không hề?” Tony trả lời: “Đó đâu phải là ngục giam bình thường, làm gì có thời gian làm quen chứ! Này đại ca, anh thật sự biết tôi à?”
“Ha ha” Lee Bon Seong cười nhạt: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn không nên đề cập tới sự tình trước kia thì hơn, bằng không, tôi sẽ giết anh đấy!”
“À…” Tony phản ứng rất nhanh: “Vậy không đề cập tới, không đề cập tới… Ha ha…”
“Giới thiệu lại một lần nữa nhé!” Triệu Ngọc thấy bốn phía không ai, mô tả chi tiết với Tony: “Đây chính là Lee Bon Seong người Hàn Quốc, tên tôi là Triệu Ngọc!”
“À… À… Tên tôi là Tony!” Tony nhanh chóng bắt tay hai người, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Nói thật nhé, tôi vẫn cảm thấy cái tên Trâu Bò kia hay hơn!”
Lee Bon Seong hiểu được Trâu Bò có ý gì, lập tức lườm Triệu Ngọc một cái.
“Tony” Triệu Ngọc dặn dò: “Chúng ta giới thiệu đến đây thôi, về sau, hy vọng anh đừng nhớ tên chúng tôi, nếu thật sự muốn nhớ kỹ thì Trâu Bò đúng là cái tên không tệ!”
“Chuyện này thì các anh yên tâm, tôi là dân chuyên nghiệp mà!” Tony nói: “Nếu các anh hiểu biết tôi như vậy thì tôi đây sẽ không giới thiệu kỹ hơn làm gì! Mục đích của tôi chỉ có một, đó là tiêu diệt Độc Lựu, đòi lại tất cả những gì mà hắn đang nợ tôi!”
“Ừm… Nếu không thì…” Gã uống một ngụm rượu cocktail, suy nghĩ rồi nói: “Thêm một mục đích nhé! Chỉ cần tiêu diệt Độc Lựu thì tôi là boss rồi, về sau, các anh có thể tìm tôi để làm ăn buôn bán!”
“Hay là… thêm một cái nữa” Gã giơ tay lên, có vẻ thần kinh nói: “Ba chúng ta xem như bạn bè rồi đúng không? Về sau, chúng ta quan tâm đến nhau, có tin tức hay tài nguyên gì thì chúng ta dùng chung, để mọi người cùng nhau kiếm tiền cùng nhau phát tài, được không?”
“Được, mấy chuyện đó thì được!” Triệu Ngọc thẳng thắn đồng ý, sau đó chuyển đề tài: “Nhưng mà phải nói rõ mới được, không dễ xử lý Độc Lựu như vậy đâu! Walker xong đời rồi thì Độc Lựu tất nhiên sẽ đề phòng và chuẩn bị cách đối phó!”
“Đúng vậy” Tony trịnh trọng nói: “Tuy rằng đã bị Walker khai ra địa điểm ẩn náu nhưng có khi Độc Lựu đã sang nơi khác rồi, lúc này, chưa biết có thể tìm được hắn hay không đâu!”
“Paris…” Lee Bon Seong liếc nhìn Triệu Ngọc một cái: “Có muốn đi tìm người phụ nữ kia hay không?”
Ý của Lee Bon Seong đã quá rõ ràng rồi, người phụ nữ kia đúng là sư tỷ Dagger Juliet!
“Ừm!” Triệu Ngọc gật đầu: “Trên thực tế, tôi đã liên hệ với cô ấy rồi! Yên tâm đi, lúc này, chắc chắn chúng ta có thể tìm được Độc Lựu, nhưng mà các anh nghe cho rõ này, phải bắt sống Độc Lựu mới được, tôi còn muốn biết rốt cuộc kẻ kế nhiệm là ai thông qua hắn đấy!”
“Được!” Sự tự tin của Tony tăng lên.
“Đúng rồi” Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không thể không nói với Tony: “Anh đi ra ngoài chờ một lát, chúng tôi có vài lời muốn nói riêng với nhau!”
“À…” Tony nhanh chóng bưng rượu cocktail của gã đi ra ngoài.
“Tôi nhớ rõ…” Lee Bon Seong đè huyệt Thái Dương, hỏi: “Tôi đã nhìn thấy phi cơ trực thăng phát nổ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Máy bay đó là của Tony phái tới cứu chúng ta, nhưng phi công là tên gà mờ, đâm phải cần cẩu…”
Thế là Triệu Ngọc kể lại đại khái những chuyện đã xảy ra lúc trước, Lee Bon Seong chỉ không hiểu một điểm, hắn ta không biết Triệu Ngọc đã cởi ba cái xích sắt như thế nào.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc nói với hắn ta về tình hình hiện tại, ví dụ như tù trưởng bị giết hại, Tịch Mộng Na và Amerola bị bắt vv…
“Tôi tra rồi” Triệu Ngọc nói: “Kho bạc ở sân bay kia thuộc sở hữu của một tập đoàn phạm tội ở châu Âu, bọn chúng có thể là kẻ địch hoặc chính là đơn vị cấp dưới của tập đoàn Lundy. Có lẽ Amerola muốn hủy diệt kho bạc để báo thù cho tù trưởng, cũng có thể cô ta chỉ là người chịu tội thay, đều là bọn cấp dưới của Lundy gây ra!”
“Độc Lựu ở ngay Paris” Lee Bon Seong gật đầu: “Cho nên nếu bắt được Độc Lựu thì cũng có thể thuận tiện cứu người phụ nữ Trung Đông kia?”
“Đúng thế” Triệu Ngọc nói: “Cho nên hành trình Paris này cực kỳ quan trọng, chúng ta phải lập kế hoạch cẩn thận và chi tiết mới được!”
“Ừm…” Lee Bon Seong nói: “Tôi cho rằng Độc Lựu tất nhiên sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt, chúng ta chỉ có thể lựa chọn dùng trí óc, không thể tấn công bạo lực được…”
“Không không không… Đừng tấn công, đừng tấn công…” Đột nhiên, Tony ôm một quyển nhật ký đi vào phòng, nói với hai người: “Các anh hãy xem tin tức đi! Độc Lựu đã chết rồi!”