Chương 2574 Nguyên mẫu
Tại Cục Cảnh sát Vân Châu, bên trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt“Chị Miêu” Tăng Khả báo cáo: “Tổ xét nghiệm đang tiến hành kiểm tra bức tranh của Trương Khải Nhạc, cảnh sát cũng đã mời các chuyên gia về hội họa đến kiểm tra xem những bức tranh đó có phải là của Trương Khải Nhạc hay không!”
“Ừ…”
Miêu Anh gật đầu, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, bức ảnh đang được chiếu đúng là “Bồn tắm đỏ” của Trương Khải Nhạc.
Tuy rằng không thể nói là giống 100%, nhưng mà bức tranh này của Trương Khải Nhạc gần như đã tái hiện lại hiện trường vụ án bồn tắm đỏ.
Chẳng qua, cô gái đã tử vong trong tranh lại không giống nạn nhân thực sự của vụ bồn tắm đỏ.
Năm đó, tổng cộng có bốn nạn nhân trong vụ án bồn tắm đỏ, theo như điểm ấy thì bức tranh này của Trương Khải Nhạc đều không chỉ ra bất cứ một nạn nhân nào.
Cô gái trong bức tranh này hẳn là do Trương Khải Nhạc tưởng tượng ra.
Lúc này, Ngô Tú Mẫn cầm bức ảnh đen trắng chụp vụ án bồn tắm đỏ, tiến hành so sánh với bức tranh thuộc trường phái tả thực này.
“Dựa vào đó có thể thấy được” Ngô Tú Mẫn nói: “Về mặt chi tiết thì vẫn có một vài điểm khác nhau, nhưng về bố cục và nhân vật thì cực kỳ giống hiện trường vụ án!”
“Cho nên…” Thôi Lệ Châu nhíu chặt mày nói: “Chúng ta vẫn không thể hoàn toàn xác định Trương Khải Nhạc chắc chắn đã nhìn thấy hiện trường vụ án bồn tắm đỏ?”
“Tiểu Thôi, không phải chị đã nhắc nhở em lúc trước rồi à?” Ngô Tú Mẫn nói: “Tuổi của Trương Khải Nhạc không hợp, cô ta không có khả năng tận mắt nhìn thấy hiện trường vụ án!”
“Ừm…” Thôi Lệ Châu lại nói: “Nói cách khác, chỉ còn lại hai khả năng thôi, một là Trương Khải Nhạc tự nhiên tưởng tượng ra, đây chỉ là một sự trùng hợp! Mà khả năng còn lại là Trương Khải Nhạc từng nhìn thấy bức ảnh chụp hiện trường vụ án. Năm đó, cảnh sát phụ trách chụp ảnh tên là Trương Soái” Thôi Lệ Châu nói: “Thế nhưng Trương Soái và Trương Khải Nhạc lại không liên quan gì đến nhau cả…”
“Chị Miêu, lúc trước em có đặc biệt điều tra rồi” Tăng Khả nói: “Trong số các bạn nam của Trương Khải Nhạc thì chỉ có một đội trưởng đội cảnh sát giao thông thôi, những người khác không liên quan gì đến cảnh sát. Mà đội cảnh sát giao thông thì không có khả năng nhìn thấy bức ảnh chụp hiện trường vụ án giết người được…”
“Nói đến bức ảnh…” Đội trưởng Thiệu nhanh chóng giải thích: “Chúng tôi đã điều tra phòng vật chứng rồi, vì vụ án bồn tắm đỏ đã kết án cho nên hồ sơ của vụ án này vẫn được lưu giữ ở trong phòng hồ sơ, không ai động đến cả!”
“Nhưng mà phòng hồ sơ có thể được coi là nơi luôn mở cửa cho nội bộ, bất kỳ cảnh sát đội trọng án hay nhân viên phòng hồ sơ nào cũng có thể tiếp xúc được, cho nên nếu muốn tra ra là ai làm lộ bức ảnh thì chỉ sợ không thể nào…”
“Ừm…” Miêu Anh vừa gật đầu vừa cẩn thận nhìn về phía bức tranh của Trương Khải Nhạc.
“Tổ phó Miêu, còn có một chuyện nữa” Đội trưởng Thiệu lại báo cáo: “Chúng tôi đã điều tra Bao Ngọc Thành rồi, vào ngày xảy ra vụ án, ông ta không ở Việt Châu mà ở Hương Giang tham gia salon nghệ thuật, có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường cực kỳ rõ ràng!”
“Còn nữa, Bao Ngọc Thành được coi là người nổi tiếng ở Việt Châu, tôi lại tra xét thông tin chi tiết về ông ta thì thấy rất trong sạch!” Đội trưởng Thiệu nói: “Tuy rằng ông ta và Trương Khải Nhạc có giữ liên lạc với nhau nhưng hẳn là ông ta không nói dối đâu, quan hệ của bọn họ không có gì thân thiết”
“Đúng vậy” Tăng Khả phụ họa nói: “Em đã tra xét bản ghi chép giao dịch giữa Trương Khải Nhạc và Bao Ngọc Thành rồi, nếu giữa bọn họ có gì mờ ám thì chúng ta đã nhìn ra rồi mới đúng!”
“Vậy thì” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi nói: “Nếu Trương Khải Nhạc thật sự cưa được siêu cấp kim cương vương lão ngũ* Bao Ngọc Thành này thì cô ta đã không phải bận tâm dốc sức xây dựng hành lang triển lãm tranh của mình làm gì rồi!
* Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:
1. Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp; thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5.
Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
“Hơn nữa, cô ta sẽ càng không phải dan díu bất chính với Bao Nhất Thành làm gì…
“Cho nên xem ra, Bao Ngọc Thành không có hiềm nghi đâu nhỉ?”
“Bức tranh…” Miêu Anh thở dài nói: “Là do Bao Ngọc Thành lấy từ trong ga ra ra, mọi người cũng thấy rồi đấy, lúc ấy, bức tranh đã bị phủ một lớp tro bụi rất dày, điều này chứng tỏ Bao Ngọc Thành tuy rằng thích bức tranh này nhưng không tới trình độ si mê, thậm chí còn không đến mức có thể cất vào kho bảo hiểm! Cho nên… Chậc chậc…”
“Bao Ngọc Thành không có vấn đề, Bao Nhất Thành cũng không có vấn đề” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi cảm thán: “Nói như vậy thì… Cuộc điều tra vụ án này đã lâm vào cục diện bế tắc rồi à? Chúng ta… không có biện pháp nào khác để tiếp tục tra xét sao?”
“Nói thật, tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải vụ án thế này” Đội trưởng Thiệu nhíu chặt mày nói: “Bất kể là hiện trường vụ án hay là nơi nạn nhân bị bắt cóc, nhiều camera theo dõi như vậy, nhưng lại không hề quay được cái gì cả! Điểm này thì thật sự không thể nào hiểu nổi!”
“Chị Miêu” Lúc này, Tăng Khả buông điện thoại và báo cáo với Miêu Anh: “Khoa Giám chứng vừa gọi điện thoại đến, thông qua xác định của các chuyên gia, họ đã chứng minh được bức tranh ‘Bồn tắm đỏ’ kia quả thực là bức tranh gốc của Trương Khải Nhạc, là cô ta đã vẽ!”
“À… Thế thì kỳ quái thật!” Miêu Anh cũng nhíu mày: “Rốt cuộc Trương Khải Nhạc đã vẽ như thế nào chứ? Nhà của bọn họ hồi đó không có liên quan gì đến vụ án bồn tắm cả, tại sao… cô ta lại vẽ ra một bức tranh như vậy…”
“Tổ phó Miêu” Lúc này, Ngô Tú Mẫn dường như nhìn thấy điều gì, chỉ vào bức ảnh của cảnh sát và nói với Miêu Anh: “Em nhìn kỹ xem, có một vùng tối ở đây, trong bản ghi chép tại hiện trường thì vùng tối kia là do ngọn nến trắng bị tan mà có… Em hãy nhìn lại bức tranh của Trương Khải Nhạc đi” Cô ấy chỉ một ngón tay vào màn hình lớn: “Em chú ý xem trên vị trí tương tự, nơi đó…”
“Hả!?” Miêu Anh trừng to mắt, thấy trên bức tranh có một ngọn nến màu trắng, hơn nữa còn là ngọn nến đang cháy.
“Vị trí của hai cái này rất gần nhau!” Ngô Tú Mẫn nói: “Tổ phó Miêu, bức tranh của Trương Khải Nhạc rất có thể là có nguyên mẫu!”
Lời vừa nói ra, cả căn phòng đều kinh ngạc!
Thậm chí còn có cảm giác sởn tóc gáy!
“Tuổi không phù hợp…” Thôi Lệ Châu nghi hoặc nói: “Thế thì… Chắc chắn là Trương Khải Nhạc đã từng xem bức ảnh chụp lúc xảy ra vụ án? Có phải… chúng ta nên đi lục soát chỗ ở của cô ta hay không?”
“Nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn nói: “Vị trí của ngọn nến giống nhau, mấy vụn than củi trên mặt đất cũng đa số đều giống nhau, thế nhưng… Chậc chậc…”
“Thế nhưng gì cơ?” Nhìn thấy Ngô Tú Mẫn khó xử như thế, mọi người càng thêm tò mò.
“Bồn tắm thì không giống nhau!” Cuối cùng Ngô Tú Mẫn cũng nói ra trọng điểm: “Lúc trước, tôi đã so sánh tất cả bốn bồn tắm trong vụ án năm đó, rõ ràng đều khác với bồn tắm trong bức tranh, chiều cao, kiểu dáng, thậm chí màu sắc cũng không giống nhau…”
“À… Đúng vậy…” Thôi Lệ Châu buồn bực: “Nếu là vẽ dựa trên một bức ảnh chụp hiện trường vụ án thì bồn tắm phải giống nhau, cả nạn nhân nữa… Ừm… Ừm…”
Thôi Lệ Châu vừa nói như vậy thì căn phòng bỗng dưng chìm vào sự im lặng càng áp lực hơn, vì tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một điều, hơn nữa lại là cực kỳ khủng khiếp!
Cuối cùng, hơn mười giây sau, Thôi Lệ Châu cũng nghĩ tới điểm này, nhất thời sợ tới mức tóc gáy dựng thẳng, cả người lạnh toát.
“Ôi đậu xanh rau má…” Thôi Lệ Châu nuốt một ngụm nước miếng, kinh dị nhìn mọi người nói: “Ý… Ý của mọi người… không lẽ là… Vụ án bồn tắm đỏ căn bản vẫn chưa chấm dứt?”
“Sau khi Peter bị bắt và vụ án bồn tắm đỏ được tuyên bố khép lại, có kẻ… có kẻ lại gây ra vụ án bồn tắm đỏ, chỉ là… chỉ là sau khi giết người thì không bị người ngoài phát hiện ra!?
“Sau đó… Sau đó…” Thôi Lệ Châu chỉ vào màn hình lớn nói: “Trương Khải Nhạc là người biết chuyện, hoặc là lén thấy được chuyện gì đó, cô ta… cô ta đã vẽ thành tranh nên mới dẫn tới họa sát thân!?”
Thôi Lệ Châu vừa nói như vậy thì mọi người càng nổi da gà hơn.
“Nếu suy đoán của em chính xác…” Miêu Anh nhìn chằm chằm bức tranh mà nói: “Cô gái trong bức tranh này rất có thể không phải là nhân vật hư cấu đâu…”