← Quay lại trang sách

Chương 2575 Đánh lừa?

Paris, sân bay quốc tế Charles-de-GaulleRạng sáng một giờ.

Rào rào…

“Sao còn chưa đến thế?” Bên ngoài sân ga, trong một góc vắng vẻ yên lặng, Tony lo lắng nhìn dòng xe cộ chạy trên đường: “Tôi đã sớm dặn dò bọn họ rồi mà!”

Nói xong, gã lấy điện thoại di động ra, muốn gọi một cuộc điện thoại.

Kết quả, vừa mới cầm lấy điện thoại di động thì lập tức nhìn thấy xa xa có một chiếc xe Chevrolet màu đen đang chạy tới, chiếc xe con chợt nháy đèn, hiển nhiên đúng là ô tô mà Tony đang chờ đợi.

“Hì, đến rồi, đến rồi…” Tony giơ điện thoại di động lên, muốn thu hút sự chú ý của đối phương.

Lee Bon Seong cũng không nghĩ nhiều, đang chuẩn bị đi cùng Tony.

Nhưng mà đúng lúc này, Triệu Ngọc túm hai người bọn họ lại, kéo bọn họ vào trong góc tối.

“Này…” Tony bất ngờ: “Sao vậy? Đó là xe tới đón chúng ta mà!”

“Không!” Triệu Ngọc nói: “Chiếc xe đó có vấn đề!”

“Cái gì?” Tony khó hiểu: “Sao có thể thế được? Làm sao anh biết có vấn đề chứ?”

“Anh đừng quan tâm làm gì!” Triệu Ngọc nói: “Tôi mặc kệ bạn bè của anh có đáng tin hay không, nhưng bây giờ thực sự không đáng tin cậy nữa!”

“Không… Không phải chứ?” Tony không tin: “Những người này đều là người của tôi cả, sao có thể…”

“Anh đừng quên” Triệu Ngọc nói: “Anh đã bị nhốt mấy tháng trời, khi bị bọn chúng nghiêm hình bức cung, có phải anh đã khai ra cái gì rồi không?”

“Không… Không có mà?” Tony suy nghĩ một chút: “Tôi… Tôi kín miệng lắm, tôi biết nếu khai ra thì sẽ mất mạng ngay…”

“Quả thực… là khá bất thường đấy…” Lee Bon Seong bí mật quan sát bốn phía một lượt, cảnh giác nói: “Có người đang chú ý đến chiếc xe đón anh…”

Theo hướng Lee Bon Seong chỉ, mọi người nhìn về phía lối ra, thấy chiếc xe Chevrolet nháy đèn đang đậu ở cửa, chờ đám người Tony đến.

Mà ở xung quanh chiếc xe con còn đỗ rất nhiều ô tô đón người, tình hình ngay bên trong các ô tô kia quả thực có chút khả nghi.

Bởi vì có mấy chiếc ô tô vẫn đóng cửa sổ, dường như người trong xe đang quan sát thứ gì đó…

“Shit!” Cuối cùng Tony cũng nhận ra điều khác thường, lập tức căm giận mắng một câu: “Cái đám kia! Không ngờ lại phản bội tôi!”

“Tình hình có thể phức tạp hơn anh nghĩ đấy…” Triệu Ngọc vừa quan sát mấy chiếc xe khả nghi kia vừa nói: “Những người đó rất có thể là cảnh sát địa phương!”

“Cái gì? Anh…” Tony kinh dị mà nhìn Triệu Ngọc: “Anh là thầy bói à? Hay là… thám tử thế? Anh làm sao mà biết được?”

Tôi sẽ không nói cho anh rằng tôi nhờ máy thăm dò tàng hình mới biết được!

Triệu Ngọc nói thầm trong lòng, thật ra, từ lúc bọn họ đi ra khỏi sân bay, Triệu Ngọc cũng đã phát hiện ra tình hình khả nghi rồi.

Thông qua máy thăm dò tàng hình mà hắn đã nâng cấp, hắn phát hiện thấy phía Bắc lối ra có rất nhiều người mang súng.

Máy thăm dò phát hiện ra súng lục, sau khi sử dụng công cụ tìm kiếm tàng hình, Triệu Ngọc nhanh chóng phát hiện đây là loại súng được trang bị cho cảnh sát địa phương, cho nên những người này rất có thể chính là cảnh sát địa phương.

Nhưng kỳ quái là sau khi những người này nhìn thấy Triệu Ngọc, Lee Bon Seong và Tony xuất hiện mà lại không áp dụng hành động gì, bởi vậy, Triệu Ngọc phán đoán những người này còn có nhiệm vụ khác.

Sau đó, ô tô mà Tony nói đã chạy tới, Triệu Ngọc nhanh chóng thông qua vị trí để phán đoán cảnh sát đang nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô kia.

Triệu Ngọc thế mới hiểu được đối phương chú ý xem ai lên chiếc xe kia, rất có thể người bị bại lộ không phải Tony mà là những cấp dưới đó của Tony.

Cho nên bọn họ tuyệt đối không thể lên xe!

Lúc này, mưa càng ngày càng to, cổng trạm có mái tôn nên ba người không bị dính mưa, nhưng có thể nhìn thấy bên ngoài mưa rơi tầm tã.

“Triệu Ngọc…” Lee Bon Seong vừa cẩn thận quan sát bốn phía, vừa nói với Triệu Ngọc: “Hay là… chúng ta liên lạc với người phụ nữ kia?”

Người phụ nữ mà Lee Bon Seong nhắc tới tự nhiên chính là Juliet.

“Không!” Nhưng Triệu Ngọc cũng quả quyết nói: “Tuy rằng là tin tức mà Juliet nói cho tôi, nhưng… tôi không tin được cô ta!”

Thì ra, từ lúc Triệu Ngọc vẫn còn phá án ở Côn Dương thì Juliet đã gọi điện thoại cho Triệu Ngọc.

Là Juliet nói cho Triệu Ngọc rằng bọn họ có năm viên đặc công bị kẻ kế nhiệm bắt lấy, hơn nữa còn muốn trao đổi Tịch Mộng Na!

Còn nữa, cô ta đồng thời nói cho Triệu Ngọc biết tin tức Amerola bị bắt ở Paris, nói cho Triệu Ngọc rằng việc Amerola bị bắt có liên quan đến kẻ kế nhiệm, rất rõ ràng là một cái bẫy, khiến Triệu Ngọc tốt nhất đừng đến đây!

Nếu đến thì tất nhiên sẽ bị bọn họ tính kế!

Triệu Ngọc đúng là vì biết được mấy tin tức này nên cuối cùng mới quyết định giải quyết vấn đề một mình.

Cũng chính vì như thế nên Triệu Ngọc từ lâu đã biết bắt buộc phải đi đến Paris!

Cho dù không tìm được tin tức về Độc Lựu thì hắn vẫn phải tới Paris.

Việc cứu Amerola chỉ là thứ yếu, điểm quan trọng nhất là Triệu Ngọc muốn mượn cơ hội này để điều tra rõ thân phận của kẻ kế nhiệm, do đó chuyển từ bị động thành chủ động…

Thế nhưng kế hoạch của hắn có vẻ như đã xảy ra sự cố bất ngờ, máy bay của bọn họ vừa mới cất cánh thì lập tức nhận được tin tức Độc Lựu đã tử vong.

Căn cứ theo tin tức nhận được thì khách sạn mà Độc Lựu đang ở đã xảy ra một vụ nổ, Độc Lựu đã táng thân biển lửa…

“Triệu Ngọc” Trong bóng đêm, Lee Bon Seong nói: “Nếu đã vậy thì chỉ có thể sử dụng mối quan hệ của tôi thôi!”

“Không!” Triệu Ngọc nói: “Mối quan hệ của ai cũng vô dụng, trời đã muộn thế này rồi, chúng ta vẫn nên tìm chỗ ngủ một giấc rồi tính sau!

“Paris là thành phố lãng mạn, đây là lần đầu tiên tôi đến đây” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi: “Hai tay lái lão luyện à, ở đây có chỗ nào thú vị không?”

“…” Lee Bon Seong và Tony nhìn nhau.

“Đùa thôi” Triệu Ngọc nói: “Đêm nay, chúng ta cứ ở nhà nghỉ của sân bay đi, cái này gọi là “dưới chân đèn thì tối”! Tất cả hãy để ngày mai rồi tính sau…”

“Anh…” Tony thán phục: “Lối suy nghĩ thật sự là không tầm thường chút nào! Nhưng nếu anh muốn tìm việc vui thì thật ra tôi có thể dẫn đường cho anh, bởi vì tôi cũng ham lắm đấy…”

⚝ ✽ ⚝

Nửa giờ sau, trong một căn phòng ở nhà nghỉ tại sân bay.

Tony vừa uống rượu vừa buồn bực nói: “Mất mặt quá đi, thế mà tôi còn nghĩ đến chuyện báo thù như thế nào nữa chứ! Không ngờ lại chỉ còn một mình! Người anh em à, chỉ sợ tôi không giúp được gì, bây giờ xem ra chỉ có thể điều tra rõ rốt cuộc Độc Lựu đã chết hay không trước rồi tính đến chuyện khác sau…”

“Rốt cuộc tên Độc Lựu này đã chết hay chưa?” Gã uống một ngụm rượu, thì thào lẩm bẩm: “Không phải là lừa bịp người ta đấy chứ? Không chết sớm cũng không chết muộn, lại cố tình chết vào lúc này?”

“Có phải hắn ta đã lập kế hoạch che mắt, biết chúng ta muốn tìm hắn ta báo thù cho nên đã giả chết để làm tê liệt chúng ta hay không? Trâu Bò, à không, Triệu Ngọc…” Tony hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh và Độc Lựu có thù oán gì hay không?

“Anh và người Hàn Quốc kia đâu thân thiết lắm, anh ta có đáng tin không?” Nói xong, anh ta nhìn căn phòng: “Anh ta đi ra ngoài đã lâu lắm rồi, đừng nói là bán đứng chúng ta đấy nhé?”

“Ha ha…” Triệu Ngọc cười lạnh một tiếng, bắt lấy bình rượu trong tay Tony, uống một ngụm lớn rồi mới nói: “Yên tâm, lão Lee tuyệt đối là một người đáng tin cậy, hơn nữa lại còn có năng lực nữa!”

“Thế à?” Tony nhếch miệng: “Nếu có năng lực thì sao còn có thể bị người ta bắt được chứ? Hơn nữa, lúc ở trên tàu, anh ta cứ điên điên khùng khùng, liên tục lẩm bẩm… Ở trên máy bay thì im lặng ít lời, nhưng lại nói những câu mạnh miệng… Thật sự là…”

Cạch…

Trong lúc nói chuyện, cửa phòng mở ra.

Lee Bon Seong mặc quần áo gió xuất hiện ở cửa, hắn ta quay người lại khóa kỹ cánh cửa, sau đó mới xoay người đối mặt với Triệu Ngọc và Tony: “Tôi đã điều tra xong rồi, căn cứ theo con đường tin tức đã xác thực thì Độc Lựu Ivan Buck thật sự đã bị nổ chết! Tuyệt đối không phải chết giả đâu…”