← Quay lại trang sách

Chương 2576 Bàn về thầy trò

Bốn giờ chiều, tại hành lang triển lãm tranh Tây Mỹ ở thành phố Vân Châu“Tìm cẩn thận vào nhé…” Thôi Lệ Châu nhắc nhở nhiều cảnh sát phụ trách điều tra: “Cho dù là cái gì đi nữa cũng không được bỏ qua bất cứ dấu vết nào…”

Khi nói chuyện, Tăng Khả đang tiến hành kiểm tra trên máy tính của Trương Khải Nhạc để tìm được manh mối liên quan.

“Tổ phó Miêu” Lúc này, Ngô Tú Mẫn đang cùng Miêu Anh đứng ở cửa hành lang triển lãm tranh, cô ấy nói với Miêu Anh: “Trương Khải Nhạc tuy rằng khả nghi, nhưng chị cảm thấy cô ta không phải là người thực sự biết chuyện, việc vẽ bức tranh kia có lẽ chỉ là ngẫu nhiên thôi!”

“Ừm…” Miêu Anh gật đầu nói: “Nếu Trương Khải Nhạc có liên quan đến vụ án thì cô ta sẽ không bao giờ vẽ ra, hơn nữa còn bán đi một cách rêu rao như thế! Em vẫn hoài nghi cô ta chỉ là từng thấy bức ảnh, chứ không phải chính mắt nhìn thấy…”

“Vậy thì phiền toái rồi” Ngô Tú Mẫn nói: “Nếu là vẽ dựa theo bức ảnh thì ít nhất phải có điểm tương đồng với bốn vụ án bồn tắm đỏ năm đó, thế nhưng bồn tắm hay nạn nhân lại hoàn toàn khác nhau, hiện trường lại tương tự nhau, độ chi tiết cũng rất cao, chị thật sự lo lắng rằng vụ án bồn tắm đỏ năm đó còn có bí ẩn nào khác nữa!”

“Ừm…” Miêu Anh nặng nề thở ra một hơi, nói: “Trước kia, em cứ cho rằng Triệu Ngọc là sao chổi, anh ấy đi đến đâu là ở đó sẽ xảy ra kỳ án! Bây giờ xem ra, về sau không thể nói như vậy nữa…”

“Nói đến tổ trưởng mới nhớ” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Cậu ấy có liên hệ với em không? Khi nào thì nhiệm vụ của cậu ấy mới có thể chấm dứt?”

“Em không biết nữa…” Miêu Anh lắc đầu, ánh mắt có vẻ hơi buồn bã: “Nhiệm vụ của anh ấy đều là tuyệt mật!”

“À…” Ngô Tú Mẫn suy nghĩ sâu xa một lát, chuyển đề tài về vụ án: “Miêu Anh à, chị thấy chúng ta nên tìm một vài chuyên gia đến để nghiên cứu bức tranh kia thật kỹ!

“Trương Khải Nhạc là họa sĩ thuộc trường phái tả thực, có phải chúng ta có thể dựa theo nạn nhân trong bức tranh của cô ta để tìm kiếm xem có người dân nào mất tích hay không?”

“Ừm…” Miêu Anh gật đầu: “Còn nữa, chúng ta có thể nghiên cứu các chi tiết trong bức tranh, xem trong thực tế có nguyên mẫu nào hay không, có thể… thực sự có một nơi và cái bồn tắm như thế đấy!”

“Haiz!” Ngô Tú Mẫn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra nghi hoặc của mình: “Chị vẫn cảm thấy trong vụ án này có rất nhiều điểm rất khó giải thích! Ví dụ như… Rốt cuộc Trương Khải Nhạc bị hại vì cái gì?”

Miêu Anh nói: “Nhìn từ mặt ngoài thì rất có thể là bởi vì bức tranh kia…”

“Thế nhưng bức tranh bị chúng ta tìm được rồi” Ngô Tú Mẫn nhắc nhở: “Nếu hung thủ thật sự là vì bức tranh kia thì tại sao không nghĩ biện pháp tiêu hủy bức tranh chứ? Còn nữa, bức tranh kia đã được sáng tác bảy năm trước, nếu hung thủ không muốn để Trương Khải Nhạc vẽ ra thì tại sao không ngăn cản lúc ấy? Tại sao… Phải chờ tới bây giờ mới ra tay?”

“Dựa trên những bằng chứng mà chúng ta đang có, có thể suy đoán được rằng hung thủ có liên quan đến vụ án bồn tắm đỏ và Trương Khải Nhạc!” Miêu Anh nói: “Nếu thật sự có liên quan đến vụ án bồn tắm đỏ năm đó thì thứ nhất, vụ án năm đó quả thực có bí ẩn khác nữa; Thứ hai, đó là hung thủ đã bắt chước Peter một cách hoàn mỹ!”

“Nhưng mà…” Hai mắt Ngô Tú Mẫn đột nhiên sáng ngời: “Cho dù chúng ta phỏng đoán như thế nào đi nữa thì người này nhất định không trẻ tuổi đâu! Cho nên… có thể nào là… là giáo viên hay không!?”

“Ồ?” Miêu Anh cũng mở to hai mắt: “Ý chị là… giáo viên của Trương Khải Nhạc à?”

“Trần Tĩnh Hoa… Em còn nhớ rõ không?” Ngô Tú Mẫn nói: “Trương Khải Nhạc đã từng bái Trần Tĩnh Hoa làm thầy?”

“Nhưng mà Trần Tĩnh Hoa…” Miêu Anh lắc đầu nói: “Trần Tĩnh Hoa đã hơn tám mươi tuổi rồi!”

“Có lẽ là giáo viên khác thì sao? Ví dụ như Học viện Mỹ thuật?” Ngô Tú Mẫn nói: “Cũng có lẽ hung thủ là học trò nào đó của Trần Tĩnh Hoa? Người học trò này có mối quan hệ chặt chẽ với Trương Khải Nhạc… Hoặc là…”

“Được, được!” Miêu Anh cân nhắc một chút, tâm tình cũng hơi kích động, lập tức nói với Ngô Tú Mẫn: “Nếu đã vậy thì chị thăm dò đi chị Ngô, để an toàn, chị hãy bảo anh Đào đi cùng chị!”

“Được!” Ngô Tú Mẫn lập tức lấy điện thoại di động ra, gật đầu nói: “Giao cho chị đi!”

Nói xong, Ngô Tú Mẫn rời khỏi hành lang triển lãm tranh.

Miêu Anh thì đứng tại chỗ, lâm vào trầm tư lần nữa.

Trong vụ án 40 năm trước, thật sự có bí ẩn nào khác nữa sao?

Peter… còn có đồng lõa?

Hay là… hắn ta chỉ là người chịu tội thay?

Hung thủ thực sự vẫn chưa tiến vào tầm nhìn của mọi người?

Liệu có khả năng này không?

Năm đó, Peter còn chưa kịp bị thẩm vấn thì đã đột ngột qua đời vì một căn bệnh không thể giải thích được, chẳng lẽ… đó vốn không phải là ngoài ý muốn?

Điều đáng sợ nhất là, nếu những cảnh tượng trong bức tranh của Trương Khải Nhạc đều được dựa trên các sự kiện có thật, thế thì… Chẳng lẽ thật ra vụ án bồn tắm đỏ vẫn chưa chấm dứt khi Peter bị bắt?

Chẳng qua là hung thủ thực sự đã thay đổi phương pháp, không để bại lộ thi thể ra nữa?

Nếu thật sự là như vậy thì tính chất của vụ án này hoàn toàn thay đổi rồi!

Nếu chân tướng sự thật được phơi bày thì mức độ ảnh hưởng của vụ án này có lẽ đã vượt qua cả vụ án Quỷ Vương ở Xuyên Tây rồi!

Nhưng mà… tất cả những điều này vẫn ở giai đoạn giả thuyết, nếu muốn chứng thực suy đoán của mình thì còn cần nhiều chứng cứ…

Thế thì… ta nên bắt đầu ra tay như thế nào đây?

Có phải… nên mở lại vụ án bồn tắm đỏ đã kết án 40 năm trước hay không? Làm như vậy… sẽ mang đến hậu quả gì?

Trong lúc nhất thời, Miêu Anh cảm thấy hai vai nặng nề, cực kỳ áp lực.

Dù thế nào cô cũng không tưởng tượng nổi một vụ án nhìn như đơn giản thế này, càng điều tra lại càng phức tạp…

Hung thủ cực kỳ cẩn thận, bất kể là bắt cóc hay là thực hiện hành vi giết người, hắn ta đều không lưu lại bất cứ dấu vết nào.

Chẳng lẽ… hung thủ không chỉ có một người thôi sao?

Rốt cuộc bọn chúng đã sử dụng biện pháp gì mới có thể tránh né nhiều camera theo dõi, không hề để lại bất cứ bóng dáng nào như vậy?

Chậc chậc…

Miêu Anh đang chậc lưỡi thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, trên màn hình hiện ra một dãy số lạ.

“A lô!”

Sau khi nhấn nghe, giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ vang lên trong điện thoại, đúng là mẹ của Miêu Anh – Hứa Cầm.

“Mẹ? Sao lại là mẹ?” Miêu Anh cảm thấy bất ngờ.

“Haiz! Cái tên Triệu Ngọc chết tiệt kia…” Câu đầu tiên của Hứa Cầm đã lập tức “ân cần thăm hỏi” Triệu Ngọc, rồi mới nói tiếp: “Miêu Miêu à, cậu ta vẫn chưa gửi tin tức gì cho con à?”

“Chưa ạ, sao vậy mẹ?” Miêu Anh nhận thấy khác thường, vội hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Mẹ vừa mới nhận được tin tức nội bộ mới nhất” Hứa Cầm thấp giọng nói: “Năm viên đặc công bị kẻ địch bắt đã được cứu ra, ngay tại Hawaii!”

“Cái gì!?” Miêu Anh líu lưỡi: “Được… được cứu ra rồi, không… không lẽ là..”

“Một người bịt mặt” Hứa Cầm nói: “Theo lời đương sự thì người cứu bọn họ là một người đàn ông thích tâng bốc bản thân mình, da mặt rất dày, con nói xem, ngoại trừ Triệu Ngọc ra thì còn có thể là ai nữa?”

“Nhưng… Nhưng mà…” Miêu Anh kinh ngạc: “Sao Triệu Ngọc có thể biết bọn họ bị nhốt ở đâu chứ? Sao có thể chạy đến nơi xa như thế mà không bị ai phát hiện ra? Mấu chốt là… Nếu anh ấy đã biết nơi nhốt thì tại sao không gọi phòng Đặc Cần, tại sao muốn đích thân ra tay? Mấy người kia có thấy rõ ràng không? Có thể xác định chính là Triệu Ngọc không?”

“Con đừng kích động quá, chính vì mẹ lo lắng cho con nên mới để lộ tin cho con trước tiên đấy” Hứa Cầm nói: “Dựa theo lời của các đặc công thì người thần bí kia cuối cùng đã thoát thân, ít nhất về mặt an toàn thì không thành vấn đề! Bây giờ, điều duy nhất mà mẹ không hiểu chính là…” Hứa Cầm lại nói: “Nếu cậu ta đã giải cứu được năm viên đặc công thì tại sao còn chưa lộ diện chứ? Chẳng lẽ… cậu ta còn muốn làm gì khác sao?”

“À…” Miêu Anh đột nhiên nhận ra: “Triệu Ngọc… Bây giờ chắc chắn anh ấy đang ở Paris! Con rất hiểu biết anh ấy, chắc chắn là anh ấy muốn cứu cô Amerola kia ra!”