Chương 2577 Xâm nhập
Vào lúc 3 giờ 30 phút sáng, trên nóc một tòa nhà dân cư bình thường ở Paris“Đậu xanh rau má của tôi ơi…” Nhìn trang bị và vũ khí hoàn mỹ trong ba lô, Triệu Ngọc tỏ ra kinh ngạc, hỏi Lee Bon Seong: “Lão Lee à, ông… ông lấy cái này ở đâu vậy?”
“Paris là một trung tâm tình báo quan trọng, tôi có căn cơ của mình ở đây,” Lee Bon Seong thuần thục kiểm tra trang bị, nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Yên tâm đi, tôi luôn thích hành động một mình, sẽ không bị người khác phát hiện ra đâu!”
“Mấu chốt là…” Triệu Ngọc chỉ chỉ dưới tầng: “Ông lấy được tình báo như thế nào thế? Ai sống ở dưới tầng? Rốt cuộc chúng ta phải làm cái gì?”
“Người bạn cũ của cậu sống ở tầng dưới đấy” Lee Bon Seong nói: “Yên tâm đi! Tôi đã xem xét xung quanh rồi, không có nguy hiểm. Nhưng mà người ở trong phòng mới là mối nguy hiểm lớn nhất!”
“Không phải ông nói rằng Độc Lựu đã chết rồi à?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Chẳng lẽ… người ở dưới tầng là Juliet?”
“Đúng thế!” Lee Bon Seong gật đầu.
“Chuyện này…” Triệu Ngọc nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lão Lee à, lúc trước tôi có nói với ông rồi, tôi hoài nghi Juliet đã không còn là Juliet trước kia nữa, rất có thể là cô ta… đã bị kẻ kế nhiệm mua chuộc rồi, chúng ta phải đề phòng mới được!”
“Tôi biết” Lee Bon Seong nói: “Nhưng nếu muốn có thêm thu hoạch thì phải gặp một lần đã!”
“Ông…” Triệu Ngọc nhíu mày: “Ông thật sự xác định cô ta sẽ ở nơi giản dị mộc mạc như vậy sao? Không bị lừa đấy chứ?”
Thật ra, Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cũng hiểu được phần nào, bởi vì hắn luôn bật máy thăm dò tàng hình, nếu thực sự có mai phục thì chắc hắn có thể phát hiện ra.
“Tình báo của tôi tuyệt đối tin cậy” Lee Bon Seong nói với vẻ định liệu trước: “Nhưng mà bây giờ chúng ta phải coi Juliet như kẻ địch!”
Nói xong, Lee Bon Seong một hơi đưa cho Triệu Ngọc ba khẩu súng lục và một chiếc áo chống đạn.
Sau đó, hắn ta cố định lại sợi dây thừng, rồi nói với Triệu Ngọc: “Cậu có biết leo xuống không? Tôi đi xuống trước, sau đó cậu dọc theo dây thừng xuống tìm tôi là được! Tôi hiểu biết năng lực của Juliet, không có vấn đề đâu…”
Nói xong, Lee Bon Seong giơ tay ra hiệu OK một cái, sau đó lập tức dọc theo dây thừng nhảy từ mái nhà xuống.
Chết tiệt!
Triệu Ngọc nhíu mày, hắn vẫn cảm thấy Lee Bon Seong hơi nóng vội, ban đầu, hắn muốn sử dụng đạo cụ của mình âm thầm quan sát trước đã, sau đó mới đến tìm Juliet.
Không ngờ lại gặp mặt nhanh như vậy!
Nhưng trong lòng Triệu Ngọc hiểu rõ, nếu muốn biết được càng nhiều tin tức thì dù thế nào đi nữa cũng phải gặp Juliet!
Trong tất cả những người tham gia salon trinh thám, chỉ có Juliet là đặc thù nhất, bởi vì cô ta không những không đắc tội Lundy bao giờ mà hơn nữa còn cứu Lundy ra lúc ở ngôi nhà tội ác.
Cho nên khả năng kẻ kế nhiệm Lundy tìm cô ta trả thù không lớn, thế nhưng vì mối quan hệ giữa Juliet và đoàn người Miêu Khôn nên kẻ kế nhiệm cũng tuyệt đối không vòng qua cô ta.
Bởi vậy, Triệu Ngọc phán đoán rằng chỉ cần gặp Juliet thì tất nhiên có thể biết được nhiều tin tức liên quan tới kẻ kế nhiệm.
Đương nhiên, về chuyện Amerola thì Triệu Ngọc cũng rất muốn tìm hiểu thông qua cô ta.
Được rồi, nếu Lee Bon Seong đã nhảy xuống thì…
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đi đến mép mái nhà, đưa tay túm lấy dây thừng.
Nhưng hắn vừa mới ló đầu xuống dò xét thì lập tức nhìn thấy ánh lửa chợt lóe phía dưới, một viên đạn được bắn qua ống giảm thanh vụt ra từ cửa sổ một tầng nào đó…
Phụt!
Phụt!
Ngay sau đó, ánh lửa liên tục lóe lên, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là phía dưới đang xảy ra bắn nhau!
Chết tiệt!
Triệu Ngọc lại căm giận mắng một câu, lão Lee à, có phải ông đã già rồi hay không, còn vua đặc công nữa chứ! Ông đang làm cái gì vậy?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng túm lấy dây thừng nhảy xuống.
Tuy rằng chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng Triệu Ngọc trời sinh vốn đã nhạy cảm với chuyện trèo tường, bàn tay túm chặt, lưu loát nhảy xuống đích, trực tiếp nhảy qua cửa sổ đang mở vào phòng…
Phụt!
Triệu Ngọc vừa mới nhảy vào thì một viên đạn lại lao ra, vừa lúc bắn vào tường!
Triệu Ngọc sợ tới mức nhanh chóng rụt cổ lại, sau đó lao vào trong phòng.
Lúc này, trong phòng đã cực kỳ náo loạn, trận chiến cực kỳ căng thẳng, đồ đạc bị xáo trộn, bát đĩa vỡ đầy đất…
Sau khi vọt vào, Triệu Ngọc nhìn thấy một người đàn ông nằm trên mặt đất, đã bất tỉnh nhân sự.
Mà Lee Bon Seong bên kia thì đang đánh nhau với một người phụ nữ có cơ thể cường tráng.
“Không phải chứ!?”
Triệu Ngọc thấy rõ người phụ nữ này không phải người khác, đúng là sư tỷ Dagger Juliet.
Nếu tất cả không phải người ngoài thì tại sao còn phải liều mạng như vậy chứ?
Vì thế, Triệu Ngọc nhanh chóng nâng súng lên, dùng tiếng Trung hô: “Được rồi, đừng đánh nhau nữa! Đều là người một nhà cả!”
Nghe nói như thế, Lee Bon Seong thì dừng lại, nhưng Juliet lại thừa cơ đẩy mạnh Lee Bon Seong một cái, khiến cả người Lee Bon Seong bị quăng trên không trung và va vào tủ quần áo!
Tủ quần áo tội nghiệp trong nháy mắt đã bị đập gãy, Lee Bon Seong cũng bị nhét vào bên trong ngăn tủ.
Lee Bon Seong buồn bực, sau khi bò ra khỏi tủ, hắn ta còn muốn tiếp tục xông lên, nhưng lúc này, Juliet đã lấy súng lục của mình ra!
Thấy thế, Triệu Ngọc đành phải chĩa súng của mình vào ngay Juliet…
Cuối cùng, căn phòng cũng xem như im lặng, thế nhưng hàng xóm bên ngoài hiển nhiên mặc kệ, vẫn lớn tiếng ồn ào bên ngoài, còn có người đập mạnh vào cửa.
Lại nhìn Juliet chỉ mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm, khóe miệng ứa vết máu, tóc tai bù xù, cuộc đánh nhau ngắn ngủn vừa rồi hiển nhiên đã khiến cô ta tiêu hao không ít sức lực…
“Triệu Ngọc?” Juliet cảm thấy bất ngờ: “Tại sao lại là cậu?”
Ngay sau đó, cô ta lại tức giận nhìn Lee Bon Seong: “Anh con mẹ nó không phải đã chết thẳng cẳng rồi ư? Anh đang muốn giết tôi đấy à?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc dùng cằm chỉ vào người đàn ông trên mặt đất hỏi: “Người này là ai thế?”
“Cậu không cần phải biết” Juliet lau máu tươi trên khóe miệng một cái, dùng súng chĩa vào Lee Bon Seong và nói: “Hai người các anh nửa đêm xâm nhập nơi này rốt cuộc là muốn làm gì?”
Rắc…
Lee Bon Seong nhân cơ hội rút súng lục của mình ra và nhắm vào Juliet.
“Không, không không không…” Triệu Ngọc nhanh chóng buông súng của mình xuống và can ngăn: “Mọi người… Tất cả mọi người đều là người một nhà cả, có cái gì thì nên bình tĩnh nói đúng không?”
Rầm rầm rầm… Rầm rầm rầm…
Lúc này, hàng xóm bị làm ầm vẫn còn phá cửa rầm rầm, miệng còn hùng hùng hổ hổ mà gào câu gì đó.
Kết quả, Juliet tung ra chiêu sư tử rống, chửi đổng bằng tiếng Paris kinh điển khiến tất cả hàng xóm đều phải rút lui…
“Juliet” Lee Bon Seong vẫn không hề buông súng xuống, cẩn thận hỏi sư tỷ Dagger: “Có phải cô đã bị bọn họ mua chuộc rồi hay không?”
Một điều bất ngờ xảy ra, sau khi Lee Bon Seong hỏi xong, Juliet vậy mà không chút do dự gật đầu, nói một chữ rất rõ ràng:
“Phải!”
Kết quả, chuyện càng thêm bất ngờ đã xảy ra, sau khi lấy được đáp án chắc chắn, Lee Bon Seong lại buông súng xuống, rất đắc ý nói với Triệu Ngọc: “Thế nào? Tôi đoán đúng rồi nhỉ?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc ngơ ngác, có phải mình nên giơ súng lên hay không?
Mà lúc này, Juliet lại buông súng xuống.
“Triệu Ngọc, cuối cùng cậu cũng đến đây rồi” Juliet mặt không chút thay đổi mà nói: “Tôi chưa từng nghĩ rằng khi cậu tới Pháp, chúng ta lại gặp mặt nhau bằng cách này! Hai người có bản lĩnh thật đấy, làm sao mà hai người biết được tôi ở nhà của cấp trên?”
“Ừm…” Triệu Ngọc lại ngơ ngác, không nói được gì.
“Được lắm, một khi đã nói toạc ra rồi!” Lee Bon Seong xoay người kéo một chiếc ghế dựa và ngồi xuống nói: “Vậy thì chúng ta nên nói rõ ràng đi…”