Chương 2578 Nhiếp ảnh gia và xe cứu thương
Vào lúc tám giờ tối, tại Cục Cảnh sát Vân Châu, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệtMiêu Anh đang xem xét một vài bức ảnh chụp hiện trường của các vụ án khác, những bức ảnh đó đều được chụp bởi cảnh sát Trương Soái vài chục năm trước!
Qua điều tra, Trương Soái là một nhân viên pháp y giàu kinh nghiệm, vì quay chụp giỏi nên ông ta chịu trách nhiệm chụp ảnh và lưu giữ hầu hết các hiện trường vụ án giết người vào thời điểm đó.
Hơn nữa, đội trưởng Thiệu đã hỏi thăm kỹ, có vài cảnh sát làm việc lâu năm đã bày tỏ rằng bản thân Trương Soái ham mê chụp ảnh, còn từng đặc biệt học tập các nhiếp ảnh gia nữa.
Lúc này, Miêu Anh lấy các bức ảnh khác để so sánh, phát hiện tất cả những bức ảnh đó đều chứa vẻ đặc sắc cá nhân rất đậm đà, dù là bố cục hay góc nhìn cũng đều rất được xem trọng và thể hiện tinh thần nghệ thuật mạnh mẽ.
Miêu Anh cũng có xuất thân là cảnh sát điều tra tội phạm, hồi còn đang học tập, giáo viên đã từng nói rằng làm một nhiếp ảnh gia chuyên chụp hiện trường thì nguyên tắc thứ nhất chính là tái dựng hiện trường, mọi bức ảnh đều phải rõ ràng và cẩn thận, chứ không phải là chỉ chụp cho đẹp.
Cho nên những bức ảnh mà Trương Soái chụp quả thực có hiềm nghi khoe khoang, đối với một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp tại hiện trường vụ án mà nói, thật ra cũng không hẳn là chuyện tốt…
“Năm đó… Việc chụp ảnh nhất định là cực kỳ quan trọng đúng không?” Thôi Lệ Châu thấy Miêu Anh đắm chìm thì cảm thán một câu: “Dù sao thì thời đó chỉ chụp được bức ảnh đen trắng, lại có rất ít máy ảnh, yêu cầu chụp ảnh phải cao lắm nhỉ?”
“Đúng vậy…” Miêu Anh nói: “Không giống như bây giờ, thậm chí còn có máy ảnh ba chiều nữa chứ, có thể tái dựng hiện trường trăm phần trăm!”
“Em nghe nói…” Thôi Lệ Châu nói: “Không lâu sau khi vụ bồn tắm đỏ được kết án, ông cảnh sát này đã lập tức về hưu, hơn nữa còn nhanh chóng qua đời đúng không?”
“Đúng thế!” Miêu Anh gật đầu: “Bởi vì đột nhiên phát bệnh, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì không rõ…”
“Chị Miêu…” Thôi Lệ Châu nhìn Miêu Anh, hỏi: “Người này hẳn là không có vấn đề gì chứ?”
“Vụ án mới xuất hiện, còn có bức tranh của Trương Khải Nhạc nữa…” Miêu Anh nói: “Cả hai đều cực kỳ giống bức ảnh mà Trương Soái đã chụp, chị hoài nghi… lúc trước… có phải Trương Soái đã lưu giữ âm bản, hoặc là bức ảnh chụp hiện trường, sau đó… bị hung thủ hiện tại thấy được hay không?”
“Không phải chứ? Thế thì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng rồi còn gì?” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Hơn nữa… Chuyện đó đã xảy ra mấy chục năm trước rồi, bây giờ… làm sao mà tra được nữa?”
“Chị biết, có lẽ chuyện này không phải trọng điểm để phá án, nhưng mà… Nếu không điều tra rõ điểm đáng ngờ này thì chị vẫn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó!” Miêu Anh nói: “Có lẽ chúng ta có thể tìm hiểu thông qua người nhà của Trương Soái xem sao?”
“Chị Miêu” Thôi Lệ Châu nhắc nhở: “Đội trưởng Thiệu đã từng nói nhiều lần rồi, có rất nhiều người có thể tiếp xúc với bức ảnh này, đâu nhất định cứ phải là Trương Soái chứ?”
“Nhưng mà…” Miêu Anh chỉ vào bức ảnh trên bàn, nói: “Những người khác đâu nhiệt tình yêu thương chụp ảnh như Trương Soái! Có thể em không biết đấy thôi, trong lực lượng cảnh sát, cảnh sát chụp ảnh hiện trường rất hiếm khi giống nhau! Chỉ cần làm tốt thì tương lai có thể trở thành pháp y giám chứng cao cấp, còn kiểu người cả đời chỉ chụp hiện trường vụ án giống như Trương Soái thì không có nhiều đâu! Vì đã nhìn thấy quá nhiều hiện trường vụ án giết người nên rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên… chị vẫn cảm thấy tên Trương Soái này có chút vấn đề…”
“Ừm… Vậy được rồi!” Thôi Lệ Châu chủ động “xin đi giết giặc”: “Vừa hay em đã làm xong việc, nên chuyện Trương Soái cứ giao cho em xử lý đi!”
“Được” Miêu Anh gật đầu: “Thế giao cho em chuyện này nhé!”
“Không thành vấn đề, nhưng mà…” Thôi Lệ Châu nhìn đồng hồ, nói: “Chị Miêu, đã đến giờ này rồi mà chị vẫn chưa ăn cơm à? Em thấy đối diện Cục Cảnh sát có quán mì, em mời chị ăn đi!”
“Ừm…” Miêu Anh do dự một chút, nói: “Chị không đói bụng…”
“Không đói bụng cũng không được đâu” Thôi Lệ Châu khuyên nhủ: “Nếu chị đói gầy thì đâu được? Sếp trở về thì chắc chắn sẽ trách chị đấy, đi mà, chúng ta ăn chút gì đó đã, không thể bởi vì vụ án mà để cả người ngã gục được…”
“Ừm… Được rồi…” Miêu Anh không lay chuyển được Thôi Lệ Châu, đành phải dọn dẹp tư liệu qua loa rồi cùng Thôi Lệ Châu đi ra cửa văn phòng.
Kết quả, hai cô gái vừa mới ra ngoài đã lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng đi ra từ văn phòng Cục Cảnh sát đối diện.
Đi cùng người đàn ông đó là có một cảnh sát địa phương.
“Cảm ơn anh đã phối hợp” Cảnh sát bắt tay người đàn ông và nói: “Nếu anh nhớ tới cái gì thì mong anh hãy liên hệ với chúng tôi…”
Người đàn ông này hơi lộ vẻ ngại ngùng, bắt tay với cảnh sát rồi lập tức xoay người rời khỏi.
“Chào cô!” Cảnh sát nhìn thấy Miêu Anh và Thôi Lệ Châu nên nhanh chóng lên tiếng chào.
“Người kia là ai thế?” Thôi Lệ Châu chỉ vào bóng dáng người đàn ông và nói: “Tại sao trên áo sơ mi của anh ta lại có chữ thập đỏ thế?”
“À…” Cảnh sát nhanh chóng giải thích: “Người này là tài xế xe cứu thương, chúng tôi vừa mới thẩm vấn anh ta mấy chuyện, ban ngày anh ta còn phải đi làm cho nên bây giờ mới đến…”
“Tài xế xe cứu thương? Sao tôi lại không biết nhỉ?” Miêu Anh khẽ nhíu mày, cô biết văn phòng đối diện là nơi chuyên điều tra vụ án bồn tắm đỏ mà Cục Cảnh sát Vân Châu chỉ định, cho nên tất cả công việc trong văn phòng đều có liên quan đến vụ án.
“À… Là thế này!” Cảnh sát tiếp tục nói: “Tổ video phát hiện ra trong thời gian Trương Khải Nhạc mất tích ở khu vực gần nhà Bao Nhất Thành có một chiếc xe cứu thương lái qua đoạn đường có liên quan, cho nên chúng tôi tìm tài xế đến đây để hỏi tình hình!”
“À…” Miêu Anh đầu tiên là gật đầu, sau đó hỏi: “Thế thì… Anh ta đã nói gì?”
“Không có…” Cảnh sát lắc đầu nói: “Anh ta nói rằng mình không nhìn thấy gì cả, không có chiếc xe nào khả nghi, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trương Khải Nhạc!”
“Xe cứu thương…” Thôi Lệ Châu hỏi: “Xe cứu thương hẳn là không có vấn đề gì đâu đúng không?”
“Hẳn là không” Cảnh sát nói: “Tôi cũng vừa hỏi tài xế kia rồi, lúc ấy, bọn họ chuyển một bệnh nhân cần phẫu thuật tim từ bệnh viện Xuân Giang đến bệnh viện số 1 Thành phố, trên đường về thì đi qua nơi đó… Chúng tôi đã kiểm tra hình ảnh chiếc xe đó trong tất cả các khoảng thời gian, phát hiện xe cứu thương chạy bình thường trong điểm mù, không hề dừng lại quá lâu…”
“À…” Thôi Lệ Châu nhún nhún vai, nếu đã vậy thì không có gì khả nghi, cô ta kéo Miêu Anh một cái: “Chúng ta đi thôi…”
“Trên xe…” Miêu Anh lại đứng tại chỗ tiếp tục hỏi: “Trên xe cứu thương lúc ấy có mấy người?”
“Ngoại trừ anh tài xế vừa rồi, còn có hai y tá nữa” Cảnh sát trả lời.
“À…” Miêu Anh thế mới bỏ nghi ngờ, nói: “Cho dù thế nào đi nữa, các anh vẫn nên xác minh với bệnh viện đi!”
“Vâng!” Cảnh sát gật đầu đồng ý, định xoay người rời khỏi.
“Chờ đã” Ai ngờ, Miêu Anh lại nghĩ tới cái gì, nói: “Anh đi thông báo cho tổ video, xem trong thời gian xảy ra vụ án, xung quanh Thần Dương Cư có xe cứu thương nào tương tự xuất hiện hay không!”
“À… Vâng!” Cảnh sát tuy rằng liên tục đồng ý, nhưng trong ánh mắt rõ ràng đã lộ ra vẻ mâu thuẫn.
Theo anh ta, dường như Miêu Anh có vẻ đang chọn “xương cốt trong trứng chim”.
Sau khi rời khỏi, Thôi Lệ Châu kéo Miêu Anh đi vào thang máy, đồng dạng khuyên nhủ: “Chị Miêu, cơm nước xong, chị nên đi nghỉ ngơi đi! Nếu cứ tiếp tục thế này thì không được đâu!”
“Thế nào?” Miêu Anh hỏi: “Em cho rằng chị quá nhạy cảm sao? Chúng ta đã kiểm tra tất cả những chiếc xe chạy qua hiện trường Trương Khải Nhạc mất tích, đều không có vấn đề gì cả, nên chuyện này giải thích như thế nào đây?”
“Nhưng mà… vừa rồi chị cũng nghe thấy rồi đấy, trong xe cứu thương chỉ có tài xế và y tá” Thôi Lệ Châu nói: “Dù sao cũng không thể là bọn họ bắt cóc Trương Khải Nhạc chứ?”
“Anh cảnh sát vừa rồi… Chị lo lắng!” Miêu Anh không hề để ý tới lời khuyên bảo của Thôi Lệ Châu, vẫn cố chấp nói: “Bây giờ em sẽ lập tức thông báo cho Tăng Khả, bảo cậu ấy đi xác minh đi…”