Chương 2579 Có người nhờ tôi chuyển lời cho anh
Mưa càng ngày càng to, thậm chí còn có tiếng sấm“Người phụ nữ Trung Đông kia tạm thời không chết được” Trong phòng khách, Juliet vẫn đang mặc đồ ngủ, cầm điếu thuốc và nói với Triệu Ngọc: “Nhưng mà cậu cũng không cứu được đâu!”
“Ưm… Ưm…”
Ai ngờ, người đàn ông đang nằm trên sàn phòng ngủ bỗng hự nhẹ vài tiếng, có vẻ như sắp tỉnh lại.
Vì thế, Lee Bon Seong giơ khẩu súng lục được lắp ống giảm thanh lên, chĩa ngay vào người đàn ông trên mặt đất!
“Đồ điên này!” Juliet hung hăng trừng Lee Bon Seong một cái, sau đó đi vào phòng ngủ, bổ một cú vào gáy người đàn ông, người đàn ông lại mê man…
“Tôi…” Triệu Ngọc nghẹn lời ba giây, thế là tìm đại đề tài khác: “Thủ trưởng của cô ở căn phòng rách nát này cơ à?”
“Thế nào?” Juliet không chút nào che lấp hỏi lại: “Chẳng lẽ tôi nên đi biệt thự của ông ấy, khà khà ngay trước mặt vợ ông ấy à?”
“Được rồi” Tam quan của Triệu Ngọc bị hủy hết: “Cứ coi như tôi chưa nói gì cả… Chúng ta… Ừm… vẫn nên tiếp tục nói về Amerola đi! Cô ta… Cô ta bị hãm hại à?”
“Đương nhiên, tôi đã bị mua chuộc rồi, sao có thể không đoán ra được chứ?” Juliet nói cực kỳ thản nhiên: “Chỉ vì muốn dụ cậu đến đây mà thôi, trên thực tế, Amerola đã bị bọn họ bắt được từ lâu rồi! Người phụ nữ kia thật đúng là trung thành và tận tâm, không ngờ cô ta lại muốn báo thù cho tù trưởng… Trước đó, không phải có người nói cô ta là gián điệp hai mặt à?”
“Cô chỉ toàn nói chuyện đâu đâu” Triệu Ngọc không kiên nhẫn nhắc nhở: “Nói trọng điểm đi! Nếu đã dụ tôi vào bàn cờ, mà bây giờ tôi đến đây thì người đâu rồi?”
“Cậu đừng sốt ruột có được không” Juliet nói: “Nếu tôi không biết hai người sẽ tìm được nơi này thì hai người tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, à không… Không phải tạm thời mà là trước mắt, ở chỗ tôi không có nguy hiểm gì đâu…”
“Phù…” Lee Bon Seong không kiên nhẫn thở hắt ra, xoay người đi tới bên cửa sổ, quan sát bên ngoài một lượt.
Triệu Ngọc có máy thăm dò tàng hình nên trong lòng biết cực kỳ rõ rằng nơi này không có bất cứ nhóm mai phục nào.
“Tin tức của hai người linh thông như vậy, hẳn là biết Độc Lựu nổi như cồn đã xong đời rồi nhỉ?” Juliet nói: “Hai người đừng tra xét nữa, tôi có thể chịu trách nhiệm khi nói cho hai người biết hắn ta quả thật đã chết rồi, vụ nổ đó vốn nhằm vào hắn ta!”
“Này này, sao tôi lại cảm thấy hai chúng ta càng ngày càng không hợp kênh thế nhỉ?” Triệu Ngọc bật máy phiên dịch đồng thanh sang tiếng Pháp và chất vấn: “Amerola còn chưa nói xong đâu!”
“Còn gì nữa đâu?” Juliet nói: “Kho bạc ở sân bay là của Tập đoàn New Zealand, kẻ thù của Lundy! Kẻ cướp bóc kho bạc là Độc Lựu Ivan Buck, Amerola đã bị bọn chúng hãm hại! Chỉ vì muốn thử xem cậu có tới cứu cô ta hay không…”
“Tôi đến tức là tôi đã thua, đúng không?” Triệu Ngọc nhíu chặt mày, biểu cảm nặng nề.
“Tùy cậu nói thế nào cũng được!” Juliet hung hăng hút điếu thuốc, nói: “Độc Lựu là tay chân số một của Lundy, kẻ tàn nhẫn thường không thích nói nhiều, ngay cả chúng tôi cũng luôn phải kiêng kị hắn ta ba phần, nhưng mà…”
“Hắn ta đã chết…” Lee Bon Seong nhếch khóe miệng lên, lạnh lùng nói: “Nói như vậy tức là hắn ta đã bị kẻ kế nhiệm diệt khẩu rồi?”
“Chúc mừng anh nhé cây gậy!” Juliet nói không chút khách sáo: “Đầu óc anh nhảy số nhanh thật đấy!”
“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc nắm lấy khẩu súng lục, kinh ngạc nói: “Sư tỷ à, cô đừng nói với tôi là sau khi Độc Lựu chết thì cô thay thế hắn ta đấy nhé!?”
Triệu Ngọc vừa nói như vậy, không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Cậu đúng là quá đề cao tôi rồi” Nhưng mà Juliet lại không ngẩng đầu lên và nói: “Đừng nói là cậu cho rằng Độc Lựu cũng do tôi làm nổ chết đấy nhé?”
“Không phải à?” Triệu Ngọc nhíu mày.
“Triệu Ngọc, cậu không nhìn ra à?” Juliet nhìn chằm chằm Triệu Ngọc, nói: “Kẻ kế nhiệm đang tẩy bài! Từ một tháng trước, tổ chức Dạ Xoa đã bị người ta xóa sạch khỏi thế giới này rồi! Bây giờ, lại đến lượt Độc Lựu…”
“Tôi có thể chịu trách nhiệm khi nói cho cậu biết không phải có người đang chèn ép kẻ kế nhiệm đâu, mà là kẻ kế nhiệm đang tiến hành thay đổi thành viên… Tập đoàn Lundy như phượng hoàng niết bàn, một kẻ địch càng thêm đáng sợ sắp sinh ra!” Juliet lạnh lùng nói: “Mà cậu, Miêu Khôn và cả Tịch Mộng Na nữa, đều là kẻ địch lớn nhất của hắn!”
“Trước kia… Khụ khụ…” Lee Bon Seong ho khan hai tiếng, thản nhiên chế nhạo: “Tôi đâu cảm thấy cô có thiên phú diễn thuyết nhỉ? Cô đang làm cái gì thế? Xướng thơ ca tụng thay bọn họ à?”
“Triệu Ngọc” Juliet không hề để ý tới Lee Bon Seong, vẫn cực kỳ nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Bởi vì mối ân oán của các người mà tôi đã bị kéo đến kề cận cái chết! Kẻ kế nhiệm uy hiếp tôi, nếu tôi không làm theo lời bọn chúng nói thì bọn chúng sẽ hủy hoại cuộc sống của tôi…”
Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc và Lee Bon Seong trao đổi một ánh mắt, rồi đồng thanh hỏi: “Rốt cuộc kẻ kế nhiệm là ai?”
“Hai người… Đúng là không có thuốc chữa mà…” Juliet lắc đầu nói: “Nếu tôi biết thì đã không bị động giống như bây giờ rồi!”
Nói xong, cô ta mở điện thoại di động của mình ra, bấm bấm vài cái, sau đó chỉ vào màn hình và nói.
“Đây là thứ mà bọn chúng gửi tôi, trên này đều là chứng cứ chứng minh tôi đã làm trái pháp luật mấy năm nay…” Juliet nói: “Nếu thứ này bị đưa ra ngoài ánh sáng, tôi sẽ bị mấy quốc gia phán xử tử hình, tôi cũng sẽ bị tổ chức của mình vứt bỏ…”
“À…” Lee Bon Seong gật đầu: “Vì vậy nên cô mới bị bọn chúng mua chuộc, nhưng sao cô còn thẳng thắn thế?”
“Đúng, tôi cũng thắc mắc câu đó!” Triệu Ngọc gật đầu, hắn cũng cảm thấy hành vi của Juliet trái với lẽ thường.
“Đáp án cực kỳ đơn giản” Juliet nhả một luồng khói từ trong lỗ mũi ra, phẫn nộ nói: “Bởi vì bọn chúng muốn tôi làm thế, nhiệm vụ mà kẻ kế nhiệm cho tôi chính là nói thật với cậu! Mời hai người chú ý nhé, tôi đang chỉ bản thân Triệu Ngọc” Cô ta nói với Lee Bon Seong: “Không liên quan đến anh đâu…”
Lee Bon Seong hừ lạnh một tiếng, Triệu Ngọc lại nhíu mày.
“Hắn… muốn cô nói thật với tôi?” Triệu Ngọc hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
“Đương nhiên không phải” Juliet đột nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười hơi thảm đạm: “Kẻ kế nhiệm… muốn tôi chuyển lời đến cho cậu, hắn nói rằng có vụ án cần cậu điều tra giúp hắn! Vụ án mà bị phá thì cậu sẽ biết ngay rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thế này!”
“Cái gì?” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Vụ án? Hắn… bảo tôi phá án giúp hắn? Hình như hơi khôi hài thì phải?”
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc, Juliet lại lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, thì thầm: “Trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa, nhưng người đi ngang qua lại chỉ thấy khói thôi…”
“Axi…” Sau khi nghe xong, Lee Bon Seong hùng hùng hổ hổ chế giễu: “Đã bảo là cô không biết diễn thuyết rồi mà, vẫn còn tiếp tục à?”
“Anh chưa từng nghe nói đến câu này à?” Juliet hỏi: “Những lời này ấy?”
Trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa, nhưng người đi ngang qua lại chỉ thấy khói.
Triệu Ngọc lẩm bẩm lại một lần, mình tài sơ học thiển, chưa từng nghe nói tới. Nhưng mà hắn có công cụ tìm kiếm tàng hình, sau khi sử dụng thì nhanh chóng tìm được đáp án.
“Van Gogh?” Triệu Ngọc lộ vẻ khác thường: “Đây là lời mà Van Gogh từng nói đúng không? Rốt cuộc ý cô là sao?”
“Hay lắm” Juliet vừa lòng gật đầu, nói: “Vụ án mà kẻ kế nhiệm muốn cậu phá chính là vụ án này…”
“Thật sự điên rồi…” Đầu óc Triệu Ngọc có vẻ bị chập mạch: “Chẳng lẽ Van Gogh đã bị người ta mưu sát, kẻ kế nhiệm muốn tôi tìm ra hung thủ sao?”